Sự Trở Về Của Chiến Thần


Sau khi im lặng vài giây, lúc này Đường Thanh Tâm mới hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: “Được, tôi biết rồi!”
Sau khi nói xong, cô ta liền cúp điện thoại.

“Xảy ra chuyện gì thế?”
Những người khác của nhà họ Đường, nhao nhao nhìn về phía Đường Thanh Tâm.

“Lưu Trọng Hoàng đã chết!”
Đường Thanh Tâm lạnh giọng nói.

“Chuyện này… Lưu Trọng Hoàng vừa chết, tất nhiên là bên ngoài sẽ nói nhà họ Đường chúng ta âm thầm trả thù, thật sự là nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch…”
Đám trưởng bối nhà họ Đường thở dài một hơi, cùng nhìn về phía Vương Thanh, trong đôi mắt lại tràn ngập không thân thiện.

Nếu không vì người phụ nữ này, sao có chuyện như thế xảy ra?
“Lâm Bình, quả nhiên là thủ đoạn rất giỏi, năm năm ở trong tù, khiến anh ta trở nên khác rồi, càng đáng sợ hơn!” Trong đôi mắt Đường Thanh Tâm giống như xuất hiện một bóng dáng của ai đó, trầm giọng nói.

Năm năm trước, Lâm Bình chỉ thông minh mà thôi.

Năm năm sau, vậy mà bụng dạ nham hiểm tới mức này.

Dám dùng mạng của người khác làm quân cờ rồi.

“Nếu như tôi đoán không sai, tiếp theo, nhất định là trên internet sẽ có một đám người được thuê, bắt đầu nói về cái chết của Lưu Trọng Hoàng, liên quan tới nhà họ Đường tôi không phải là ít, nhưng mà anh nghĩ làm như vậy, có thể uy hiếp được tôi sao?
Đường Thanh Tâm đứng dậy, đường cong thướt tha xinh đẹp giống như kiệt tác hoàn mỹ của ông trời, chẳng qua trên gương mặt tràn ngập lạnh lẽo.

Lâm Bình đi ra khỏi khách sạn Trọng Hoàng, dưới lầu có đỗ một chiếc xe Hummer, rõ ràng đó là chiếc xe Chu Thanh lái tối qua.

Nhưng mà bây giờ ngồi trên ghế lái, lại là người thanh niên dùng súng đe dọa tên đầu trọc lúc trước.

Thấy Lâm Bình và Chu Thanh đi tới, người thanh niên mặc đồ đen vội vàng xuống xe, cơ thể đứng thẳng tắp.

Trên gương mặt khó nén nổi vẻ kích động.

Nếu là bình thường, anh ta đâu có cơ hội có thể tiếp xúc được với Thanh Sơn ở khoảng cách gần như thế.

Đây thực sự là vinh hạnh rất lớn của anh tai Lâm Bình cười gật đầu với anh ta, khiến người thanh niên mặc đồ đen càng hưng phấn hơn.

“Cậu tên là gì?”
Lâm Bình mở miệng hỏi.

“Báo cáo Thanh Sơn, tôi là cấp dưới của Chu Thanh, Lê Vũ – Phó đội trưởng của tổ một, biệt danh Cỏ Lau, báo cáo hết!”
Lê Vũ vô cùng khẩn trương, nhưng vẫn vui vẻ nói.


“Lê Vũ, cỏ lau!” Lâm Bình đọc tên này, gật đầu nói: “Khá lắm, cố lên!”
“Vâng!”
Trong lòng Lê Vũ mừng như điên, gương mặt vô cùng kích động, lúc này không thể dùng từ gì để miêu tả được tâm trạng của anh †a hiện giờ.

“Sau này, nếu tôi không có ở đây, an toàn của mẹ con Tô Uyên, phải dựa vào cậu rồi!”
Lâm Bình cười vỗ bả vai của Lê Vũ, sau đó chui vào trong xe.

“Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”
Vẻ mặt Lê Vũ nghiêm túc, có thể phụ trách bảo vệ người nhà của Thanh Sơn, là chuyện vô cùng may mắn đối với anh ta.

Đồng thời, cũng là trách nhiệm rất trọng đại!
Lúc này, Chu Thanh cũng đã đi tới, trên gương mặt cô ấy là nụ cười hài lòng: “Khá lắm, để Thanh Sơn nhớ kỹ tên của cậu.


Đối mặt với Chu Thanh, Lê Vũ lại lộ ra tươi cười ngại ngùng.

“Điều tra một lượt kế hoạch buôn bán gần đây của nhà họ Đường, nếu đã tặng quà gặp mặt, tiếp theo, nên tặng phần quà lớn hơn rồi!”
Trên xe Hummer, Lâm Bình ngồi ở ghế sau, nói với Chu Thanh đang ngồi ở vị trí ghế lái phụ.

“RõI”
Chu Thanh đáp.

Một lát sau, Chu Thanh quay đầu, nhìn nhân vật huyền thoại không tính là đẹp trai, nhưng tỏa ra mị lực không gì sánh kịp: “Thanh Sơn, nhà họ Đường đối với anh mà nói, chỉ là một con kiến ở dưới chân mà thôi, chỉ cần anh nói một câu, sẽ khiến nhà họ Đường rơi vào vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được, cho dù anh không muốn dùng thân phận đè người, tôi nói với người trong nhà một câu, cũng có thể đè chết nhà họ Đường ở thành phố Hải Châu, vì sao anh phải tự mình ra tay như vậy? Nhà họ Đường, không có đủ tư cách này!”
Lâm Bình lắc đầu cười: “Có thể dễ dàng giết chết nhà họ Đường, chẳng phải như vậy sẽ ít đi thú vui sao? Nếu Đường Thanh Tâm đánh giá cao về nhà họ Đường như vậy, vậy tôi sẽ từng bước một phá hủy tâm huyết của cô †a, giống như mèo vờn chuột vậy, khiến cô ta tuyệt vọng từng bước một, chẳng phải càng vui hơn à?”
Nghe thấy thế, Chu Thanh lập tức hiểu rõ.

Đây đúng là Thanh Sơn của chúng ta.

Truyền kỳ bất bại khiến kẻ địch nghe tên đã sợ mất mật, nghiến răng nghiến lợi nhưng không thể làm gì được, Lâm Thanh Sơn!
Trở lại bên ngoài chung cư An Khánh, Lâm Bình mới xuống xe, di động của anh liền vang lên.

Vừa nhìn, là “Tô Uyên” gọi tới!
Sau khi Lâm Bình nghe máy, bên trong điện thoại truyền tới giọng nói lạnh lùng: “Ngày đầu tiên đi làm, vậy mà anh tới muộn sao?”
“Xin lỗi, tôi sẽ lập tức tới ngay!”
Lâm Bình vội vàng nói.

Lúc này, trên người anh đâu còn một chút dáng vẻ kiêu ngạo, giống như là người chồng làm sai chuyện, đối mặt với chất vấn của vợ.

“Cho anh ba phút, nếu không tôi sẽ trừ tiền lương của anh!”
Giọng Tô Uyên có chút cố ý đè thấp, mang theo hung ác.


Cùng lúc đó, Lâm Bình có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của Tô Phi Tuyết từ trong điện thoại truyền tới, cô bé nói là muốn tìm cha.

“Một phút, cho tôi một phút, tôi đảm bảo sẽ tới ngay!”
Lâm Bình đâu dám chậm trễ nữa.

Cúp điện thoại, anh vội vàng chạy như điên.

Thấy Lâm Bình hơi kích động chạy như điên, Lê Vũ có chút đờ đẫn: “Chị… Chị Chu, Thanh Sơn…”
Chu Thanh nhẹ giọng cười nói: “Chưa từng thấy đúng không? Trước đây cậu chỉ nhìn thấy một Lâm Thanh Sơn sát phạt quyết đoán, bá chủ của thiên hạ, mà lúc này, lại là Thanh Sơn tràn ngập hơi thở cuộc sống.


Lâm Thanh Sơn như vậy, mới càng sinh động hơn!
Hơn nữa cho dù là loại thân phận nào, đó đều là tín ngưỡng trong lòng cô ấy.

Lâm Bình chạy như điên tới trước cửa nhà Tô Uyên, gõ cửa phòng.

Rất nhanh, cửa được mở ra.

“Tính cả mở cửa, vừa đủ thời gian, một phút!”
Lâm Bình cười chỉ đồng hồ.

Tô Uyên vốn rất buồn bực, rất bất mãn với Lâm Bình.

Nhưng lúc thấy Lâm Bình nghiêm túc nói một phút, ý lạnh trên mặt Tô Uyên mới dịu đi một chút.

“Vào đi, Phi Tuyết dậy từ sáng sớm, luôn khóc hỏi sao cha còn chưa trở về, dỗ thế nào cũng không được.


Tô Uyên nói xong, nhường một lối đi.

Lâm Bình hơi tự trách.

Vậy mà mình khiến con gái khóc, đợi lâu như vậy, anh đúng là đáng chết.

Mà ngay lúc Lâm Bình đi vào cửa, Tô Phi Tuyết lập tức chạy tới, nhào vào trong lòng Lâm Bình.

“Cha, sao bây giờ cha mới tới?”
Giọng nói của cô bé hơi nghẹn ngào.

“Đều là lỗi của cha, sau này cha sẽ không tới muộn nữa.



Lâm Bình vội vàng ôm chặt lấy Tô Phi Tuyết, liên tục đảm bảo.

Một lúc lâu sau, Tô Phi Tuyết mới nín khóc mỉm cười, chơi cùng với Lâm Bình.

Gả một buổi sáng đều ở trong nhà.

Chủ nhật thường là Tô Uyên tự mình ở nhà trông con, dì giúp việc không tới nhà làm.

Tô Uyên chuẩn bị đồ, định tự mình vào bếp làm cơm.

Nhưng mà đúng lúc này, Lâm Bình mở miệng nói: “Nếu như không ngại, để tôi làm cơm cho hai người đi.


“Ồ, con muốn ăn cơm của cha nấu.


Tô Phi Tuyết vui vẻ nhảy tại chỗ, giống như là công chúa nhỏ bé.

“Anh còn biết nấu cơm sao?”
Tô Uyên dùng ánh mắt hoài nghỉ nhìn Lâm Bình.

“Đương nhiên, dù sao tôi từng nấu ăn trong quân đội rồi.


Lâm Bình kiêu ngạo nói.

“Hy vọng không nấu ra món gì đen xì!”
Tô Uyên liếc mắt nhìn Lâm Bình một cái.

Nhưng Lâm Bình nguyện ý nấu cơm, trái lại cô vui vẻ nhàn rỗi hơn.

Rất nhanh, bên trong phòng bếp có mùi thơm bay ra.

Tô Uyên khit mũi, ngửi mùi đồ ăn này, trong lòng cô có chút chờ mong.

Cuối cùng hai món mặn một món canh, được Lâm Bình bưng ra bàn ăn.

Màu sắc hương vị đều đủ cả!
Tô Phi Tuyết vui vẻ cầm chiếc đũa nhỏ của cô bé, bắt đầu ăn cơm.

“Cha làm đồ ăn thật là ngon!”
Trên cái miệng nhỏ của Tô Phi Tuyết và quần áo dính đầy dầu mỡ, cô bé vui sướng nói.

Nhìn một màn này, Tô Uyên hơi mím môi: “Phi Tuyết, trước đây mẹ nấu cơm cho con ăn, còn dỗ con ăn nữa, con mới ăn một chút, cha làm đồ ăn ngon tới vậy sao?”
Tô Phi Tuyết lén liếc mắt nhìn Tô Uyên một cái, sau đó cúi đầu, tiếp tục ăn cơm, làm bộ như không nghe thấy.

Tô Uyên trừng Lâm Bình một cái.


Cô hơi ghen tị rồi.

Lâm Bình cười khổ.

Nhưng lúc này, Tô Uyên cũng gắp đồ ăn, cho vào trong miệng.

Sau đó đôi mắt cô sáng lên.

“Vậy mà thật sự ngon hơn đồ ăn tôi làm.


Tô Uyên trừng Lâm Bình một cái nói: “Sau này nấu cơm đều giao cho anh rồi!”
Sau đó cô gia nhập trận doanh ăn cơm, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Lâm Bình hơi sửng sốt.

Sau đó nhếch miệng cười dịu dàng.

Đừng nói là nấu cơm, vì hai mẹ con Tô Uyên, làm bất cứ chuyện gì anh đều nguyện ý.

Nhưng nếu Tô Uyên biết được, người hủy đi trong sạch của cô năm năm trước chính là anh, còn có một màn hài hòa như vậy nữa không?
Lâm Bình lắc đầu, ném lo lắng này ra sau đầu.

Hiện giờ có thể dung nhập vào cuộc sống của hai mẹ con bọn họ, đã là mở đầu rất tốt rồi!
Buổi chiều.

Tô Phi Tuyết muốn đi hát.

Vì thế Tô Uyên dẫn Lâm Bình và Tô Phi Tuyết tới một quán karaoke mà cô hay tới tụ tập với bạn, hoặc đi xã giao, tên là “Karaoke Dương Cầm”.

Cô có thẻ hội viên ở đó.

Bởi vì là xế chiều, khách trong karaoke Dương Cầm cũng không nhiều.

Tô Uyên muốn một phòng công chúa màu hồng nhạt.

Ngay lúc đám Lâm Bình sắp đi tới trước cửa phòng.

Lâm Bình nghe thấy giọng nói hơi kinh ngạc truyền từ sau lưng tới: “Lâm Bình?”
Nghe thấy vậy, Lâm Bình xoay người.

Chỉ thấy một đám nam nữ đang đi tới.

Trong đó có một người vẻ mặt ngạc nhiên nghi ngờ, mở miệng gọi anh, người nọ đúng là Lâm Nhã trang điểm nhẹ nhàng, ăn mặc thoải mái.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui