(Chú thích: hội thoại bên trong dấu ngoặc kép là suy nghĩ trong đầu nhân vật)==================================================3 năm sau.
Khoa học công nghệ gần như đã được phục hồi hoàn toàn và thêm vào đó là những áp dụng công nghệ bằng phép thuật, gần như toàn bộ công trình hiện đại thời ấy đã thay bằng những chất liệu hoàn toàn tự nhiên và thân thiện với môi trường, không chỉ thế, chúng còn có khả năng tự phục hồi và sửa chữa dù khá chậm nhưng mọi hư hỏng nhẹ đều không cần phải lo, việc bảo trì công trình cũng không còn cần thiết nữa.
Không còn những xe cộ khói bụi và nguy hiểm, mọi người bắt đầu học cách di chuyển bằng những đôi giày phép và liên lạc với nhau qua những tấm gương phép đặt ở khắp nơi hay cầm tay...!Tất cả mọi thứ đều rất yên bình và vui vẻ, tràn đầy sức sống như trong cổ tích, có thể nói đây là một thời đại hoàn toàn mới đúng nghĩa.Tại Trung Tâm Hỗ Trợ Thức Tỉnh, đất nước V, đó là một tòa nhà khá lớn, khoảng 8 tầng được làm hoàn toàn bằng gỗ và đá được cường hóa bằng mana chắc chắn, lộng lẫy, đây là nơi những người không thể hoặc chưa thức tỉnh hay ghé tới để được tư vấn hay hỗ trợ thức tỉnh qua trung gian, nó cũng là nơi để kiểm tra, đánh giá năng lực thức tỉnh.
Nhìn từ bên ngoài không ai có thể biết rằng nó được xây nên từ gỗ cả, nhìn không khác gì công trình làm bằng vật liệu thông thường thời trước nhưng đẹp hơn rất nhiều.
Các Hunter đi qua lại ở chỗ này rất đông, trông họ có vẻ không thích người bình thường cho lắm.-Chào anh! Tôi đến như đã hẹn để kiểm tra thức tỉnh ạ!Thiên Linh- Một thanh niên 20 tuổi với chiều cao khiêm tốn một mét sáu, cơ thể khá nhỏ nhắn, mắt thâm quầng, có một nốt ruồi dưới mắt phải, mặt mày có nét u tối kì lạ, mặc một bộ hoodie đã sờn cũ màu xanh dương sẫm bước vào và ngồi xuống ghế đối diện nhân viên hỗ trợ thức tỉnh.-Chào anh! Tôi là nhân viên sẽ hỗ trợ anh hôm nay, mời anh điền đầy đủ vào hồ sơ này ạ!-Vâng!-Tôi cũng xin nhắc cho anh biết trước về rủi ro ạ.
Có thể quá trình này sẽ thất bại nếu cơ thể của anh không chịu nổi sức mạnh của tinh thạch hoặc tinh thạch có phẩm chất quá thấp.
Nếu thất bại thì chúng tôi sẽ chỉ thu phí 10 phần trăm thôi thưa anh.Sau khi Linh điền xong hồ sơ, cậu ấy lấy ra một viên tinh thạch màu đen óng trong túi ra và đặt lên bàn cùng với một cọc tiền dày cộp.
Anh nhân viên cất tập hồ sơ và tiền vào tủ rồi bắt đầu cầm viên Tinh thạch ấy lên, tháo cặp kính râm ra, tròng mắt của anh ta chuyển thành màu vàng sáng và trông giống như mắt của mèo, mở to ra nhìn chăm chăm vào viên Tinh thạch, một tia sáng từ mắt anh ta chiếu vào viên tinh thạch.
Viên tinh thạch lóe sáng lên một cách mãnh liệt với ánh sáng màu trắng rồi chợt vụt tắt, anh nhân viên thở dài rồi đeo lại kính, lúc này, viên tinh thạch bắt đầu vỡ vụn ra thành một đống bụi trên tay anh nhân viên.-Xin lỗi! Tôi không thể nào giúp anh thức tỉnh bằng viên tinh thạch này được ạ, theo như những gì tôi vừa mới xem được thì nó là một viên tinh thạch hệ ánh sáng nhưng lại có phẩm chất thấp cùng cực.
Lúc nãy khi tôi dùng khả năng phân tích của mình để xem xét thì viên tinh thạch đã không thể chịu nổi sức mạnh của tôi dù đó không phải là kĩ năng công kích, chứng tỏ đây là một viên tinh thạch phẩm chất vô cùng kém ạ.
Xin lỗi vì không thể phục vụ cho anh ạ.Thiên Linh nheo mày, nghĩ thầm...-"Sao mình chưa bao giờ nghe đến chuyện tinh thạch hệ ánh sáng có thể mang phẩm chất kém vậy.
Nó là một hệ hiếm và cao cấp mà, nhưng với tình trạng của viên tinh thạch hiện tại thì chắc là không thể sai đâu, coi như mất tiền ngu vậy!".-Có phải anh mua nó từ các quầy hàng tinh thạch ngẫu nhiên của các thợ mỏ không? Phần lớn tinh thạch mua từ đó đều có giá cao giống nhau nhưng tỉ lệ có được một viên có phẩm chất đàng hoàng là rất hiếm ạ.
Tôi xin hoàn lại tiền phí cho anh.
Hân hạnh được phục vụ quí khách.Thiên Linh trầm ngâm một lúc rồi lấy lại tiền phí và ra về.*HỘC...!HỘC...*Anh ta đang đi thì bỗng nhiên mi mắt giật giật vài cái, nét mặt bỗng nhiên thay đổi từ khuôn mặt bất cần đời, u tối trở nên cực kì hung dữ, mắt trợn to, tròng mắt dường như đang run lên với một tốc độ cực cao, anh ta thở dốc, cắn răng, mồ hôi lũ lượt đổ xuống, những đường gân trên mặt hiện lên thấy rõ...!Có vẻ như anh ta có vấn đề về việc kiềm chế cảm xúc hay gì đó.-"Sao cái cảnh này có vẻ quen quen vậy nhỉ?! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra thế, mình từng trải qua chuyện này rồi à? Tại sao mỗi lần mình giật mắt đều sẽ luôn có chuyện không hay xảy ra vậy??"Thật ra, viên tinh thạch ấy được Linh mua về ngày hôm qua bằng gần như tất cả tiền tiết kiệm của mình, anh ta mua nó từ một người bán uy tín ở trung tâm giao dịch tinh thạch, giá của tất cả tinh thạch ở đấy đều như nhau và không ai biết chúng có phẩm chất thế nào.
Sau chuyến đi kiểm tra thức tỉnh thất bại đó, anh ta để viên phế tinh thạch đó lại và đi về với một vẻ mặt u tối không thay đổi như thường lệ, hiện tại anh ta chỉ còn lại số tiền dự phòng để trang trải sinh hoạt mà thôi.
Trời bắt đầu tối, anh ta đi bộ về căn nhà thuê của mình với tâm trạng chán nản.-Ông về rồi à? Hôm nay ông đi đâu cả ngày vậy? Hôm nay là ngày đến lượt ông nấu cơm và làm việc nhà nhưng tui thấy ông mãi không về nên tui làm hết cả thay ông luôn rồi đấy!Một cô gái trạc tuổi Linh với thân hình nhỏ nhắn, ưa nhìn, giọng nói nhẹ nhàng -Tuyết Nhi, cô ấy là người cùng thuê nhà với Linh do cả hai đều không có nhiều tiền để mua nhà hay thuê ở một mình.
Cả hai người đều là người bình thường chưa thức tỉnh nên thu nhập của họ khá bấp bênh, họ ở với nhau cùng một nhà nhưng rất ít khi giao tiếp, chỉ phân chia công việc và cứ thế mà sống qua ngày.
Thiên Linh phớt lờ Tuyết Nhi rồi bỏ vào phòng tắm, nhìn vào gương và suy ngẫm về việc mới xảy ra.
Khi này, có thể thấy dưới lớp áo rộng của Linh là một cơ thể khá săn chắc, gân guốc và thậm chí có một vết sẹo lớn dọc lưng.*CỘC CỘC*-Sao hôm nay anh tắm lâu quá vậy? Đã 40 phút rồi mà anh còn ở trong đó làm gì thế?-À...!Tôi ra ngay, chờ tí nha!-Tranh thủ đi ông tướng, phần cơm của ông nguội hết rồi đấy!*RENG...!RENG*Tiếng chuông báo phát ra từ điện thoại di động của Thiên Linh vang lên, hình ảnh nền hiện lên trong đó là một cô gái xinh xắn, đó là Ngân, bạn gái của Linh, cô đang gọi cho Linh khi đang ở quê nhà của mình.
Dù là bạn gái lâu năm của Linh nhưng cô ấy không muốn ở chung nhà thuê với Linh, cô ta cũng không hề có ý kiến gì về việc Tuyết Nhi ở chung nhà với Linh cả.-Alô! Anh thấy em không? Hôm nay anh đi kiểm tra thức tỉnh thế nào rồi ạ? Mọi chuyện ổn chứ? Em nghe Nhi nó nói rằng hôm nay trông anh có vẻ khó chịu ấy, có chuyện gì xảy ra vậy?-Anh không sao cả, có thể hiểu rằng hôm nay anh đi thức tỉnh nhưng thất bại thảm hại rồi, mà thôi không sao đâu, anh sẽ kiếm việc khác để làm, anh mà, việc gì làm chẳng được.-Thế à? Thôi thì việc qua rồi thì thôi anh ạ, tiện thể đây em có ông anh họ nói chỗ của ảnh có tuyển nhân công làm công việc thu dọn hầm ngục sau khi được chinh phục xong ấy, em nghe nói công việc này hơi cực nhưng lương cũng khá cao và không yêu cầu phải thức tỉnh gì cả, nếu anh có nhu cầu thì nói với em, vậy thôi nhé, ba mẹ em vừa bảo em xuống phụ giúp nữa rồi, gặp anh sau, bye!-Bye em!Kết thúc cuộc gọi, Linh bước ra ngoài phòng khách nơi mà Tuyết Nhi đang ngồi xem tin tức trên TV, anh định nói gì đó nhưng lại thôi và trở lại phòng mình.
Lúc đó Tuyết Nhi cũng có hơi đỏ mặt sau khi thấy Linh ra nhìn mình.
Anh ta đi vào phòng của mình, chợt một cảm giác lạ thoáng qua khiến tim Linh đập mạnh và dồn dập, cảm giác mệt mỏi và khó thở lại tới.-"Lại nữa, đây là lần thứ hai trong ngày rồi, rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra vậy?!"Linh nằm bẹp lên giường chờ cảm giác khó chịu đó kết thúc và nghĩ về lời của bạn gái anh khi nãy liệu không biết có nên nhận làm công nhân dọn hầm ngục không.
Được vài phút thì anh ta ngủ thiếp đi vì mệt.
Sau một ngày suy nghĩ, Linh rốt cuộc cũng quyết định chọn công việc làm nhân viên dọn hầm ngục như trước đó bạn gái anh giới thiệu.
Anh ta bắt đầu dậy từ sáng sớm, tìm mua những thứ cần thiết cho công việc rồi đi ra khỏi nhà, còn không quên viết lại tờ lời nhắn cho Tuyết Nhi rằng hôm nay anh sẽ chỉ về vào ban đêm.
Tuyết Nhi cũng dậy rất sớm, cô ấy đứng cạnh cửa sổ tầng gác mái nhìn anh rời đi.......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...