Lâm Cảnh còn chưa biết được ý nghĩ kỳ quái của Tô Đào là cái gì thì đạo diễn đã đi đến để nói về kịch bản.
So với vẻ mặt vừa kích động vừa lo lắng của đạo diễn thì trông Tô Đào có vẻ hơi thờ ơ.
Cảnh này, Tô Đào vào vai tiểu học muội cùng với đàn anh Lâm Cảnh cũng là trúc mã của mình học chung với nhau trong thư viện, bởi vì tiểu học muội này sắp phải thi hết kỳ nên nhờ anh trai trúc mã bổ túc cho cô.
Tiểu học muội này nhỏ hơn đàn anh một tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng nhau ngay cả đại học cũng học chung chuyên ngành tài chính.
Đạo diễn giải thích xong cảnh này còn không quên dặn Tô Đào đừng căng thẳng quá, nhưng sự thật thì ông ấy còn căng thẳng hơn cả Tô Đào, nếu như sau này Lâm Cảnh trở thành ảnh đế thì không chừng ông sẽ trở thành đạo diễn của bộ phim mà ảnh đế từng đóng.
Như thế thì ông cóc sợ thiếu diễn viên đóng phim!
Cảnh quay chính thức bắt đầu
Tô Đào vào vai học sinh kém đang đau khổ nhìn chằm chằm vào cuốn sách để trên bàn, cầm bút trên tay mà không biết phải làm bài như thế nào.
Vai của Lâm Cảnh được thiết lập là một giáo thảo*, là một nhân vật nổi tiếng ở trường học, đi đến đâu cũng được người khác chú ý.
* giáo thảo: Vừa đẹp trai vừa học giỏi
Đàn anh cúi đầu nhìn tiểu thanh mai vẻ mặt xoắn xuýt đang chăm chú giải bài của mình, nhếch môi cười nhẹ một cái, một tay lười biếng xoay bút, tay còn lại vòng ra phía sau của Tô Đào.
"Không giải được sao?"
Tô Đào chán nản túm lấy tóc của mình, ném bút trong tay xuống bàn, không thèm quan tâm đến bài tập nữa, giận dỗi nói, "Em không làm nữa đâu! Trượt thì trượt thôi, sau này bổn cô nương vẫn sẽ là một cô nương tốt, hừ!"
Lâm Cảnh bất lực nhìn cô một cái, nhặt cái bút cô ném sang một bên đặt vào tay cô, "Anh dạy em, nếu em mà trượt thì mọi người sẽ nói anh dạy em không gia giáo đó".
Lúc Lâm Cảnh nói câu cuối đó gần như sát bên cạnh tai cô vậy, mặc dù trong kịch bản nói như vậy nhưng mà Tô Đào vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, thế này quá gần rồi, cô còn cảm giác được hơi nóng phả vào bên tai.
Đặc biệt là khi anh ấy nói đến hai chữ "gia giáo" thì khuôn mặt Tô Đào đỏ bừng.
"Anh đừng có mà náo loạn mà", Tô Đào không cẩn thận nói ra một câu không có trong kịch bản.
Tô Đào nói xong mới phản ứng được mình vừa nói cái gì, đang định nói xin lỗi với đạo diễn muốn làm lại lần nữa thì Lâm Cảnh đã đáp lại một cách rất tự nhiên.
"Có gì mà xấu hổ chứ? Hiện tại cả trường đều biết anh đang theo đuổi em mà"
Lâm Cảnh nắm lấy tay cô, giọng nói trầm thấp êm tai, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Như thể không phải anh đang đóng phim mà là một chàng trai bình thường đang tỏ tình với cô gái mà mình thích vậy.
Tô Đào ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Cảnh đột nhiên cười một cái, nói ra lời thoại chuẩn trong kịch bản, "Cho nên, em phải cố gắng lên đấy"
"Không muốn cố gắng thì phải làm sao bây giờ, toán cao cấp quá khó mà"
Tô Đào nhíu mày nhìn nội dung ghi trong sách, nói khó thì không khó lắm nhưng mà quá trình tính toán lại hơi phức tạp, chuyên ngành của cô trước khi trọng sinh cũng có môn toán cao cấp này, nhưng hiện tại chuyên ngành của cô thuộc về lĩnh vực khoa học xã hội nên không học toán cao cấp.
Ngón tay sạch sẽ thon dài của Lâm Cảnh cầm bút, viết viết vẽ vẽ lên tờ giấy, Tô Đào nhìn tờ giấy thấy trên đó ghi các bước giải của bài toán, trong lòng có chút ngạc nhiên.
Cảnh quay giải đề này đạo diễn nói sẽ không quay đặc tả, hậu kỳ sẽ tìm một người có chuyên môn giải đề để quay cảnh này.
Cho nên các bước giải đề không được ghi rõ trong kịch bản.
Trong tay cô cầm cuốn sách toán cao cấp cũng là do tổ đạo cụ đưa cho nhưng mà Lâm Cảnh lại không có.
Nói cách khác thì anh ấy đang tự mình giải đề trong lúc quay phim, còn giải bài thành công nữa chứ.
Không phải anh ý học khoa diễn xuất sao? Sao mà làm được toán cao cấp hay vậy.
Trong lúc anh ấy giải đề, cô cũng suy nghĩ cách giải của mình, lúc đáp án được viết ra thì thấy nó hoàn toàn giống nhau.
Cô đột nhiên nhớ tới Thời Hàn từng nói Lâm Cảnh trước kia học khoa tài chính ở Harvard.
Như vậy thì không có gì ngạc nhiên nữa.
Đạo diễn cũng phát hiện ra Lâm Cảnh biết giải đề nên vội vàng cho máy quay đến gần, trong lòng thì vui như hoa nở, may quá tiết kiệm được không ít tiền.
Nội tâm Tô Đào biến hóa mấy đợt rồi nhưng trên mặt vẫn phải tiếp tục diễn kịch, lúc thì ngẩn người suy nghĩ, lúc thì vò đầu bứt tai, thỉnh thoảng lại hỏi Lâm Cảnh mấy câu trong kịch bản.
Sau cùng không học được gì mà quay sang làm phiền anh.
"Ngoan nào", bàn tay ấm áp của Lâm Cảnh sờ sờ đầu cô giống hệt như con mèo nhỏ bị nắm gáy vậy, Tô Đào rụt rụt cổ ngẩng đầu lên nhìn anh.
"Bùi Niệm, đã 3 ngày rồi em chưa có gội đầu đó"
Bùi Niệm chính là nhân vật mà Lâm Cảnh thủ vai.
Lâm Cảnh giả bộ ghét bỏ liếc cô một cái nhưng không có bỏ tay ra.
Cho đến khi cảnh quay phim hôm nay kết thúc.
Đạo diễn hô cắt một tiếng, nhìn vào máy quay với vẻ mặt hài lòng.
Lâm Cảnh xoa xoa đầu Tô Đào, sau đó mới luyến tiếc mà bỏ tay ra.
Thấy cảnh này, nội tâm thợ trang điểm khen ngợi anh ấy, thật là quá chuyên nghiệp mà.
Thức ăn chó này quá ngọt rồi!
Tô Đào thì quá quen với cảnh này rồi, thần thái tự nhiên vuốt tóc thẳng xuống, sao ai cũng thích vò loạn tóc cô vậy, các anh trai như thế giờ Lâm Cảnh cũng vậy luôn.
"Xin lỗi nha, anh không kìm chế được"
"Gì ạ?", Tô Đào vừa đứng lên thì ngơ ra một lúc, sao tự nhiên lại xin lỗi thế.
Lâm Cảnh chỉ chỉ tóc cô.
"Không sao, em quen rồi"
Tóc của cô cũng không phải lần đầu tiên bị áp bức như vậy.
Lúc trước, Tô Khác thường thừa dịp cô ngủ mà thắt bím cho cô mà cái bím tóc đó mãi không ngỡ ra được, sau cùng đại ca phải dùng kéo cắt chỗ tóc đấy đi.
So với chuyện đó thì loạn như vậy vẫn có thể chấp nhận được.
"Quen rồi sao?", sau khi nghe xong lời này của cô Lâm Cảnh thì thào, ánh mắt chậm rãi chuyển đến tóc của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...