"Chẳng vì cái gì cả.", Tô Đào lạnh nhạt nhíu mày liếc nhìn cô ta một cái.
"Sao cô dám ăn nói với tôi như vậy hả! Cô.."
Triệu Nhất Manh kinh ngạc không nói nên lời, từ nãy tới giờ Tô Đào vẫn luôn cúi đầu, hiện tại cô ta mới nhìn rõ gương mặt cô, gương mặt này thật sự quá tinh xảo, còn nhỏ mà đã như vậy rồi, sau này lớn lên sẽ không biết còn đẹp như nào nữa, nhìn kỹ vậy mà lại có mấy phần giống Tô Lê.
Thời Hàn bất động thanh sắc đứng trước Tô Đào bảo vệ cô, lôi kéo Triệu Nhất Manh, "Có gì thì từ từ nói, cô ngồi xuống trước đi."
Triệu Nhất Manh vẫn không hề động đậy, nhìn Tô Đào bằng ánh mắt như muốn ăn thịt cô.
"Hôm nay, wechat của Tô Lê tôi chắc chắn muốn có, cô chắc không phải là trợ lý của Thời Hàn đâu nhỉ, gương mặt này lớn lên cũng không tồi, muốn dựa vào Thời Hàn để được thượng vị sao? Mặt cũng rất dày đó! Tôi thấy tuổi của cô cũng không có lớn, học được ở đâu vậy hả, sẽ không phải là bẩm sinh đấy chứ, hừ!"
Mười sáu, mười bảy tuổi đáng lẽ phải là cái tuổi ngây thơ, non nớt sao suy nghĩ của cô ta có thể bẩn như vậy.
Cô ta càng nói càng khó nghe, Tô Đào cười lạnh, Triệu Nhất Manh xuất thân từ thế gia danh môn, từ nhỏ đã chịu ảnh hưởng của văn chương, từ trước tới giờ cô không hề nghĩ tới văn chương lại có thể tạo ra loại người như Triệu Nhất Manh.
Thời Hàn thật không thể tiếp tục nghe nổi nữa rồi.
"Tôi không cho cậu là vì tôi không có wechat của Tô Lê."
"Không thể nào! Trước đây chẳng phải hai người từng tham gia một chương trình tạp kỹ chung với nhau sao, cậu đừng có mà lừa tôi."
Thời Hàn hít một hơi thật sâu, Triệu Nhất Manh hùng hổ dọa người làm cậu mất hết kiên nhẫn, "Tin hay không thì tùy cô, tôi không có wechat của Tô Lê.", lần cậu cùng Tô Lê tham gia chung tiết mục đã là chuyện của năm ngoái rồi, hơn nữa, lúc ở hậu trường, ngay cả mặt của anh ấy cậu cũng không nhìn thấy đâu.
Lúc ghi hình thì không nói với nhau quá mười câu, mặt mũi cậu lớn như thế nào mà đi xin wechat của người ta chứ.
Triệu Nhất Manh lúc này cũng không thèm quản Tô Đào là ai nữa, Thời Hàn đã hạ thấp mặt mũi của cô ta, tình cảnh vô cùng khó coi, ngoại trừ chính chủ những người khác đều là ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, không ai dám đứng ra khuyên can nếu không phải sợ Thời Hàn thì cũng là sợ vị đại tiểu thư này, vạn nhất làm họ chướng mắt vậy thì không ăn xong thì cũng tiêu đời.
Triệu Nhất Manh hừ lạnh một tiếng, sắc mặt xanh lét cầm lấy túi sách rời đi, trợ lý của cô ta vội vàng đuổi theo nhưng lại không dám đến quá gần.
Sau khi cô ta rời đi, tất cả mọi người ai cũng thở phào nhẹ nhõm nhất là trợ lý của Thời Hàn, trong lòng vô cùng đồng cảm với trợ lý của Triệu Nhất Manh, không biết người đó làm sao mà chịu đựng đươc tính khí tiểu thư của Triệu Nhất Manh vậy, ngày ngày đối mặt với một cô nãi nãi như vậy có thể nuốt trôi cơm sao.
"Đào Tử?", Thời Hàn lo lắng nhìn cô.
"Mình không sao, mình biết hiện giờ cậu muốn hỏi gì, khi nào về trường mình sẽ nói cho cậu biết."
"Được rồi, vậy lát nữa mình đưa cậu về."
Tô Đào gật gật đầu.
Vừa về tới nhà, việc đầu tiên Tô Đào làm là về phòng mở máy tính lên gửi thư cho Tô Lê, sở dĩ gửi email là muốn cho anh ấy biết thư này rất quan trọng.
Nội dung đại khái miêu tả chi tiết hai lần gặp mặt không vui của cô với Triệu Nhất Manh, cô chỉ kể lại y thật chứ không có đổ thêm mắm thêm muối bất kỳ điều gì, đồng thời thể hiện thái độ chán ghét của cô và những bí mật mà cô biết được ở kiếp trước từ những người bạn trên mạng về cô ta.
Nói chung, dù có viết nhiều như nào thì cũng chỉ có một mục đích là để Tô Lê tránh xa cô ta, có thể cách bao xa thì cách bấy nhiêu, có cô ta thì không có cô, có cô thì sẽ không bao giờ có cô ta, hừ.
Mất hơn một giờ để đắn đo cân nhắc xem dùng từ gì mới thể hiện được hết ý, sau đó nó mới được gửi đi.
Sau khi gửi đi, Tô Đào thở dài một hơi, cô cũng không biết việc làm này có đúng không hay không dù sao thì phá hoại nhân duyên của người khác cũng là việc không có đạo đức nhưng mà nếu bắt cô thấy tình cảnh quẫn bách đau khổ của Tô Lê một lần nữa thì chắc chắn là không thể nào rồi, hơn nữa, bây giờ cô với Tô Lê là anh em ruột, cô không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Nếu ông trời đã cho cô cơ hội trọng sinh vậy thì cô nhất định phải ngăn chặn những chuyện tồi tệ xảy ra trong khả năng của mình.
Đã gửi hơn một tiếng rồi mà Tô Lê vẫn chưa trả lời lại.
Tô Đào không khỏi có chút sốt ruột, Tô Lê mặc dù chủ yếu phát triển ở nước T nhưng ở trong nước cũng có hoạt động và làm người đại diện cho vài thương hiệu cho nên có không ít bạn bè trong giới, còn Triệu Nhất Manh từ nhỏ đã lăn lộn trong cái vòng này nhân mạch lại càng rộng hơn, cô sợ mình chỉ chậm một bước thôi Triệu Nhất Manh sẽ lấy được từ chỗ khác phương thức liên lạc của anh ấy.
Nói không chừng kiếp trước họ cũng quen nhau trong thời gian này.
Triệu Nhất Manh lớn lên không tồi, lại theo đuổi phong cách thiếu nữ ngọt ngào, trong lớp của Tô Đào có không ít nam sinh phong cho cô ta danh hiệu nữ thần, Tô Lê động tâm với cô ta là chuyện bình thường, kiếp trước hai người họ cũng từng là một đôi đó!
Tô Đào càng nghĩ càng nôn nóng!
Nước T,
Tô Lê vừa mới quay xong một chương trình thực tế, lúc này đang ngồi trong xe bảo mẫu lau mồ hôi, anh mở điện thoại lên xem có ai nhắn cho anh không.
Sau khi mở khóa, màn hình trực tiếp hiện lên ứng dụng wechat còn chưa kịp tắt, có một yêu cầu kết bạn mới, đối phương viết ở phần ghi chú tên của người đó, xem thông tin thì thấy người này kết bạn thông qua danh thiếp do một người bạn của anh giới thiệu.
Tô Lê đang chuẩn bị ấn đồng ý thì một thông báo được đẩy lên, là email em gái của anh gửi đến.
Đã gửi một tiếng trước.
Sao Nhu Nhu lại gửi mail cho anh vậy? Có chuyện gì mà không thể gửi wechat hoặc gọi điện.
Trong lòng anh tràn ngập sự nghi hoặc.
Ngón tay Tô Lê di chuyển để mở tin, anh đọc một lượt từ đầu đến cuối thư, càng đọc càng nhíu mày sâu hơn, cái người mà Nhu Nhu nhắc đến anh cũng có biết, anh mặc dù cũng là một người nghệ sĩ nhưng mà đúng thật là xem phim của Triệu Nhất Manh mà lớn lên.
Vốn dĩ cứ tưởng cô ta thiên chân khả ái giống như những nhân vật mà cô ta diễn, không ngờ con người thật của cô ta lại quá quắt như vậy, bắt nạt em gái của anh lại còn muốn kết bạn với anh.
Thật nực cười mà!
Khóe miệng Tô Lê nhếch lên cười lạnh, anh ngả người ra sau, quay lại màn hình của wechat ấn từ chối.
Sau đó kéo cô ta vào danh sách đen.
Lại ấn thêm một cái, bắt đầu gọi điện thoại.
Tô Đào chắp tay ra sau, lo lắng đi qua đi lại.
Đột nhiên, chuông điện thoại vang lên, Tô Đào một bên hy vọng không phải là điện thoại tiếp thị, một bên nhanh chóng cầm lấy điện thoại, trên đó hiện lên tên Tô Lê.
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, ấn đồng ý.
"Anh!"
"Nhu Nhu, em đang ở nhà sao?"
"Dạ.. anh, anh xem thư em gửi chưa?", trong lòng Tô Đào có chút thấp thỏm không yên, lỡ như Tô Lê đã có chút hảo cảm với Triệu Nhất Manh thì sao dù sao thì từ nhỏ đã thấy cô ta trên TV rồi.
Nhưng mà hiện tại Triệu Nhất Manh mới học cao trung năm ba, anh trai cô sẽ không nảy sinh tâm tư gì khác đâu ha!
Cô thật sự có chút lo lắng đó..
"Anh xem rồi, cảm ơn Nhu Nhu đã nhắc nhở anh nha, xém chút là anh phải xin lỗi em rồi đó."
Phải nói rằng lúc trước nhìn Triệu Nhất Manh có bao nhiêu thuận mắt thì hiện tại có bấy nhiêu chán ghét.
Hợp đồng còn hai năm nữa là hết hạn, lúc đó anh cũng tốt nghiệp đại học, đã đến lúc về nước rồi!
Nhu Nhu vì anh mà chịu ủy khuất, trong lòng anh lúc này có chút nghẹn khuất.
"Anh, anh đừng nói như vậy mà, chuyện đó có gì mà phải xin lỗi chứ! Không cho phép anh nói như vậy nữa.", sống chung với Tô Lê nhiều năm như vậy, Tô Lê vừa mở miệng cô đã biết anh muốn nói gì rồi.
"Vậy tại sao em lại không gọi anh là anh trai nữa vậy?", em gái đột nhiên gọi anh có một chữ*, Tô Lê cảm thấy rất không quen, loại cảm giác đó giống như em gái nhỏ dễ thương đột nhiên trưởng thành không cần anh bảo vệ nữa, anh không hề muốn như vậy, em gái anh tốt nhất là không bao giờ trưởng thành, chỉ cần làm Tô gia tiểu công chúa là được rồi.
* bên Trung anh trai có hai chữ 哥哥 mà ở trên Tô Đào chỉ gọi một chữ 哥
"A.. haha, anh trai~anh trai~anh trai~~~~, em không có sao hết á, cũng không hề bị bắt nạt, cuối cùng người bị tức chết mới là cô ấy.", Tô Đào nhịn cười làm nũng, cô không hề chú ý tới điểm này luôn đó.
"Ay da! Em gái anh thật giỏi quá."
"Đương nhiên!"
Hai anh họ lại nói thêm vài câu, Tô Đào dặn anh phải chăm sóc tốt bản thân sau đó mới miễn cưỡng chịu cúp điện thoại, bình thường Tô Lê có rất nhiều thông cáo chỉ có khi ở trường và trên đường di chuyển mới được nghỉ ngơi một chút, cô không thể chiếm dụng quá nhiều thời gian nghỉ ngơi của anh được.
Sau khi cúp điện thoại, cô đột nhiên nhớ ra có một chuyện mà cô chưa có làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...