Sự Trở Lại Của Em Gái Quốc Dân

Lúc ra khỏi phòng thu đã là 2h chiều, thu âm liền bốn tiếng, cơm trưa còn chưa kịp ăn nên Thời Hàn mời mọi người đi ăn lẩu.

Trợ lý đề cử một nhà hàng lẩu gần đó, tính bảo mật vô cùng tốt, cậu ta vô cùng may mắn, đặt được phòng bao cuối cùng của quán.

Một nhóm bọn họ tính cả Tô Đào thì có bốn người, đợi sau khi nhân viên phục vụ của quán mang đồ ăn lên thì Tô Đào mới tháo khẩu trang ra để ăn.

"Cậu thật sự quá cảnh giác rồi, còn giống minh tinh hơn cả mình luôn đó", Thời Hàn vừa nói vừa nhúng thịt bò.

Tô Đào đã đói đến hoa mắt rồi, cầm một cái bánh bao nhỏ ăn trước, "Bị chụp được thì phiền phức lắm đó, rắc rối cả đời đó nha"

Trợ lý: "Đào Tử nói đúng đó"

Thời Hàn thở dài bất lực.

Mùi thơm của lẩu lan tỏa nồng nặc khắp phòng, tay Tô Đào gắp liên tục, ngoại trừ thình thoảng nói vài câu, thời gian còn lại đều dùng để ăn.

Ăn được một nửa, phục vụ đến gõ cửa nói có người muốn cùng họ nhập bàn.

Mọi người đều dừng đũa nghi hoặc nhìn người phục vụ, cậu ta không nhận ra Thời Hàn sao?

Tất nhiên, không phải ai cũng biết Thời Hàn nhưng mà nếu có một tấm poster to đùng treo trước nhà bạn thì cũng phải nhận ra người trong đó chứ, nói không nhận ra thì hơi lạ nha!

"Ừm.. người muốn nhập bàn nói là quen biết Thời Hàn", người phục vụ khó khăn mở miệng nói.

Anh ta cũng không muốn như vậy đâu, nhưng mà hai bên anh ta đều không đắc tội nổi.


Họ chỉ cần trên Weibo đánh giá một sao cho nhà hàng họ thôi thì tiêu đời.

"Ai cơ?", Thời Hàn nghi hoặc mở miệng.

"Tôi đó!", không đợi phục vụ lên tiếng, ngoài cửa đã có 3 người bước vào, người vừa nói chính là Triệu Nhất Manh.

Vừa nhìn thấy cô ta, trong đầu Tô Đào liền nhảy ra ngay một câu "oan gia ngõ hẹp".

"Triệu Nhất Manh? Sao cô lại ở đây, không phải, sao cô lại biết tôi đặt phòng bao ở đây?"

Thời Hàn và Triệu Nhất Manh là người cùng một công ty, lại thường quay phim với nhau, bình thường cúi đầu không thấy, ngẩng đẩu liền thấy nhau.

"Hôm nay tôi muốn ăn lẩu, nhưng mà ông chủ ở đây nói hết phòng bao mất rồi. Tôi thấy xe cậu hay đi đỗ ở bên ngoài nên đoán cậu ở đây, hỏi ông chủ thì đúng thật là cậu, liền đến tìm cậu ghép bàn nha", Triệu Nhất Manh chưa nói xong đã ngồi xuống rồi, người cô ta dẫn theo cũng ngồi xuống bên cạnh cô ta.

Phòng bao này tổng cộng có bảy chỗ, vừa đủ 7 người, theo thứ tự bên phải Thời Hàn là Tô Đào, bên trái cậu là trợ lý, bên phải Tô Đào trùng hợp là Triệu Nhất Manh.

Triệu Nhất Manh: "Hôm nay cậu đến công ty làm gì vậy?"

"Thu âm", Thời Hàn nói ngắn gọn, cậu không hề có ấn tượng tốt với Triệu Nhất Manh, chỉ là quen xã giao với cô ta thôi, nhưng mà Triệu Nhất Manh lại cho rằng hai người bọn họ là bạn tốt của nhau.

Thời Hàn với tình huống này cũng vô cùng khổ não, cậu chưa bao giờ chủ động bắt chuyện với cô ta nha, tại sao lại phát triển thành như vậy rồi?

Triệu Nhất Manh tính tình kiêu ngạo, hoàn toàn là dáng vẻ của một đại tiểu thư, dựa vào gia thế liền không thèm xem ai vào mắt, lúc hai người quay phim cùng nhau, cậu không ít lần thấy cô ta bắt nạt người khác.


"Là allbum solo của cậu sao?"

"Ừm"

Cô ta cũng biết một ít chuyện công ty sắp xếp cho cậu ta thi vào Học viện điện ảnh, tập trung vào con đường diễn viên, từ giờ sẽ bắt đầu giảm dần các hoạt động chung của nhóm chỉ tập trung vào một số người có triển vọng.

Nếu như không ngoài ý muốn thì chắc chắn sẽ là Thời Hàn và Tống Tranh.

Triệu Nhất Manh từ nhỏ đã lăn lộn ở cái vòng này, cũng nắm chắc quy tắc của nó, biết rõ nên kết giao với ai, vứt bỏ ai.

Triệu Nhất Manh đảo đảo mắt: "Tôi nghe nói, đĩa đơn này của cậu có mấy câu cần giọng nữ, cậu đã tìm được người chưa?"

Câu nói này của Triệu Nhất Manh có ai ngồi đây mà không hiểu ý chứ, tám phần là muốn lấy được tài nguyên này của Thời Hàn.

Thời Hàn hiện đang là tiểu thịt tươi có tiếng, có thể cọ danh tiếng của cậu ta thì với cô ta cũng không thể gọi là tai tiếng được.

Cô ta mặc dù vẫn luôn phát triển không tồi, mọi chuyện diễn ra cũng suôn sẻ nhưng lại không thể đấu với vô số người mới liên tục xuất hiện trước công chúng được.

Vốn dĩ, cô ta là diễn viên nhí được nhiều người biết đến nhất, nhưng bây giờ có mấy người cũng xuất thân là ngôi sao nhí tranh tài nguyên với cô ta.

"Tìm được rồi, bài hát cũng đã thu xong, chỉ cần hoàn tất hậu kỳ nữa là xong", Thời Hàn tất nhiên cũng nghe ra ý định của cô ta, giọng điệu mang theo chút chán ghét.

Hơn nữa, cậu không hề có chút hảo cảm nào với cô ta cả, lúc trước cô ta hát một bài nhạc phim có năm chữ thì ba chữ không khớp nhạc, mọi thứ đều phải nhờ hậu kỳ chỉnh sửa, cậu một chút cũng không dám khen tặng.


"Oh, vậy thôi, tiếc quá ha", Triệu Nhất Manh không còn có hứng ăn gì hết, dùng đũa chọc chọc vào bát, cô ta sớm biết Thời Hàn sẽ sớm ra đĩa đơn, người đại diện nói cậu ta đã từ chối ca sĩ mà công ty giới thiệu, cô ta mới có ý định ứng cử bản thân, ngay cả việc cậu ăn lẩu ở đây cũng là nhờ trợ lý hỏi thăm giúp.

Còn lo lắng làm sao để giả bộ như tình cờ gặp cậu ta, vừa vặn quán lẩu này lại hết chỗ, cứ tưởng là ông trời cũng muốn giúp cô ta không ngờ lại là công dã tràng.

Nội tâm Thời Hàn điên cuồng lắc đầu gào thét: Không đáng tiếc! Không đáng tiếc! Một chút cũng không đáng tiếc!

"Nhưng mà cậu tìm được ai vậy", Triệu Nhất Manh ngẩng đầu hỏi cậu.

Tô Đào đặt đũa xuống, lau miệng, chuẩn bị chiến đấu.

Thời Hàn không đẩy Tô Đào ra ngoài ánh sáng, chỉ nói một cách bâng quơ: "Một người bạn thôi"

Tô Đào ngạc nhiên nhìn cậu, Thời Hàn nháy mắt một cái, Tô Đào hiểu ý cười với cậu một cái.

Không phải nói chứ Tô Đào cười lên thật đẹp, đẹp hơn Triệu Nhất Manh nhiều, cậu bảo đảm sau này lớn lên Tô Đào chắc chắn không phải vật trong ao.

Triệu Nhất Manh không nhận được câu trả lời như ý nên cũng không còn hứng thú gì, không tiếp tục hỏi nữa mà ngồi lướt điện thoại.

Đột nhiên tay cô ta dừng lại bấm vào một cái tít báo, trên mặt lập tức hiện lên sự vui vẻ, còn nhỏ giọng cảm thán.

Thời Hàn nhìn cô ta một cái kỳ quái, sau đó mặc kệ tiếp tục ăn.

Đột nhiên, cô ta như nổi điên đập bàn hai cái, trên mặt lộ vẻ kích động, vậy mà chạy đến chỗ Thời Hàn kéo tay cậu, lại còn giả bộ ngượng ngùng nói, "Thời Hàn, cậu có biết Tô Lê không?"

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Tô Đào liền dừng lại vểnh tai lên nghe.

"Biết, ai mà không biết anh ấy chứ"


"Vậy cậu có thể cho tôi wechat của anh ấy không?"

Thì ra cô sớm như vậy đã thèm muốn đến anh trai tôi, hừ!

Tô Đào hung hăng cắn một miếng thịt.

Kiếp trước, cô hại anh ấy thảm như vậy, bị cư dân mạng chế giễu là thảo nguyên xanh mướt.

Bọn chó săn còn nhiều lần chụp được cảnh anh ấy uống rượu say khướt, thậm chí còn lăn xuống cầu thang phải đưa vào bệnh viện lúc nửa đêm, trên người có đầy chỗ bị gãy xương, Tô Đường bọn họ đều đau lòng chết đi được.

Cô không ngờ rằng cô ta lại nhớ thương Tô Lê sớm như vậy!

"Không thể!"

"Không thể!"

Tô Đào và Thời Hàn đồng loạt nói ra.

Phòng bao liền lập tức an tĩnh, có khi còn nghe được cả tiếng kim rơi nữa đấy!

Triệu Nhất Manh lúc này mới chú ý đến sự tồn tại của Tô Đào, cô ta cứ nghĩ cô gái nhỏ yên yên lặng lặng ngồi ăn bên cạnh mình là trợ lý mới tuyển dụng của Thời Hàn, nhưng vừa mở miệng, cô ta đã thấy có gì đó không bình thường rồi.

"Cô là ai? Dựa vào cái gì mà ngăn cản cậu ta cho tôi wechat của Tô Lê chứ?"

Vừa rồi cô ta ở trên Weibo xem một MV mới nhất của Tô Lê, anh ấy vừa nhảy vừa hát, hấp dẫn chết người, mạch máu sôi trào khiến người ta không thể dời mắt.

Cô ta thích Tô Lê rất lâu rồi, nhất là khuôn mặt khiến người khác không kìm lòng được, cô ta hận không thể ngày ngày nhìn anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui