* Nguyên văn: 你上坟呢, là một câu mắng người của cư dân mạng Trung Quốc
Cái người phiền phức đó rốt cuộc cũng đi rồi, nhưng Tô Đào cũng không có tâm trạng mà tiếp tục làm bài, chỉ ngồi một chỗ ngẩn người.
Thời Hàn còn cho rằng cô đang lo lắng sẽ bị trả thù, liền an ủi nói, "Đừng lo, lúc tan học sẽ có xe của công ty quản lý đến đón mình, cậu đi cùng mình tuyệt đối sẽ an toàn.", dù sao cũng thuận đường mà.
"Mình thấy ý này không tồi, anh của Ngụy Vi cũng không phải là người dễ chọc gì đâu, cậu tay nhỏ chân nhỏ đừng để hắn bắt nạt." Triệu Lộ nghe thấy lời của Thời Hàn thì vô cùng đồng ý.
Chỉ tiếc nhà cô và nhà Đào Tử ở hai hướng khác nhau, nếu không cô có thể bảo vệ cô ấy rồi.
"Đúng vậy, đúng vậy, mình cũng tán thành.", Lưu Niên cũng nói hùa theo.
"Cảm ơn mọi người vừa nãy đã bảo vệ mình, mình cũng không sợ cô ta, anh trai cô ta muốn đến thì đến thôi.", đến rồi cũng chưa chắc đánh thắng được cô, nếu thật sự để một đứa bé bắt nạt mình thì cô đúng là sống uổng phí mất hai đời rồi nha.
"Cậu đừng có mạnh miệng.", Triệu Lộ khuyên nhủ.
"Thật sự không có mà.", Tô Đào thề, "Mình được đai đen Taekwondo nha..", nhìn thấy cái miệng mở lớn cùng với ánh mắt kinh ngạc của Lưu Niên, Tô Đào biết sắp tới mình lại có thêm một chuyện xấu hổ nữa rồi đây, vì thế lập tức dừng lại, cổ võ..
Ba người vẫn nhìn cô đầy nghi ngờ..
"Cậu cứ nghe lời mình đi, sau này đi chung với mình, đợi qua đợt này rồi lại nói.", Thời Hàn khăng khăng giữ ý kiến của mình.
"Người anh em! Cảm ơn cậu nhưng mình thật sự có thể tự đi được!"
Thời Hàn: "..."
Đây là xưng hô kiểu gì vậy, tại sao Tô Đào luôn dùng những từ mà cậu chưa bao giờ nghe qua thế hả!
Tại sao! Tại sao! Tại sao!
Mấy người lại tiếp tục khuyên bảo lần nữa nhưng đều bị Tô Đào ngăn lại.
Sau đó Lưu Niên nghĩ ra một cách điều hòa tất cả, nhà cậu và Tô Đào không xa lắm, cũng chỉ cách có một con phố thôi, nên mấy ngày này cậu sẽ đi cùng Tô Đào, nếu gặp nguy hiểm thì lập tức báo cảnh sát.
Tô Đào phản kháng không có hiệu quả chỉ có thể đồng ý
Ngày đầu tiên, trôi qua một cách bình yên vô sự.
Ngày thứ hai, lúc Tô Đào và Lưu Niên đi qua một con hẻm thì bị mấy người chặn lại.
Là Ngụy Vi cùng anh trai nuôi của cô ta và tiểu đệ của hắn, bọn họ chỉ mang theo một người, có lẽ cho rằng đối phó với một đứa con gái thì thế là đủ rồi
"Mày là Tô Đào? Lớn lên cũng được đấy nhỉ." Triệu Tiêu cùng đàn em của hắn ta chặn trước mặt Tô Đào, dáng vẻ nghiền ngẫm.
Lưu Niên lấy hết dũng khí, đang định mở miệng nói thì bị Tô Đào kéo tay vòng qua mấy người đó tiếp tục đi về phía trước.
"Ây! Đừng đi nha em gái~ chỉ cần em gọi anh một tiếng anh trai, lại thành thật xin lỗi Ngụy Vi vậy thì chuyện lần này coi như bỏ qua, thấy thế nào, hả?" Triệu Tiêu lại ngăn cản trước mặt bọn họ lần nữa.
Tô Đào bị hắn ta làm cho mắc ói, ngẩng đầu lên nói, "Cút!"
Triệu Tiêu vô cùng tức giận, "Đừng có mà rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!", nói xong định tiến lên nắm lấy tay Tô Đào thì bị cô nghiêng mình tránh được.
"Tao cho mày một cơ hội cuối, chỉ cần gọi tao một tiếng Tiêu ca, tao sẽ cho mày một con đường sống.", Triệu Tiêu nhìn chằm chằm vào mắt của Tô Đào với chủ đích tìm thấy dấu vết sợ hãi trong mắt cô.
Tô Đào cười nhạo một tiếng, khinh thường nhìn hắn ta, "Mày cũng xứng hả!"
Hôm nay có lẽ không thể tránh được, cô cũng lâu không động gân cốt rồi, thôi thì coi như luyện tập vậy, "Lưu Niên, trốn cho kỹ nhé."
Tô Đào bình tĩnh cởi bỏ áo khoác đồng phục đưa cho Lưu Niên
Triệu Tiêu bị lời này làm cho tức giận, cũng không thèm quan tâm cô là con gái hay không, đưa tay kéo tóc cô.
Tô Đào động thân tránh thoát, lợi dụng khoảng trống vươn tay chặt xuống lưng hắn ta một phát, Triệu Tiêu bị đánh trúng loạng choạng và ngã xuống đất.
Lưu Niên đang định kêu cứu thì thấy được một màn dũng mãnh này của Tô Đào.
Tên đàn em thấy đại ca mình bị đánh liền xông lên nắm bả vai của cô.
Cảm giác được vai bị ghìm xuống, Tô Đào hung hăng siết chặt cổ tay của hắn ta, dùng sức ném hắn ta ra đằng trước, tên đàn em lăn ra đất gào khóc thảm thiết.
Triệu Tiêu gắng gượng đứng dậy, từ phía sau xông lên ôm lấy Tô Đào ý đồ ném cô xuống đất.
Tô Đào phản ứng rất nhanh, tập luyện nhiều cùng với kinh nghiệm thực chiến từ kiếp trước khiến cô nhanh chóng nghĩ ra được đòn phản công.
Tay trái cô giữ lấy hai tay của hắn, cùi chỏ của tay phải đập mạnh về phía sau, trong lúc hắn ôm bụng kêu gào thì lấy chân quét một cái khiến hắn ta ngã xuống.
Cảnh này khiến Lưu Niên đang núp sau thùng rác trợn mắt há miệng, vô cùng kinh ngạc, quên luôn cả việc gọi điện báo cảnh sát, miệng mở to đến mức có thể nhét cả quả trứng vào luôn rồi.
Sau đó là cảnh Tô Đào đơn phương ngược đãi đối thủ.
"Ấy, đủ chưa? Có muốn đánh nữa không?", Tô Đào bình ổn hơi thở, ôm ngực dựa vào tường ở phía sau, từ trên cao nhìn xuống hai người kia.
Hai người bị đánh đến nằm lăn trên mặt đất điên cuồng lắc đầu.
Đánh nữa hả?
Vậy có khác gì lấy mệnh của bọn chúng đâu chứ!
Không đánh, không đánh nữa!
Ai nói với hắn rằng cô chỉ là một con bé yếu đuối nhu nhược hả, yếu đuối ở đâu chứ, yếu con mẹ nó ý!
Rõ ràng là đánh nhau rất tốt nha!
"Có biết giá trị quan của chủ nghĩa xã hội không, nói tôi nghe xem.", Tô Đào bị mắc bệnh nghề nghiệp, kiếp trước cô cũng bắt mấy tên lưu manh học thuộc, nếu không biết thì không cho ra khỏi đồn cảnh sát
Triệu Tiêu?
Cái đấy là cái gì?
Đàn em?
Hết thảy phải dựa vào đại ca rồi!
Tô Đào biết thừa cái vẻ ngờ nghệch này có ý gì, đành bất lực nói, "Nghe này, giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, tự do, bình đẳng, công chính, pháp trị, yêu nước, tận tâm, chính trực, thân thiện."
Triệu Tiêu: "..."
Ức hiếp người quá đáng, nhiều như vậy ai mà nhớ được cơ chứ!
Đàn em: "..."
Tại sao làm lưu manh mà cũng phải học vậy!
Lưu Niên: "..."
Học bá đúng là học bá!
"Đi về chép cho thuộc, chép một trăm lần, ngày mai đưa cho tôi."
Tô Đào nói xong không nghe được phản hồi, thản nhiên liếc hai người một cái.
Lưng của Triệu Tiêu hiện giờ vẫn ẩn ẩn đau nhức nhắc nhở hắn cô gái trước mặt này đáng sợ như nào, liền lôi kéo đàn em của mình thành thật nhận sai, nhưng lại cảm thấy thế vẫn chưa đủ.
Ấn cổ tên đàn em xuống, cúi thấp 900
1 cúi
2 cúi..
3 cúi..
Tay Tô Đào run lên một cái, áo khoác trong tay rơi tuột xuống, "Anh đây là đang thăm mộ hả!"
Triệu Tiêu khó có dịp đỏ mặt, liên tục đảm bảo mai sẽ mang cho Tô Đào xem "bài tập" chép phạt 100 lần đến!
Lưu Niên đứng bên cạnh cố gắng kiềm chế tiếng cười của mình, cậu sắp không chịu nổi rồi, làm sao đây!
Tô Đào hắng giọng, lại dạy dỗ họ một câu, rồi thả người đi.
Lưu Niên kinh ngạc nhìn về phía Tô Đào, nuốt một ngụm nước bọt, "Tiểu Đào Tử, cậu lợi hại quá vậy trời! Mình vậy mà không hề biết cậu giỏi võ công như vậy đâu nha, Thanh Thanh vậy mà cũng không nói cho mình. Vừa rồi còn tưởng hôm nay hai chúng ta đều chạy không thoát đó, còn định tính sẵn gãy mất hai cái xương sườn rồi. Sự kính phục của mình đối với cậu cuồn cuộn như sóng nước Trường Giang, chảy mãi không dừng, thiếu hiệp, xin hãy nhận của tại hạ một lạy!"
Vẻ mặt Tô Đào lúc này thật sự là một lời khó nói hết, "Là Taekwondo! Không phải.."
Còn chưa kịp nói hết chữ võ công đã bị Lưu Niên kích động cắt ngang, "Cấp mấy? Cấp mấy thế?"
"Đai đen.", nếu tiếp tục thi lên cấp thì không đủ kiến thức cùng kỹ thuật, còn có hạn chế về tuổi nữa.
Tô Đào có chút tiếc tiếc
"Wow, cool ngầu! Lợi hại", Lưu Niên thì lại vô cùng phấn khích.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...