Tô Đào nhẫn nhịn một lúc, mặt không biểu cảm quay sang nhìn cậu: "Nhìn gì thế?"
Thời Hàn bị bắt gặp đang nhìn lén như vậy nhưng một chút cảm giác ngượng ngùng cũng không thấy, "Mình cảm thấy cậu lớn lên rất giống một người!"
Tô Đào thấy vẻ mặt thần bí của cậu cũng không có cảm xúc gì, bình tĩnh nói, "Tô Lê?"
Thời Hàn gật gật đầu.
"Rất nhiều người nói anh ấy với mình giống nhau." Tô Đào dùng đôi mắt ngây thơ vô số tội nhìn về phía Thời Hàn, "Mình thì mình thấy cũng được."
Thời Hàn: "..."
Sao cậu cứ có cảm giác có cái gì có lạ lạ nhưng mà nghĩ kỹ lại thì lại cảm thấy không có vấn đề gì hết
Tô Đào cười cười, cái này gọi là lấy bất biến ứng vạn biến
"Ây! Ây! Anh ấy đang đến, đang đến đây!", Mạnh Mỹ lôi kéo tay Tô Đào, dáng vẻ vô cùng kích động.
"Bình tĩnh!", mặt Tô Đào đầy hắc tuyến, rút cánh tay mình ra khỏi tay của Mạnh Mỹ, sau đó nhìn về phía người đang đi tới đây, "Tô Khác, anh tìm em hả?"
Tô Kính bước đến, nói "Không biết lớn nhỏ!", xoa xoa đầu cô đến khi xoa thành cái ổ gà mới hài lòng thu tay, đưa cho cô một món đồ gì đó
Tô Đào đánh hơi mấy cái mới nhận lấy, là một cái hộp sắt hình tròn, bên trên được vẽ vài nhân vật hoạt hình trang trí
"Đại ca dùng tiền học bổng của anh ý mua quà cho em đó."
"Vậy lát về em sẽ cảm ơn đại ca thật tốt.", Tô Đào vừa nói vừa mở hộp, mùi hương của socola liền bay vào mũi
Nhất định ngon lắm đây!
Tô Khác nhướng mày, "Sao em không cảm ơn anh hả?"
"Sao em lại phải cảm ơn anh chứ, socola này là đại ca mua cho em mà ~" Tô Đào bĩu môi
"Nhưng nó là do anh mang đến tặng cho em mà, hừ!"
Nhìn vẻ mặt đau khổ của anh, Tô Đào vỗ vỗ tay anh ra hiệu để anh cúi xuống.
Tô Khác chống tay lên đầu gối, hơi cúi người, Tô Đào miễn cưỡng bẻ một miếng socola nhét vào miệng anh ấy
"Vậy thì cảm ơn anh nha."
Socola tan trong miệng, hơi đắng nhưng vẫn ngon, sao đại ca lại không mua cho anh chứ, haizz...
Ngẩng lên nhìn vẻ mặt miễn cưỡng của em gái nhà mình, lập tức nở một nụ cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt đào hoa lấp lánh, làm Mạnh Mỹ ngẩn ngơ.
Em gái nhà mình đáng yêu thật đấy.
Một lát nữa Tô Khác còn phải tuyên đọc lời thề nên đưa đồ xong liền đi luôn, Tô Đào xua xua tay, dáng vẻ không tiễn
Lại nói anh trai Tô Mộ của cô sau khi tốt nghiệp đại học được cử đi học nghiên cứu sinh ở Đại học Bắc Kinh, bây giờ đang là nghiên cứu sinh ngành sinh hóa.
Đại ca có giá trị nhan sắc cao, lại thích mặc áo trắng, bộ dạng siêu phàm thoát tục, nếu đặt ở cổ đại có lẽ sẽ là một vị công tử tiên khí đầy mình
Nghe bác cả nói gần đây có mấy cô gái đang theo đuổi anh ấy, tấn công vô cùng dữ dội, đều đã đuổi theo đến tận cửa nhà rồi
Chẳng qua Tô Đào vẫn kết luận đại ca nhà cô sẽ không bị ai trong số họ bắt được đâu.
Tô Mộ từ trước đến nay luôn thích chủ động xuất kích, mặc dù tính cách của anh dịu dàng như ngọc, nhưng toàn thân ẩn ẩn phong thái "trong trắng" như tuyết, khiến người ta muốn lại gần mà không dám.
Thanh lãnh và dịu dàng hòa quyện lại với nhau, nhưng không hề cao ngạo!
Tuyệt!
Không thể không nói, gan của mấy cô gái đó thật sự rất lớn.
Sau khi lễ tuyên thệ kết thúc, các lớp xếp thành một hàng lần lượt về lớp học của mình, thầy cô giáo thì đi họp.
Lớp một năm nhất là lớp chọn, học sinh đều rất tự giác, mấy tiếng xì xào trong lớp cũng rất nhỏ để tránh làm ảnh hưởng đến người khác.
Tô Đào thấy quá buồn chán, chỉ có thể cầm tài liệu môn toán mà lần trước anh trai về nước mua cho cô.
Không biết Tô Lê bị làm sao dù là đời trước hay bây giờ đều thích mua tài liệu học tập cho cô.
Thật khổ quá mà!
"Rầm!"
Cửa phòng học bị đá mạnh.
Không sai! Là bị đá.
Chân của cái người đá cửa còn chưa kịp bỏ xuống đã la hét ầm ĩ, "Ai là Tô Đào!"
"Là tôi, có chuyện gì sao?", sắc mặt Tô Đào tất nhiên không tốt lắm, người này rõ ràng là đang cố tình khiêu khích, cô đang cố gắng nhớ lại xem mấy ngày nay mình có động chạm đến ai không.
Nhưng mà thật sự cô không có ấn tượng gì về người này hết á! Sao giờ!
Người đó thấy Tô Đào đứng dậy liền bước nhanh đến trước mặt cô, trong tay cầm một thanh gỗ kích thước bằng ngón tay út chỉ về phía Tô Đào.
"Bạn học, bình tĩnh chút có chuyện gì thì từ từ nói." Thời Hàn nhanh chóng cầm lấy đầu thanh gỗ rời nó ra khỏi trước mặt Tô Đào
Ngụy Vi dùng sức rút lại cái thước, âm dương quái khí nói, "Đây không phải là đại minh tinh sao, thì ra cũng thích sân si a~~!"
Thời Hàn lạnh nhạt nhìn cô ta
Lưu Niên mặc dù không nói câu gì nhưng cũng đã đứng ở bên cạnh Tô Đào
Tự nhiên không biết là ai nói, "Đây không phải là Ngụy Vi của năm 3 sao? Lớp trưởng sao lại chọc phải cô ta vậy chứ?"
Tên của Ngụy Vi ở Di Hòa vô cùng vang dội như sấm ở bên tai
Các bạn học trong lớp lên tiếng nghị luận ầm ầm
"Tô Đào, đưa socola của mày cho tao!", Ngụy Vi dùng ánh mắt khinh thường nói với giọng điệu bá đạo
"Socola gì?", socola là của đại ca mua cho cô, người này chui từ đâu ra vậy tự nhiên nói không đầu không đuôi ai mà hiểu chứ!
"Chính là socola Tô Khác đưa mày, mau mang ra đây cho tao."
Triệu Lộ bình tĩnh đứng bên cạnh Tô Đào, liếc mắt về phía cô ta không biết phải nói gì luôn, "Socola của Đào Tử, dựa vào cái gì mà phải đưa cho chị chứ?"
"Nó không xứng ăn đồ ăn của Tô ca ca!", cô ta yêu thầm Tô Kính ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hôm nay ánh mắt vẫn luôn theo dõi anh từ lúc anh đứng trên khán đài, vốn dĩ muốn đợi anh xuống để nói mấy câu với anh ấy, ai ngờ lại thấy cảnh Tô Khác đưa đồ ăn cho con bé chết tiệt này
Cô ta vẫn luôn không nghe thấy Tô Khác có người mình thích
Lần này thật sự cô ta đã muốn tức chết rồi!
Tưởng cái gì! Hóa ra là hoa đào thối của cái tên Tô Khác này!
Lại còn Tô.. ca ca?
Nếu cô nhớ không nhầm thì lúc Tô Khác học năm nhất, cô ấy đang học năm ba, lúc Tô Kính học năm hai thì cô ấy vẫn đang học năm ba, bây giờ thì chắc cùng khóa với Tô Khác rồi?
Tô Đào không hề lưu tình nói, "Học tỷ, học phí hai năm vừa rồi có được giảm giá không?"
Phụt______
Phụt______
Cả lớp cười ầm ĩ, đừng thấy lớp trưởng của họ nhỏ tuổi mà bắt nạt, cô nói chuyện không hề lưu lại mặt mũi cho ai đâu nhé.
"Hahaha, thật sự là cười chết mất thôi, em cũng rất tò mò đó, học tỷ xin chỉ giáo cho." câu này của Triệu Lộ không khác gì đổ thêm dầu vào lửa, mặt Ngụy Vi đã đen như đít nồi luôn rồi
"Nha đầu chết tiệt, tao khuyên mày một câu đừng có mà kiêu ngạo như vậy, mau đưa socola đây, nếu không tao sẽ nói anh tao dạy dỗ mày thật tốt."
Ngụy Vi ở trường quen biết một đại ca, nhỏ hơn cô ta hai tuổi, đều là những tên đáng sợ cái gì cũng dám làm, học sinh trong trường ai cũng không dám động đến hắn ta.
Nghe nói chọc phải mấy người này, kết cục cuối cùng không thể nào thoát được số phận bị đánh một trận, trong trường thì hắn không dám nhưng ra bên ngoài thì chết chắc.
"Ay za! Sợ quá đi!", Tô Đào làm bộ sợ hãi, sau đó bình tĩnh khoanh tay, khinh thường nói, "Tôi ấy hả kiêu ngạo quen rồi!"
"Mày! Cho mày mặt mũi mà không cần, tìm chết!", ánh mắt Ngụy Vi lóe lên hung ác.
Tô Đào một chút cũng không sợ, Ngụy Vi so với cô cũng không cao lắm, thậm chí còn thấp hơn một chút
Tô Đào rũ mắt, nghịch mấy ngón tay, nửa ánh mắt cũng không thèm liếc cô ta, chậm rãi nói, "Vậy tôi đợi chị!"
Ngụy Vi không lấy được socola, lời nói cũng không chiếm được lợi ích gì, muốn dạy dỗ cô, bên cạnh lại có nhiều người như vậy, cô ta chỉ có thể nuốt cục tức này lại, tìm người khác đến dạy dỗ con bé này.
Trước khi đi còn trợn mắt nhìn cô rất hung dữ.
Hứ, cô mới không sợ đâu nhá
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...