Tô Đào chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, thân thể bay lên trời, cũng chỉ có thể ngửa mặt nhìn thấy một mảnh lá bưởi xanh mướt, tiếp theo thắt lưng bị siết chặt, liền ngã vào một cái ôm ấm áp.
Nghe thấy tiếng kêu đau đớn, Tô Đào vội vàng đứng lên xem tình huống của Lâm Cảnh.
Vừa rồi anh đỡ cho cô, khuỷu tay chạm đất trước, hơn nữa lúc cô rơi xuống còn đập trúng.
Tô Đào khi nhìn thấy biểu tình thống khổ của anh, hốc mắt đỏ lên.
"Không khóc, anh không sao.", Lâm Cảnh dùng một cánh tay còn nguyên vẹn khác chống đỡ đứng lên, Tô Đào vội vàng đỡ lấy anh.
"Để em xem.", Tô Đào đem nước mắt nghẹn trở về, không biết vì cái gì trong nháy mắt vừa rồi trong lòng dâng lên chua xót vô tận, cô kiểm tra cánh tay này của anh, xác nhận không có tổn thương đến xương cốt.
Lâm Cảnh bị thương cánh tay phải, vừa động liền đau, tuy rằng không tổn thương đến xương cốt, nhưng hẳn là trong vòng vài ngày không thể cầm đồ vật.
"Có đau không?" Tô Đào lo lắng nhìn anh, trong mắt toát ra thần sắc đau lòng, ngay cả chính cô cũng không ý thức được.
"Không đau.", Lâm Cảnh đột nhiên tâm tình rất tốt, còn kéo ra một nụ cười.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tôi không phải cố ý, vừa rồi tôi đứng không vững. Đều là do tôi, trước tiên đi bệnh viện đi."
Trương Ngữ Phù hốc mắt cũng đỏ lên, nước mắt lạch cạch rơi xuống, cô ta bị dọa, đối phương là Lâm Cảnh, không phải ngôi sao nhỏ Tô Đào, vừa rồi cô ta chỉ tức giận muốn giáo huấn cô một chút, không nghĩ tới sẽ liên lụy đến Lâm Cảnh.
Bây giờ Tô Đào một chút chuyện cũng không có, nhưng Lâm Cảnh lại bị thương.
Tô Đào lạnh lùng nhìn lướt qua Trương Ngữ Phù.
Cô làm sao có thể nhìn không ra thủ đoạn vụng về của cô ta, sao lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác nhào vào thang dưới chân cô.
"Đừng nói nhiều nữa, đi bệnh viện đi.", nói xong, Thẩm Phi muốn đỡ Lâm Cảnh đi.
Tôn Thạch và Vương Linh chú ý tới tình huống bên này, cũng bước nhanh tới.
"Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôn Thạch không nhìn thấy cảnh Tô Đào vừa ngã xuống, sau khi nghe Trương Ngữ Phù mang theo thanh âm nức nở mới cùng Vương Linh đi tới.
Thẩm Phi: "Cánh tay Lâm Cảnh bị thương."
Vương Linh không nghĩ tới ghi hình chương trình còn có thể làm tổn thương người khác, lúc này liền quan tâm: "Làm sao bị thương, nghiêm trọng không, có nên đến bệnh viện hay không?"
Tôn Thạch: "Đến bệnh viện kiểm tra đi, Tiểu Phi đi mượn tổ chương trình một chiếc xe."
Thẩm Phi xoay người rời đi, bị Lâm Cảnh gọi lại, "Không nghiêm trọng, không bị thương đến xương cốt."
Lâm Cảnh kiên trì không đến bệnh viện, anh không yếu đuối như vậy, lúc quay phim bị thương nghiêm trọng hơn thế này rất nhiều, không phải là bị đập một cái thôi sao, còn chưa nghiêm trọng đến mức phải đi bệnh viện.
Hơn nữa, Nhu Nhu ở đây, anh cũng không muốn rời đi.
Thẩm Phi: "Vậy cánh tay này của anh......", thật sự không thành sao chứ?
Cũng không nhẹ đâu.
"Không sao, chỉ là có thể ăn cơm không tiện lắm." Lúc nói lời này Lâm Cảnh nhìn Tô Đào nói.
Tô Đào trong nháy mắt liền lĩnh ngộ.
...
Vào ban đêm.
Ba gian tranh của Tô Đào có một gian trống, cô dùng để thay quần áo và tắm rửa, cho nên căn phòng này không có lắp camera.
Ban ngày Trương Ngữ Phù liên tiếp gây sự, cũng đã đến lúc trả lại.
Từ trong túi rút ra một tấm bùa chú, trong miệng niệm: "Lang đãng du hồn, nơi nào lưu lại......".
Không bao lâu liền gọi tới một con Mộng Quỷ, Mộng Quỷ từ cửa sổ chui vào, nhiệt độ nó vừa vào trong phòng liền giảm xuống vài độ, hướng về phía Tô Đào bái lạy, "Đại nhân."
Tô Đào gật gật đầu, lấy ảnh của Trương Ngữ Phù từ trong điện thoại ra, đem những việc muốn nó làm đều nói rõ ràng. "Chỉ là dọa một chút sao?", Mộng Quỷ đều tiếc nuối nói, đây là lần đầu tiên nhận được công việc nhẹ nhàng như vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...