"Tiểu Hắc, Tiểu Hồng." Giọng điệu Tô Đào đặc biệt chân thành, chân thành đến mức người khác nghe không ra đây là do cô tạm thời biên soạn.
Lâm Cảnh: "... Rất dễ nghe".
"......"
Kỳ thật không cần cho cô mặt mũi như vậy.
Tổ tiết mục: Dễ nghe ư? Sao bọn họ không thể nghe thấy vậy.
Lâm Cảnh xắn tay áo lên, "Để anh giúp em."
Giống như sợ cô cự tuyệt, trực tiếp xuống tay.
Dính một tay bùn.
Tô Đào vốn định nói không cần, nhìn động tác quyết đoán của anh, trực tiếp đưa cho anh một viên gạch.
Lâm Cảnh tiếp nhận, ở một bên trét ít bùn và đặt nó xuống đáy đống.
Sau khi tất cả đều được sắp xếp xonh, hai người lại phết vôi lên mặt gạch, chờ nó khô là cá vàng nhỏ có thể chuyển vào nhà mới!
Bận rộn xong, Tô Đào mới nhớ tới hỏi Lâm Cảnh tại sao lại đến tham gia chương trình này.
"Lâm lão sư, làm sao mà anh cũng đến để tham gia chương trình này." và không nói với cô.
"Anh vừa mới quay xong, định nghỉ ngơi một thời gian ngắn nên anh đã nhận show này và coi nó như một chuyến du lịch."
Chương trình này đã mời anh trong mùa giải trước, nhưng anh chưa bao giờ tham gia chương trình tạp kỹ nên không nhận.
"Ồ, oh."
Gần trưa rồi, Tô Đào muốn hái một chút rau ra bán ở cửa thôn, hẳn là có thể bán được.
Tiền trong tay cô đã dùng gần hết, cô cần kiếm chút tiền, đàn cá trong nhà luôn ăn thức ăn cho cá, hiện tại cô không chỉ có một mình, cô có hai con cá.
"Trên mặt có bù.n", Lâm Cảnh giữ chặt Tô Đào đang xoay người muốn đi, "Anh lau cho em."
Tô Đào theo bản năng muốn lấy tay sờ một chút.
"Đừng nhúc nhích, tay sẽ bẩn.", Lâm Cảnh cầm khăn mặt vắt khô sau khi ngâm nước ấm, nhẹ nhàng lau sạch vết bùn trên trán cô.
Tay còn bị anh lôi kéo, Tô Đào ngoan ngoãn mặc cho anh lau.
Máy quay bên cạnh chụp cận cảnh bàn tay của Lâm Cảnh, cũng như ánh mắt của anh, từ ống kính, con ngươi dưới hàng mi của Lâm Cảnh rất nghiêm túc và tập trung.
Đạo diễn phát rồ rồi, Lâm Cảnh từ khi nào ở ngoài đời thân mật với nữ nghệ sĩ như vậy, cái máy quay này không có nhãn lực, gần như vậy làm gì, cận cảnh kéo ống kính không được sao?!
Show của họ bị khán giả phàn nàn là ăn uống nói chuyện như núi, chẳng có bong bóng hồng nào cả, đừng nhìn khách đẹp trai xinh gái đẹp đổ xô đi là có bong bóng màu hồng, thực chất một chút cũng không có.
Thật vất vả mới toát ra chút bong bóng màu hồng phấn, đều tại cái máy quay không có mắt này chọc thủng.
Không còn gì nữa rồi.
Đạo diễn hét lên trực tiếp trong loa, "Tránh xa, đi ra ngoài!"
Tô Đào còn tưởng rằng là để cho cô tránh xa Lâm Cảnh một chút, lui về phía sau vài bước.
Lâm Cảnh: "......", liếc mắt nhìn camera.
Camera một chút cũng không để ý, chụp nhanh thiết bị trên vai.
Giọng nói tức giận của đạo diễn lại truyền đến từ loa, "Camera tới đây!"
Thật sự là tức chết hắn, bùn trên trán cũng không còn, bong bóng còn bốc lên như thế nào, hắn thật muốn tự mình dán bùn lên mặt Tô Đào, sau đó để cho Lâm Cảnh chậm rãi lau, cảnh quay này hắn có thể quay một ngày.
Chỉ cần phần đơn vị này của hắn được quay tốt, tiền thưởng của hắn sẽ được đảm bảo.
Camera vác máy hoảng hốt một chút, vừa rồi đạo diễn bảo hắn ra ngoài sao?
Phải không? Phải không?
Hai nghệ sĩ đều nhìn anh một lời khó nói hết, camera xác nhận, đạo diễn để hắn ra ngoài, nhưng hắn làm sai cái gì, tại sao lại để hắn ra ngoài, đi ra ngoài không phải là tốt hơn sao.
Thợ quay phim ủy khuất đi ra ngoài, Tô Đào và Lâm Cảnh liếc nhau phụt cười.
Cầm một cái giỏ, tô đào hái đầy một giỏ rau, đầy đủ các loại rau củ.
Cô sẽ đi đến cổng thôn để bán rau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...