Hôm nay, khi Tô Đào từ trường mẫu giáo trở về, vừa vào tới nhà đã hét lên gọi anh trai.
Diệp Ngưng yêu thương sờ lên đầu cô, "Đi đi, anh trai con đang ở thư phòng." nói xong liền đi xuống lầu làm thức ăn.
Tô Đào gõ cửa.
Một chàng thiếu niên đẹp trai ra mở cửa nhìn thấy cô, chọc cái mũi nhỏ của cô chế giễu, "Em thật sự muốn học sao?"
Tô Đào dùng sức gật đầu.
Tô Lê mỉm cười bế cô vào phòng, lấy sách giáo khoa, giấy và bút mà anh đã chuẩn bị sẵn, Tô Đào không biết chuyện gì đã xảy ra, hôm qua cô đột nhiên nói với anh rằng muốn học khóa lớp một, anh liền đồng ý không chút suy nghĩ.
Tô Đào đã ngoan ngoãn leo lên ghế ngồi, chớp chớp con mắt đợi anh trai dạy học, cô hiện tại bây giờ nóng lòng muốn học.
Em gái đột nhiên ham học như vậy, trong lúc nhất thời Tô Lê cảm thấy tâm tình sung sướng cực kỳ.
"Hôm nay trước tiên anh dạy em cách ghép vần!", Tô Lê lấy một cái bảng đen nhỏ từ dưới gầm bàn lên treo lên tường, bên trên viết abcd bính âm, dạy em gái đọc vài lần.
Tô Đào do dự một hồi, nhịn không được cắt lời Tô Lê, "Anh, em đã học được ghép vần."
"Đã học? Ai dạy cho em?" Tô Lê kinh ngạc.
"Cô giáo ở trường mẫu giáo, cô giáo dạy em." Tô Đào cảm thấy anh tuy là đại ca, nhưng mình chỉ là một đứa trẻ mới vào lớp một, so với ba mẹ, anh trai còn dễ lừa hơn.
Nếu như đã có ý định nhảy lớp, đầu tiên phải biết chữ trước a!
Cô cũng không muốn gạt người, nhưng nếu cô trống rỗng mà biết chữ, nhất định sẽ dọa đến ba mẹ, bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy không khoa học, nhưng quá trình học ngữ âm quá chậm.
Vốn là muốn thuê gia sư, nhưng lại sợ gia sư nhận thấy cô không bình thường, liền bỏ ý định này, bất quá trước mắt có một tài nguyên tốt, cơ hội được thần tượng bổ túc chính là ngàn năm có một a!
Tô Đào mím môi cười hắc hắc.
Tô Lê không khỏi hoài nghi, hiện tại trường mẫu giáo đều bắt đầu dạy bính âm sao?
Trong ấn tượng anh là lên học tiểu học mới bắt đầu học bính âm ghép vần, nhìn nụ cười của em gái, Tô Lê cảm thán một câu, xã hội tiến bộ thật nhanh!
Hai người một người nghiêm túc dạy, một người giả vờ cố gắng học tập.
Tô Đào tận lực làm cho chữ của mình thoạt nhìn khó coi, tận lực phát triển trông giống sâu róm, để cho một nhà vô địch cuộc thi thư pháp toàn thành phố viết chữ khó coi, quả thực không dễ dàng.
Tô Lê dạy em gái mười chữ, mới đầu anh còn sợ mình dạy quá nhiều, em gái không hiểu được, nhưng không đến mười phút cô đã thuộc toàn bộ mấy chữ này, hơn nữa đã biết viết, tuy rằng chữ có chút xấu, nhưng cũng đã không tệ rồi.
Tô Đào nhìn thần sắc kinh ngạc của anh trai, có chút hối hận, mình có phải thuộc chữ quá nhanh hay không.
Trong lòng thầm nghĩ, lần sau nhất định phải chậm một chút.
"Mẹ có thể vào được không?" Diệp Ngưng đứng ở cửa bưng một đĩa nho đã rửa sạch gõ cửa.
"Dạ có thể!" Tô Đào nói, Tô Lê đã đi mở cửa.
"Mẹ rửa nho cho các con", Diệp Ngưng nhét hai quả nho vào miệng con gái và con trai, hai đứa trẻ này là kiêu ngạo của bà, trong lòng càng nhìn càng thích, giọng nói cũng ôn nhu vài phần, "Để mẹ xem các bảo bối của mẹ đang viết cái gì nha."
Diệp Ngưng cũng chỉ nói như vậy, Tô Đào một đứa trẻ nhiều lắm cũng theo anh trai viết viết vẽ vẽ quấy rối, bà trực tiếp cầm lấy quyển sách bài tập của con trai lật xem, bà là giáo viên đại học, bình thường bài tập của con trai cũng đều do bà dạy kèm.
Sau khi xem, Diệp Ngưng hài lòng gật gật đầu, chữ viết của con trai chỉnh tề, đáp án của mỗi đề cũng đều đúng, lại nhớ tới mỗi lần thi thứ hạng của con trai đều nằm trong top 3, nụ cười càng thêm tươi rói.
Sau khi khen ngợi Tô Lê vài câu, Diệp Ngưng phát hiện trên bàn còn có một quyển sổ nhỏ, cầm lên nhìn mấy chữ viết nghiêng ngã, tưởng là trò đùa của mấy bạn cùng lớp của con trai, bà đùa: "Bùa vẽ ma à!"
Tô Đào đang ăn nho nghẹn lại, kiếp trước kiếp này vẫn là lần đầu tiên bị đánh giá chữ của mình như vậy.
"Là Nhu Nhu viết.", Tô Lê có chút tự hào, đây chính là những gì anh dạy.
"Nhu Nhu!" Diệp Ngưng chấn động, liên tục nhìn con gái vài lần, chữ này tuy xấu nhưng đã viết có khuôn mẫu, có thể nhìn ra được là viết cái gì.
Con gái nhỏ như vậy, ngay cả ghép vần cũng chưa bắt đầu học, sao còn có thể viết chữ.
Phản ứng của mẹ đều nằm trong dự liệu của cô, Tô Đào bình tĩnh nói: "Là anh trai dạy, hơn nữa mẹ con cũng đã biết ghép vần nha.", kỳ thật nếu ở mười mấy năm sau đứa nhỏ bốn năm tuổi viết mấy chữ đã không có gì ngạc nhiên, đừng nói chữ Hán, tiếng Anh cũng dạy, nhưng bây giờ còn không phổ biến những thứ này.
"Con dạy?" Diệp Ngưng không tin lại hỏi một lần nữa.
Tô Lê gật gật đầu, lại nói thêm: "Con chỉ dạy chưa đầy mười phút, em gái liền học được".
Diệp Ngưng nhìn chữ con gái viết, có chút hoảng hốt, không đến mười phút đã học được, ánh mắt Diệp Ngưng đột nhiên sáng lên.
"Mẹ...", Tô Đào không xác định lên tiếng. "Nhu Nhu của mẹ thật thông minh", bà hận không thể nhanh chóng nói với Tô Vân Đình.
Tô Lê ở một bên nói: "Em gái thật thông minh."
Tô Đào trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Tô Vân Đình sau khi tan tầm về nhà, Diệp Ngưng khẩn cấp đem chữ Tô Đào viết cho chồng xem, hơn nữa Tô Lê ở bên cạnh phụ hoạ, ở trong lòng Tô Vân Đình con gái là cô đây nghiễm nhiên đã là thiên tài, ông vẫn sợ chuyện lần trước tạo cho Tô Đào trong lòng tổn thương, trong khoảng thời gian này ông vẫn quan sát tình trạng của con gái, hiện tại đứa nhỏ không chỉ không có việc gì mà còn học viết chữ.
Tô Vân Đình cao hứng đến điên rồi, ôm Tô Đào chạy vài vòng.
Diệp Ngưng nhịn cười ôm Tô Đào xuống, cô làm sao nhìn không ra ý nghĩ của chồng mình, trong khoảng thời gian này hai người bọn họ luôn lo lắng sợ đứa nhỏ mắc sai lầm, hiện tại đứa nhỏ không có việc gì chính là tâm nguyện lớn nhất của bọn họ.
Cả nhà vui vẻ ăn cơm tối, sau khi ăn xong Tô Đào lại dính lấy anh trai học mấy chữ mới lưu luyến không rời được mẹ ôm đi ngủ.
Buổi tối Tô Đào ăn hơi nhiều, nằm ở trên giường nhéo nhéo bụng mình có chút buồn bã, cô nhớ tới cuộc sống của mình ở cô nhi viện, nhớ tới sư phụ.
Khi đó trên người gầy đến một chút thịt cũng không có, sư phụ thường xuyên vụng trộm nhét đồ ăn cho cô, cô nhi viện địa phương nhỏ, thu nhận trẻ nhỏ nhiều, ngoại trừ bọn họ chỉ có một nhà viện trưởng và sư phụ.
Khi đó sư phụ còn chưa phải sư phụ, không ai biết sư phụ từ đâu tới, ông cam nguyện ở lại chăm sóc những đứa nhỏ này, kiếp trước sư phụ dạy cô rất nhiều thứ, thư pháp chính là một trong số đó, cô năm tuổi đã bắt đầu luyện tập, vô luận là giai thư, hành thư, thảo thư, hay là lệ thư, triện thư, cô đều có luyện tập, viết tốt nhất là giai thư và thảo thư.
Về sau sư phụ còn phát hiện cô khác biệt, dạy cô rất nhiều biện pháp bảo vệ mình, sau khi bái sư còn tặng cho cô một cái bùa hộ mệnh, là một cái túi hương nhỏ màu vàng tươi sáng, dài khoảng một ngón tay và rộng bằng nửa ngón tay, trên con thêu hình long phượng, lại thêu mấy chữ 'nguyện quân như ý hỉ mãn môn', sư phụ dặn dò cô vĩnh viễn không tháo xuống, từ sau khi mang theo bùa hộ mệnh này, cô không còn bị quấy rầy nữa.
Nếu như không gặp sư phụ, cô có thể ở cô nhi viện không sống được mấy năm.
Sau đó sư phụ qua đời, cách không đến một năm cô cũng vì nhiệm vụ mà qua đời.
Tô Đào đột nhiên nhớ tới đêm cô chết không đeo bùa hộ mệnh, bởi vì đặc thù công việc, cô không thể không tháo xuống, lúc chiến đấu với người phạm tội rắc rối lại lần nữa ập tới, tên tội phạm thấy thời cơ liền một phát bắn vào ngực cô, lúc ấy cũng không còn thở được.
Rắc rối, kiếp này hẳn là sẽ không có nữa chứ!
Tô Đào chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...