Mạnh Cửu chưa từng nghĩ đã xa lâu như vậy mà còn có thể gặp lại Bất Từ — nơi đây, khi khí trời ẩm ướt trong cơn mưa dầm, cậu đi tới trước mặt hắn. Người kia, vẫn giống như bảy năm trước, dáng người gọn gàng, cao ngất, khuôn mặt ôn nhu. Chỉ là vì sao khi hắn nhìn thấy cậu lại sửng sốt như vậy?
Mạnh Cửu trong lòng tự giễu. Rõ ràng người bị vứt bỏ là cậu nha, hắn lộ bộ mặt khiếp sợ cùng trầm mặc như vậy để làm gì?
Chí ít cũng phải giả bộ một chút nhỉ. Mạnh Cửu nghĩ vậy, tự cổ vũ chính mình, hé ra dáng tươi cười mà bản thân cho là hoàn mỹ nhất, đến chào hỏi Bất Từ: “Hey, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Bất Từ chần chờ một giây, đáp lại.
Tâm Mạnh Cửu đột nhiên co rút, hơi cứng đờ. Thanh âm của hắn vẫn luôn ấm áp như vậy, tựa như bảy năm trước.
“Sao anh lại ở đây? Anh không phải là người S thị sao?” Mạnh Cửu cố gắng kiềm nén lồng ngực đau nhói, làm bộ như không có việc gì, đổi chủ đề, cùng Bất Từ nói chuyện phiếm một chút.
Bất Từ cười cười: “Anh tới C thị công tác.” Dừng lại một chút, hắn nói: “Thuận tiện về thăm.”
Mạnh Cửu lại cảm thấy khổ sở, trái tim cứ như vậy đau đớn. Hắn chỉ nói là về thăm, tim đã đau tới chết đi sống lại. Thăm cái gì? Thăm nơi anh đã vứt bỏ tôi sao? Hai tay cậu run nhè nhẹ, cố gắng kiềm chế. Cậu mở dù ra, che đi bản thân trước ánh mắt của Bất Từ.
Hai mắt cậu chăm chú nhìn Bất Từ, cho dù trái tim đang rỉ máu, nhưng vẫn cố bày ra dáng tươi cười, nói: “Muốn đi cùng tôi không?”
“Không cần.” Thanh âm Bất Từ vẫn ôn nhu như thế, nhưng khi Mạnh Cửu nghe được, thanh âm này thật biết đả thương người. Hai người lâm vào xấu hổ trầm mặc, Bất Từ hỏi: “Mấy năm qua, em có khỏe không?”
Khỏe? Nhiều năm như vậy, cậu có từng khỏe hay không? Mạnh Cựu tự hỏi chính mình, sau đó ngẩng đầu, chẳng còn chút tươi cười rạng rỡ: “Tôi rất khỏe.”
“Vậy là tốt rồi.” Bất Từ gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ, “Anh đang vội, đi trước đây, tái kiến.” Nói xong, hắn đi luôn chẳng ngoảnh lại.
“Được, tái kiến.” Mạnh Cửu nhìn bóng lưng hắn, lặng lẽ đáp. Cho dù cậu biết, Bất Từ căn bản không nghe thấy.
Ngay cả phương thức liên hệ cũng không muốn lưu lại cho tôi sao? Ha ha, đúng là anh muốn biết cách liên hệ với tôi thì rất dễ, nhưng tôi, đã sớm mất đi cách liên hệ với anh rồi.
Tâm tình Mạnh Cửu bởi vì một lần gặp gỡ tình cờ này mà tối tăm giống như khí trời, chìm xuống mức thấp nhất.
Cậu lảo đảo về nhà. Đã có lúc, cậu nói bản thân phải buông tha. Cậu đổi số điện thoại, xóa hết âm tần của Bất Từ, nói với mọi người, không được ở trước mặt cậu nhắc tới Bất Từ. Rồi chậm rãi, cậu cho rằng mình đã quên được hắn.
Hóa ra tất cả chỉ là do cậu nhu nhược tự dối gạt chính mình.
Nhiều năm như vậy, tôi có từng khỏe không? Ha ha, tôi sẽ nói cho anh, mấy năm nay, tôi tối không ngủ được, uống cả lọ thuốc ngủ, đi gặp biết bao bác sỹ tâm lí. Tôi sẽ nói cho anh, nhiều năm như vậy, tên của anh vẫn thủy chung là cấm kị, chỉ cần vừa nghe tới, nước mắt sẽ lập tức rơi. Tôi sẽ nói cho anh, từ bảy năm trước, anh ly khai tôi, tôi đã biết đời này tôi không thể nào khỏe được.
Tôi sẽ không nói. Tôi sẽ chỉ ở trước mặt anh lộ ra dáng tươi cười, nhàn nhạt nói cho anh một câu, tôi rất khỏe.
Thất hồn lạc phách về tới nhà, mở cửa ra, nhìn vào căn nhà vắng vẻ lạnh tanh, Mạnh Cửu nở nụ cười tự giễu, nhìn xem, Mạnh Cửu, mày năm ấy vì hắn mà nháo tới long trời lở đất, có nhà mà không thể về. Hiện tại rơi vào kết cục thê lương cô độc như thế này đây.
Mạnh Cửu tới ngồi trước máy tính, vẫn như bình thường bật máy lên, đăng nhập QQ. Biết rõ Bất Từ không onl, nhưng ngày nào cậu cũng nhìn, biết đâu, hắn đã quay về nhà. Thói quen như vậy đã duy trì bảy năm nay.
Bởi vì ôm suy nghĩ này nên từng tin tức trên QQ Mạnh Cửu đều xem.
Người tìm Mạnh Cửu rất nhiều, bởi vì cậu là một CV đại thần. Có lẽ nên nói là một CV đã từng là đại thần.
Nói là đại thần, một chút cũng không quá đáng. Khi võng phối mới phát triển, Mạnh Cửu hay dùng ID Cựu Mộng, phối bộ kịch đầu tiên 《 Anh là mối tình em nói không nên lời 》. Bộ kịch này vô cùng nổi tiếng, tạo nên danh tiếng cho cả chủ dịch và hiệp dịch(1). Đoàn kịch Cẩm Thanh chế tác bộ kịch này cũng nhờ nó mà nổi danh.
Tám năm sau, 《 Anh là mối tình em nói không nên lời 》 đã trở thành bộ kịch kinh điển nhất không thể nào vượt qua. Đoàn kịch Cẩm Thanh cũng trở thành đoàn kịch số một trong giới võng phối.
Mạnh Cửu mở tin nhắn QQ cứ nháy liên tục. Có bạn bè tìm chỉ để đùa, có bạn cùng lớp cũ tìm để liên hoan. Chỉ không có người tới giục âm. Làm đại thần, sao lại không có người tới giục âm? Không bị giục âm, không phải bởi vì cậu chịu khó, mà là từ tám năm trước trở thành CV nổi tiếng, Mạnh Cửu chỉ có năm đầu phối hai bộ kịch, xong đều làm staff. Từ đó về sau hoàn toàn ở ẩn. Sở dĩ nói cậu từng là đại thần, vì trên thực tế cậu đã sớm hết thời.
Thanh âm dù hay, nhân khí có cao tới đâu, bảy năm không ra kịch, cho dù còn fan cũ cũng sẽ không hấp dẫn được fan mới. Hiện tới giới võng phối không thiếu kịch hay, fan mới cũng sẽ không thích kịch cũ từ tám năm trước, cho dù có là kịch kinh điển đi chăng nữa. Fan mới chỉ biết nói, chưa từng nghe qua XXX kia, vẫn có thể nói ừ nó kinh điển đấy, nhưng thế thì sao, về nhà vẫn sẽ không nghe. Lúc này hội fan cũ sẽ nhịn không được phản ứng. Sau đó lại một trận fan đại chiến.
Thời kì huy hoàng nhất của Cựu Mộng chính là ngược dòng về tám năm trước. Cựu Mộng ngày ấy, một người có thể đại diện cho nửa giới võng phối. Nửa còn lại, chính là Bất Từ.
Tám năm trước, kịch truyền thanh mới phát triển, mọi người tư tưởng bảo thủ, không có giống hôm nay văn hóa hủ lan tràn. Dù vậy, 《 Anh là mối tình em nói không nên lời 》vừa ra, âm sắc cực hay, diễn đạt cực tốt, phối nhạc đệm cực dễ nghe, đã hấp dẫn được một lượng fan cực lớn. Người kia, chính là Cựu Mộng.
Bảy năm trước, cũng là một đại thần, chỉ phối đúng ba bộ kịch, Bất Từ tuyên bố tạm thời ly khai giới võng phối, mũi dùi chỉ thẳng vào Cựu Mộng. Fan của Bất Từ cùng Cựu Mộng ở web võng phối đại chiến ba tháng. Thời kì đó đại khái là thời kì hắc ám nhất của giới, tinh phong huyết vũ. Vì vụ đó, Bất Từ chính thức lui giới, Cựu Mộng biến mất. Một đám fan tìm không ra thần tượng, đại chiến ba tháng trên web lập tức chấm dứt, chỉ mong hai vị đương sự trở về.
Sáu năm trước, đại thần Cựu Mộng đã ở ẩn một năm, vẫn tiếp tục là nhân vật nổi tiếng nhất trong giới võng phối. Chỉ cần chủ đề về cậu, mọi người luôn siêng năng tám.
Năm năm trước, võng phối bình chọn thanh âm khiến người ta khó quên nhất, Cựu Mộng đã ở ẩn hai năm vẫn được nhiều phiếu nhất. Dù cho là fan hay người qua đường, tự đáy lòng vẫn âm thầm thừa nhận một câu, âm sắc của Cựu Mộng hay như vậy, không phối kịch, không là chủ dịch vai chính, thật quá lãng phí.
Bốn năm trước, Cựu Mộng ở QQ của mình viết một câu: “Chung Nam sơn hạ, Hoạt Tử nhân mộ, thần điêu hiệp lữ.” Câu này chưa nói xong, mọi người đều biết ý cậu. Fan của cậu tất cả đều viết một câu —– “Tuyệt tích giang hồ (2)”. Trong giới võng phối, một mảnh kêu rên.
Ba năm trước, Cựu Mộng vẫn ở ẩn, không ai tìm được. Dần dẫn người ta lãng quên cậu, rất nhiều fan cũng rời đi.
Hai năm trước, tròn năm năm biến mất, Cựu Mộng lặng lẽ mở weibo, bị fan phát hiện. Thế nhưng weibo của cậu lại cài đặt không cho comment, thậm chí còn định kỳ loại bỏ fan. Các fan không thể làm gì khác hơn là bookmark trang của cậu, không dám follow. Người qua đường cùng anti fan đều chê cười Cựu Mộng và fan, chẳng qua họ không hiểu. Chỉ có fan lâu năm của Cựu Mộng mới biết, cậu không thích đám đông. Đương nhiên, cũng có những trái tim mỏng manh không hiểu, bởi vậy mà từ fan thành anti fan. Đại khái qua một năm, nhân khí triệt để cạn, bị người ta quên lãng, cậu mới mở comment.
Một năm trước, giới võng phối thỉnh thoảng cũng có người nhắc tới Cựu Mộng. Mỗi khi nói tới mỹ âm, ngạo kiều, nghe qua một lần khó có thể quên, kịch kinh điển, lời kịch cũng kinh điển, Cựu Mộng đều được nhắc tới. Thế nhưng cũng chỉ có mấy người biết mà thôi. Có lúc người mới hiếu kỳ hỏi một câu: “Cựu Mộng là ai?”. Lúc này, người cũ mới bồi hồi, cảm thấy vấn đề này quá thương tâm, thời gian trôi qua thực nhanh, Cựu Mộng đã thật sự thành quá khứ.
Hôm nay, lại đi dạo trong diễn đàn võng phối, hầu như không nhìn thấy tên của Cựu Mộng nữa. Có rất nhiều người mới nổi, đều rất giỏi, ra kịch nhanh, lượng fan đông, fan mới gia nhập cuồn cuộn không ngừng. Bọn họ thích CV này, yêu CV kia, lại không biết rằng, giới võng phối, đã từng có một CV đại thần, thanh âm của cậu, nghe một lần khó quên.
Mạnh Cửu chưa từng nói lui giới, cậu chỉ ở ẩn. Vì sao lại không lui giới, chính cậu cũng luôn tự hỏi. Có lẽ, cậu vẫn đang chờ Bất Từ trở về. Chờ Bất Từ cho cậu một lời giải thích, chờ Bất Từ đột nhiên xuất hiện, nói với cậu, anh đã về rồi.
Tít tít tít…
Lúc này, có tin nhắn tới, một tin nhắn QQ vô cùng hấp dẫn sự chú ý của Mạnh Cửu.
——————-
Khai bao hố mới *tung bông* Đang làm Chuyện xấu CP ngọt sâu răng, sang bộ này ngược thấy thảm quá T~T
*Chú thích:
(1) Hiệp dịch: vai phụ.
(2) “Chung Nam sơn hạ, Hoạt Tử nhân mộ, thần điêu hiệp lữ”: ai nghe cũng biết nói về câu chuyện Dương Quá và Tiểu Long Nữ. Khi nhắc tới câu này, mọi người sẽ biết đó chính là Cổ Mộ, nhớ tới việc Tiểu Long Nữ và Dương Quá ở ẩn tại Cổ Mộ, thế nên nối tiếp mới là câu “Tuyệt tích giang hồ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...