Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Ánh mắt Tiêu Hạo Thiên dữ tợn, chớp mắt cả người anh xuất hiện ngay trước mặt đối phương, đón lấy một kiếm được chém ra.

Mà giờ phút này đối phương tuyệt vọng tột cùng, phát ra một tiếng ầm, rồi lập tức bắt đầu tự bạo.

Ong... Cường giả cấp Nhân Vương tự bạo, đầu tiên không phải phát ra âm thanh, mà là xuất hiện một quả cầu ánh sáng to lớn chói mắt đến cực điểm tại chỗ, sau đó mới truyền đến tiếng nổ kịch liệt. "Điện Thiên Thần, thủ!" Tiêu Hạo Thiên thấy đối thủ tự bạo, luồng khí hư ảo hùng vĩ sau lưng kia che khuất cả bầu trời chắn trước người anh, đồng thời Tiêu Hạo Thiên lấy tư cách là chủ nhân của điện Thiên Thần, cũng điều động tất cả lực lượng binh lính của điện Thiên Thần, cùng nhau liên thủ tạo ra một lớp phòng ngự.

Trong chốc lát, một tấm khiên khổng lồ to khoảng mười ngàn thước che chắn trước mặt một đám cường giả của Chiến đội Thiên Hạ, mọi người cùng nhau chống cự lại làn sóng xung kích tự bạo của đối phương.

Và theo sự tự bạo của một cường giả cấp Nhân Vương, trong một lúc, toàn bộ chiến trường ở cửa của Đạo vực Chân Hoàng đều trở nên yên tĩnh. Quá thê thảm, người cường giả cấp Vương mạnh như vậy mà giờ khắc này lại bị buộc không thể không tự bạo.


Vào ngay lúc này, trong Đạo vực Chân Hoàng kia ẩn núp vô số Đạo thủ hung mãnh, ngay cả những con giấu mình ở sâu trong Đạo vực có hơi thở có thể sánh với Đạo thú nửa bước đỉnh cấp cấp Nhân Vương kia vào giờ phút này trong lòng bọn chúng cũng dâng trào cơn sợ hãi.

Loài người đáng sợ quá, cuộc chiến ác liệt bên cửa Đạo vực khiến cho những kẻ lúc trước còn muốn đi chiếm tiện nghi của bọn họ lập tức dập tắt ngay một tia suy nghĩ điên cuồng trong lòng.

Bây giờ mà đi qua chính là tự tìm đường chết, cường giả cấp Nhân Vương, một người đã chết thật rồi!

Vâng, bất luận là làm sao đối phương có thể đột phá đến Nhân Vương, dù sao thì một người Nhân Vương giờ đã bị giết.


Trong phút chốc, bên trong cả Đạo vực Chân Hoàng đều yên lặng giây lát. Cảnh tượng cường giả cấp Nhân Vương bị buộc phải tự bạo khiến cho tâm trạng của tất cả mọi người cực kỳ chấn động.

Phù... Cuối cùng uy lực tự bạo của đối phương đã tiêu tan, khói bụi tung bay đầy trời, Tiêu Hạo Thiên đứng che trước những cường giả của Chiến đội Thiên Hạ, cơ thể của anh lắc lư mãnh liệt, sau đó bỗng phun một ngụm máu tươi ra ngoài...

Vào thời khắc này, mặc dù Tiêu Hạo Thiên ngăn cản được phần lớn uy lực tự bao của đối phương, nhưng anh ấy cũng bị thương rất nặng. "Mại Sắt! Gan lớn đấy, cậu thiêu đốt tất cả, tiến bộ đấy! Bản tôn, cho cậu thêm cơ hội!" Sắc mặt Tiêu Hạo Thiên ảm đạm, nhưng tay vẫn cầm kiếm dài như cũ, sừng sững đứng vững giữa không trung, ánh mắt lạnh như băng đến tột cùng nhìn chằm chằm vào Mại Sắt vẫn còn đang chạy trốn ở xa xa.

Ở trong lòng Tiêu Hạo Thiên, nếu là lần này có thể giết chết hết toàn quân của đối phương trong một lần thì là chuyện tốt nhất. Nhưng vừa lúc đó, ngay lúc Mại Sắt đang tuyệt vọng chờ đợi một nhóm cường giả của Chiến đội Hùng Sư. Thì biến cổ ập tới...

Vù vù vù vù vù... Một khắc sau, khu vực phụ cận cửa Đạo vực Chân Hoàng, bỗng nhiên có năm tia hơi thở có thể so với ảo ảnh tàn niệm của cấp Nhân Vương bay vọt lên trời. "Cướp đoạt Đạo vực Nhân Vương trong hư không đi, có thể cướp bao nhiêu thì cướp..." "Giết người, có thể giết bao nhiêu thì giết Căn nuốt hết máu tươi trên người chúng, giết..."

Trong khoảnh khắc này, tình thế trên chiến trường lại bị thay đổi thêm lần nữa, từ sâu trong Đạo vực Chân Hoàng lao ra năm tia tàn niệm xông thẳng vào trong chiến trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui