Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Trên núi, lão Nhân Vương mạnh nhất trong tổng bộ quy tắc Thủ Hộ Giả, quỳ một gối xuống đất trước mặt Đường Ngọc Hiền, mà Đường Ngọc Hiền thế mà lại không tránh, trực tiếp nhận hành lễ của Trung Nhất!

Đường Ngọc Hiền một thân trang phục cổ triều, đứng thẳng tắp, Đường Ngọc Hiền lúc này đây, khí chất cao quý vô cùng. Ngay lúc này, Đường Ngọc Hiền cùng Trung Nhất, hai người đều mặc một thân cổ phục.

Nếu không phải gần thành thị hiện đại phía dưới chân núi, khung cảnh này tựa như đang thật sự ở cổ triều.

Lúc này Đường Ngọc Hiền không nói gì, Trung Nhất cũng không mở miệng, chỉ là trong mắt Trung Nhất vẫn rơi nước mắt vui mừng, những việc ngày xưa lần lượt hiện lại trong đầu ông.

Khung cảnh này quỷ dị vô cùng, người ngoài lại không ai thấy được, cũng không ai biết.


Một lúc sau, ánh mắt Đường Ngọc Hiền cũng ẩm ướt, hít sâu một ngụm khí, âm thanh có chút khàn khàn nói với Trung Nhất: “Trung Nhất đứng lên đi, việc cũ đã qua, sau ngàn năm sớm đã phai nhoà rồi, vật đổi sao dời, ông vẫn không thay đổi."

Trung Nhất run rẩy đứng dậy. ánh mắt phức tạp vô cùng nhìn Đường Ngọc Hiền nói: "Ngài, ngài có thể kể tôi nghe, năm đó cuối cùng đã xảy ra chuyện gì không? Không lẽ sau đó cũng xảy ra một màn giống với nhất đại để triều?"

Sau trong ánh mắt Đường Ngọc Hiền nhiều thêm một tia chua xót, nhìn Trung Nhất chậm rãi gật đầu nói: “Đúng, chúng ta... cũng lại thất bại rồi.." Tâm trạng Trung Nhất càng thêm phức tạp, nhìn Đường Ngọc Hiền nói: “Nhiều danh tướng như vậy, còn... còn không thể thành công sao?"

Đường Ngọc Hiền cười khổ bất đắc dĩ vô cùng, đau buồn cười khổ nói: "Thua rồi, không gì nữa? Dòng thời gian cũng đã trôi qua ngàn năm rồi."

Trung Nhất trầm mặc, trầm mặc một lúc lâu sau, lại vô cùng chua xót nói: “Ngài, vậy ngài hiện tại như thế nào? Theo tôi biết, ngài, ngài hiện tại là trưởng nữ của Nhà họ Đường ở Kinh Bắc?”

Đường Ngọc Hiền gật đầu: "Đúng, việc này, cũng là tôi một mực đi điều tra. Trung Nhất, tôi với ông đều hiểu rõ, thế giới không có thuyết pháp chuyển thể này, nhưng tôi chính là như vậy, sau khi tôi sinh ra ở nhà họ Đường, liền bắt đầu nghi ngờ."

Đường Ngọc Hiền cau mày thật sâu tiếp tục nói: "Năm đó lúc để triều vô cùng tuyệt vọng, chúng ta cũng đã bày bổ rất nhiều. Muốn đời sau quật khởi một lần nữa, không để quá khứ phủ đầy bụi bặm thì phải truyền lại cho thể hệ sau."

Trung Nhất không ngắt lời Đường Ngọc Hiền, mà tâm niệm vừa động, sau đó cơ thể một trận dao động truyền ra, nhất thời chỗ đỉnh núi ông ta và Đường Ngọc Hiền đang đứng, liền yên lặng không một tiếng động tạo ra mấy tấm lá chẳn.


Đường Ngọc Hiền cau mày, tiếp tục nói: “Chính là tàn niệm của tôi, lần này tới lần khác bị người động vào, đợi lúc tôi thức tỉnh, phát hiện tôi đã sinh ra ở thế giới này, 47 năm trước, tôi đến với thế giới này." “Thế giới này, đều thay đổi rồi, thể chế cổ triều không còn tồn tại nữa, đất đai thế giới cũng khác xa so với trong trí nhớ của tôi nhiều lắm. Con người tu luyện võ đạo càng ngày càng khó khăn hơn, nhưng khoa học kỹ thuật phát triển ngày càng mạnh, vũ khí nóng mạnh mẽ tới mức có thể so sánh với một chiêu xuất ra của Nhân Vương, tất cả đều đều xuất hiện. Bởi vậy có một đoạn thời gian, tôi... tôi đã vô cùng mê man.”

Đường Ngọc Hiền nhíu mày càng sâu, tạm dừng trong chốc lát, bà nói tiếp: "Lúc tôi mê man, tôi không biết việc tôi đem tàn niệm của tôi dung nhập vào cơ thể trẻ con, vì sao mà lại cho tôi sinh ra ở thế giới này?” "Bởi vì sau khi tôi sinh ra, phát hiện, quốc vận ở đây đều trong trạng thái ngủ say, Giới Vương triều này rất yếu, bị đám Hoàng triều bên ngoài chèn ép, Trung Nhất, lúc tôi mê man, ông có biết không?"

Trung Nhất gật đầu, Thiên Hạ bốn mươi, năm mươi năm trước quốc vận bị chiến đội biên giới yên lặng đánh, thật sự rất thảm, hi vọng mong manh.

Đường Ngọc Hiền tiếp tục nói: "Bởi vì vậy năm đó bản thân tôi chỉ đứng ngoài quan sát, âm thầm quan sát vận thế của giới vương triều. Sau đó có một việc khiến tôi kinh ngạc." "Quốc vận yên lặng của giới vương triều này rất yếu, nhưng giới vương triều này có tinh thần của để triều thời xưa, hoặc nói là một kiểu niềm tin, mặc kệ quân địch mạnh thể nào, tướng sĩ của giới vương triều đều sẽ liều chết chiến đấu đen cùng. “Hơn nữa bọn họ vô cùng kiên trì, sự gần kết đã đạt tới trình độ không thể nào tưởng tượng được. Văn nhân không cầu tài, võ tướng không sợ chết, đều là cường giả, vì dân chúng của mảnh đất này, nỗ lực rất nhiều, rất kỳ quái, nhưng tinh thần như vậy khiến người cảm động." "Sau đó tôi suy nghĩ, không lẽ sự tồn tại này, là muốn để tôi giúp giới vương triều, thăng cấp để triều?"

Đường Ngọc Hiền nói đến đây thì lại càng mơ hồ, lần này bà dừng lại rất lâu rất lâu, mới tiếp tục mở miệng nói: "Nhưng tôi cũng chỉ là một người phụ nữ, tôi không thể đi chinh chiến sa trường, mặc dù cũng có thể, nhưng tự nhiên có rất nhiều giới hạn. Đồng thời năm đó tôi rất mơ hồ, nghĩ không thông, khiến giới vương triều này làm sao thăng cấp để triều." "Mãi đến khi tôi tới thế giới này hơn hai mươi năm sau, tôi đã tra rất nhiều sách cổ, đạo uẩn, lại kết hợp tình hình trước mặt giữa hai thời đại để triều bị diệt, tôi mơ hồ phát hiện ra manh mối."


Lúc Đường Ngọc Hiền nói đến đây, Trung

Nhất nói: "Là nguyên thân của chiến đội Thiên Hạ, chiến đội Đại Hạ hoán đổi sao?”

Ánh mắt Đường Ngọc Hiền vô cùng ngưng trọng gật đầu nói: “Không sai! hai mươi năm trước, chiến đội Đại Hạ bắt đầu hoán đổi, bốn đại trưởng lão thay đổi."

Trung Nhất nhíu mi, ngưng trọng vô cùng "Tân Võ! Lưu Triệt! Chu Đệ! Long Thanh nói:

Quang!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui