“Cộp cộp cộp cộp cộp cộp cộp.." Giữa quảng trường trung tâm Hà Nội, từng khối lực lượng vũ trang đứng theo hàng ngũ chỉnh tề, bước đi mạnh mẽ trong khí thế nghiêm trang. Tiếng bước chân đều tăm tắp rung động lòng người.
Cùng lúc đó, ở bên ngoài trụ sở bộ quốc phòng Đại Gia cách xa hàng chục ngàn cây số, bỗng có tiếng rồng gầm rú vang trời, tức thì, một khí vận hình con rồng màu đen dài mấy chục mét bất thình lình lao vào tòa nhà trụ sở. Và phía sau con rồng đen khổng lồ kia còn có ba khí vận hình rồng màu đen khác nhỏ hơn lao vào theo.
Bỗng chốc, khí thế ngút trời của một người mang sức mạnh tầng thứ chín cấp Đế cùng ba khí vận của người ở tầng thứ tám cấp Đế ập vào bên trong trụ sở bộ quốc phòng gây tiếng nổ rền vang. "Không xong rồi! Việt Nam đánh đến nơi rồi! Tân
Võ!” Thời khắc ấy, ông Chủ tịch Quốc hội Đại Gia với sức mạnh tầng thứ bảy của cấp Đế đang bế quan trong trụ sở bộ quốc phòng cũng tức tốc phá vỡ phòng tối mật xông ra ngoài, lộn nhào giữa không trung. Lúc này, ông ta chỉ có thể vội vàng gọi hồn quốc vận của Đại Gia để gia tăng sức mạnh cho mình, nhưng ngay cả khi có quốc vận gia tăng sức mạnh thì cũng chỉ có sức chiến đấu ở giai đoạn đầu tầng thứ chín của cấp Đế. "Giết!" Ngay sau đó, đại trưởng lão Tân Võ của Việt Nam không hề nao núng mà trực tiếp sử dụng con rồng màu đen từ khí vận của Việt Nam để tấn công Chủ tịch Quốc hội Đại Gia. "Âm." Sau một tiếng nổ vang trời, quốc vận trên người ông chủ tịch Quốc hội Đại Gia chao đảo rơi rụng. Trước đó Đại Gia đã liên tục thất bại trên chiến trường biên giới. Vốn dĩ quốc vận đã bị tổn thất nặng, hiện tại dưới sự bảo vệ của quốc vận, ông Chủ tịch Quốc hội kia cũng chỉ có thể phát huy được sức chiến đấu ở giai đoạn đầu tầng thứ chín của cấp Đế. Trong khi đó, sau đòn tấn công mạnh bạo của Đại trưởng lão, thì chớp mắt, khí thế toát ra từ người ông Chủ tịch Quốc hội Đại Gia đã giảm mạnh từ giai đoạn đầu tầng thứ chín của cấp Đế xuống đỉnh tầng thứ tám của cấp Đế.
Mặt ông Chủ tịch Quốc hội biến sắc. Ông ta không thể nào ngờ được thế lực của lãnh đạo cấp cao lại đến tấn công ông ta vào đúng ngày diễn ra buổi lễ mít tinh mừng Quốc khánh của Việt Nam.
Và quan trọng hơn cả là mấy vị trưởng lão tập kích bất ngờ, chớp nhoáng, khiến cho ông Chủ tịch Quốc hội ngập trong sợ hãi, hiện tại, sức chiến đấu của ông ta đã giảm xuống đỉnh của tầng thứ tám cấp Đế. Chưa kể hôm nay không chỉ có một mình đại trưởng lão đến tấn công mà còn có nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ cùng tứ trưởng lão Long Thanh Quang.
Khi ông Chủ tịch Quốc hội còn chưa kịp phản ứng sau đòn tấn công của đại trưởng lão thì ba con rồng đen nhỏ theo sau đã lao vụt về phía ông ta. "Âm ầm ầm..." Ba tiếng nổ liên tiếp vang lên như sấm, ông Chủ tịch Quốc hội Đại Gia một lần nữa chịu đòn tấn công tổng lực của ba vị trưởng lão Việt Nam. Chỉ chớp mắt mà ông ta đã thêm một lần bị thương nặng, và làn sau là liên tiếp ba đòn tấn công.
Lúc này, khí thế toát ra từ người ông ta đã giảm sút không ngừng, từ tầng thứ tám cấp Đế trượt thẳng xuống chỉ còn giai đoạn đầu cửa tầng thứ bảy cấp Đế. Máu tươi ộc ra không ngừng từ miệng ông ta. Khắp cơ thể là những đụn máu nổ tung tóe. Ông chủ tịch Quốc hội Đại Gia đang vô cùng khiếp sợ. "Cứu ngài Chủ tịch! Mau lên!”
Đến lúc này, cuối cùng thì các cao thủ giấu mình trong trụ sở bộ quốc phòng cũng đã hoàn hồn lại. Bỗng chốc có sáu tay lính ở giai đoạn đầu cấp Để và mười mấy tay lính cấp Hoàng xuất hiện. Sau khi lộn nhào ra giữa không trung, họ liều mạng sống tới bên cạnh ông Chủ tịch Quốc hội.
Họ luôn tâm niệm một điều rằng ông Chủ tịch Quốc hội không thể chết, vì theo một nghĩa nào đó, cơ thể ông ta là nơi mà quốc vận trú ngụ. Giống như bốn vị trưởng lão của Việt Nam vậy, nếu một người chết đi thì quốc vận sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Đây cũng là lí do căn bản khiến các môn phái mạnh nhất cấp Đế muốn chèn ép những người có sức mạnh siêu việt ở bộ quốc phòng Việt Nam. "Đừng nương tay, giết ông ta đi!” Lúc này, con rồng đen hóa thân cho khí vận của đại trưởng lão Tần Võ một lần nữa uốn mình quay lại, trong miệng gầm gừ rống lên âm thanh lạnh lẽo. "Giết!" Tiếp theo đó, khi cả bộ quốc phòng Đại Gia chìm trong hoảng loạn, ai nấy đều mong tìm đường chạy thoát thân thì hai vị trưởng lão Tân Võ và Lưu Triệt dồn sức tấn công họ. Và lúc này thì ông Chủ tịch Quốc hội đã bị thương rất nặng. "Tân Võ! Tôi đã định xin hòa giải, cắt đất và bồi thường tiền để giữ hòa bình! Hãy tha cho tôi, hãy tha cho Đại Gia!” Ông Chủ tịch Quốc hội Đại Gia sợ hãi tột độ. Không phải ông ta sợ chết mà sau khi ông ta chết đi, chắc chắn quốc vận của Đại Gia sẽ yểu mệnh. Thậm chí, nếu như hôm nay bốn vị cao thủ siêu đẳng này tiêu diệt cả Đại Gia thì ắt hẳn quốc vận của họ sẽ bị tổn thất nặng, rơi vào trạng thái say ngủ. Giống như quốc vận của Việt Nam trăm năm trước vây. Và mội khi quốc vận ngủ say thì quá khó để có thể đánh thức lại.
Cứ nhìn vào Việt Nam là biết, nhẫn nhục chịu đựng, mất thời gian đến gần trăm năm ngơi nghỉ để phục hồi thì quốc vận của Việt Nam mới một lần nữa thức dậy. Khó khăn là thế thì sau khi quốc vận của quốc gia họ rơi vào giấc ngủ ngủ say... liệu có còn thức dậy được nữa hay không?
Nên giờ phút này, Chủ tịch Quốc hội của Đại Gia thực sự run sợ, ông ta vô cùng hối hận vì ban đầu đã nghe lời xúi bẩy của Hùng Sư để rồi đưa quân đến đánh Việt Nam. Nhưng trên đời này không có thuốc chữa lành hối hận. "Giết!" Đại trưởng lão Tân Võ không nghe ông ta nói dài dòng, con rồng đen tức thì xuất hiện ngay trước mặt ông Chủ tịch Quốc hội, giơ nanh vuốt lấy hết sức bình sinh giáng xuống người ông ta.
Trên người ông Chủ tịch Quốc hội xuất hiện một ảnh ảo hình con cua khổng lồ hóa thân cho quốc vận của Đại Gia. Nhưng ngay khi hiện ra, con cua khổng lồ đã bị vuốt rồng xé làm đôi. Theo đó, quốc vận bao bọc quanh người ông Chủ tịch Quốc hội bỗng chốc tách rời. Khí thể của ông ta giảm sụt mạnh, trượt thẳng xuống tầng thứ bảy cấp Đế.
Ông ta kêu gào thảm thiết, rồi sau đó bị bốn vị trưởng lão giết ngay tại chỗ.
Ngay sau khi ông ta chết đi, bầu trời bao phủ phía trên trụ sở bộ quốc phòng Đại Giavang vọng tiếng kêu ai oán. Dân chúng trong lãnh thổ đất nước này đều cảm nhận được nỗi mất mát đau buồn. Tinh hoa, khí chất và thần thái tụt dốc thảm hại.
Cũng trong khoảnh khắc ấy, trên bầu trời Đại Gia, ảnh ảo của con cua khổng lồ bị đại trưởng lão Tân Võ xé nát đang dần tan biến đi. "Nuốt lấy nó! Nhanh!” Đại trưởng lão thấy quốc vận của Đại Gia định tháo chạy thì lập tức quát lên giục ba vị trưởng lão còn lại. "Giết! Không được để chúng nuốt chửng quốc vận của Đại Gia! Giết, giết!"
Mấy tay lính mạnh giai đoạn đầu cấp Đế cà hơn mười tay lính mạnh cấp Hoàng ai nấy mắt long lên sòng sọc, nước mắt giàn giụa. Chủ tịch Quốc hội đã bị giết chỉ trong thoáng chốc. quốc vận của Đại Gia cũng theo đó bị tổn hại. Và lúc này đây, người Việt Nam còn định nuốt chửng quốc vận của họ. Nếu như quốc vận bị nuốt chửng thật thì đừng nói là trăm năm, Đại Gia phải mất ít nhất vài trăm năm cũng không có khả năng vực dậy được. "Giết!"
Đám binh lính biết mình đã không thể cứu vãn được tình hình, bèn lao tới trước mặt các vị trưởng lão và tự phát nổ. Họ thà chết cũng không thể để cho người Việt Nam nuốt chửng quốc vận của Đại Gia.
Lúc này ở giữa không trung, con rồng khổng lồ uốn quanh người Đại trưởng lão đang điên cuồng cắn xé hóa thân từ quốc vận của Đại Gia. Ban đầu rất suôn sẻ, nhưng lúc này khi đám binh lính Đại Gia tự phát nổ thì trở nên khó khăn hơn.
Ba vị trưởng lão Lưu Triệt, Chu Lệ và Long Thanh Quang nhìn nhau, quyết định từ bỏ việc nuốt lấy quốc vận của Đại Gia, thay vào đó họ quay sang tấn công đám binh lính đang bao vây bên ngoài. “Đại trưởng lão! Dốc sức nuốt chửng quốc vận của họ đi, mặc kệ chúng tôi!" Nhị trưởng lão Lưu Triệt chém chết một tên lính, lớn tiếng nói với đại trưởng lão. “Được!” Đại trưởng lão Tân Võ cũng không chần chứ thêm nữa, lập tức liên tiếp ra đòn quốc vận Đại Gia, rồi há to miệng hút vào, trực tiếp nuốt chửng ảnh ảo quốc vận vẫn còn đang giãy giụa.
Bên trong cơ thể Đại trưởng lão phát ra những tiếng nổ âm vang. Luồng khí hình con rồng khổng lồ bắt đầu xao động. "Á á á á. Giết, giết, giết, giết!" Sau khi thấy con rồng khổng ồ nuốt chửng quốc vận Đại Gia, đám binh lính còn sót lại rơi vào tuyệt vọng, muốn nhân cơ hội Đại trưởng lão vẫn chưa kịp tiêu hóa hết xông đến định giết đại trưởng lão.
Nhưng đó chỉ là ảo tưởng của họ. quốc vận ngưng tụ hàng trăm năm đã bị nuốt chửng, khiến cho đám binh lính bỗng chốc như rắn mất đầu, không còn được quốc vận phù trợ khiến sức chiến đấu sút giảm. Ba vị trưởng lão còn lại giữ chặt kiếm trong tay liều mình bảo vệ cho Đại trưởng lão.
Sau khi Đại trưởng lão buộc phải một mình cố gắng nuốt trọn quốc vận của Đại Gia, cũng bị tác động mạnh. Những mảnh vụn của con cua khổng lồ vẫn đang vùng vẫy trong bụng con rồng đen, làm cho Đại trưởng lão không có sức chiến đấu, chỉ có thể ra sức đàn áp và hút lấy. "Nghiền! Nát! Ra!" Đại trưởng lão gắn giọng, con rồng khổng lồ quấn quanh người ông bắt đầu thu nhỏ lại, chớp mắt đã chỉ còn bé bằng hạt bụi. Lúc này, quốc vận Đại Gia vẫn đang giãy giụa kia đã vỡ tan tành.
Cùng lúc đó ở Hà Nội, lễ mừng Quốc khánh vẫn đang diễn ra. Các khối lực lượng vũ trang bước từng bước vững vàng diễu hành qua quảng trường Ba Đình. Trên bầu trời Hà Nội hiện giờ, con rồng khổng lồ tượng trưng cho quốc vận hiện ra, luồng khí của nó trở nên hỗn loạn, hình như trong bụng có thứ gì đang vùng vẫy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...