Vào buổi tối, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy lại đến dưới lầu của căn nhà mà lúc trước bọn họ sống khi còn ở thành phố Hải Phòng, căn nhà này đến bây giờ cũng không có ai động đến, thậm chí cả khu này cũng đã bị Giang Minh Chính mua lại cả rồi, bên ngoài luôn có cấp dưới của Thọ Cửu trông coi. Thành phố Hải Phòng bên này đã có Giang Minh Chính và Thọ Cửu, thì nơi ở của Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy sẽ mãi được giữ gìn như vậy. Cho dù là nhà để trống thì cũng không sao, chỉ cần Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy có thời gian, lúc muốn quay về xem lại, nhà vẫn còn đó là đủ rồi...
Ánh trăng sáng lu mờ những vì sao, Tiêu Hạo Thiên và Cao Ảnh Vy cùng nhau dạo bộ trong khu chung cư dưới lầu. Cao Ánh Vy ôm lấy cánh tay của Tiêu Hạo Thiên vô cùng hạnh phúc. Đợi sau khi đến dưới lầu của căn nhà mà lúc trước thuê ở, Tiêu Hạo Thiên cười đứng lại. "Ông xã, sao thế? Sao lại không đi nữa?" Cao Ánh Vy cười hỏi Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên cũng cười gật đầu nói: “Nơi này, Ánh Vy, em có còn nhớ không? Hơn hai tháng trước, vào đêm hôm đó, em đứng ở đây nói với anh, Tiêu Hạo Thiên, từ hôm nay trở đi anh chính là chồng của em, cả đời em cũng sẽ không phụ anh.."
Cao Ánh Vy gật đầu cười một lúc, nói: “Ừm, lúc đó em bị anh lừa đến thế thảm, em cũng ngốc quá, lúc đó em thật sự cho rằng anh bị bộ quốc phòng đuổi rồi, đến công việc cũng mất rồi. Hừm hừm, đều tại anh, tên lừa gạt, còn lừa em nói anh là chiến thần biên giới của bộ quốc phòng...hừ hừ..” Cao Ảnh Vy cong cong cái môi nhỏ vô cùng dễ thương, trong miệng vẫn cứ nói lầm bầm, nói với Tiêu Hạo Thiên: “Còn sau này, anh lại gạt em nói, anh là Thiên Vương của bộ quốc phòng, sỹ quan chỉ huy thứ bảy của bộ quốc phòng Việt Nam, còn có, anh lại còn nói mình là chủ tịch của tập đoàn Quân Lâm, hừm hừm, em thì thê thảm rồi đó, bị anh lừa như một đứa ngốc...hại em ngày ngày đều cố gắng làm việc, muốn giúp anh gánh vác một phần, hừm hừm...càng nghĩ càng tức..."
Tiêu Hạo Thiên tiếp tục cười nói: "Haha.cũng hết cách mà, anh sợ anh trực tiếp nói ra thân phận của mình, em cũng không tin đâu. Vì vậy chỉ có thể để từ từ nói..."
Cao Ánh Vy dễ thương gợi cảm bĩu cái môi nhỏ của mình nói: “Hứ, em không quan tâm, dù gì anh cũng không có gì tốt suốt ngày cứ lừa gạt em, còn lừa em lâu đến như vậy, lừa biết bao nhiêu nước mắt của em? Hừ hừ, ai biết được lúc anh ở trên chiến trường biên giới có làm như thế với người phụ nữ khác hay không, như em gái Thiên Diện chẳng hạn, hừm hừm.."
Tiêu Hạo Thiên có chút ngại ngùng nói: “Thiên Diện? Em đừng đùa nữa, anh vẫn luôn xem cô ta là em gái thôi à, hơn nữa người mà cô ta thích là Hải mà?" Cao Ánh Vy ngẩng đầu than trời một tiếng, cô vỗ vỗ đầu mình không còn lời nào để nói: “Aiz, cũng tại anh ngốc quá, có lẽ toàn bộ chiến sĩ của điện Thiên Thần đều nhìn ra được là
Thiên Diện thích anh, chỉ có chính anh mới không biết. Aiz aiz aiz, mà thôi cũng bỏ đi, bây giờ Thiên Diện và Hải cuối cùng cũng đã đến với nhau rồi, bọn họ cũng rất hạnh phúc nha, cũng may là lúc đầu anh không có mập mờ với Thiên Diện, nếu không thì Thiên Diện cũng đã bị anh lừa rồi.."
Vẻ mặt Tiêu Hạo Thiên không nói nên lời, lầm bầm: “Em không hiểu, anh và Thiên Diện là quan hệ anh em, bọn anh là anh em mà!"
Cao Ánh Vy lại một lần nữa thở dài một hơi, nhưng nụ cười trên mặt lại càng nhiều hơn. Quả nhiên cả đời này của Tiêu Hạo Thiên đã được định sẵn là của cô rồi. Cô xem chỉ số EQ thấp đến phát bực thế này? Nếu như không gặp được cô thì cả đời này anh còn có thể yêu đương không? Đó cũng thật sự làm khó chết anh rồi...
Một lúc sau, Cao Ánh Vy vẫn còn giả vờ rất giận dữ nói: “Hừm hừm, em không quan tâm, anh đã lừa em lâu như vậy, còn lừa của em bao nhiêu là nước mắt, anh nói xem phải bồi thường cho em sao đây?"
Tiêu Hạo Thiên gãi đầu, cười nói với Cao Ánh Vy: “Hay là tối nay không quay về? Để Thuý Hồng ngủ chung với Tiêu Hồng và Thẩm Xuân Linh một bữa đi? Nó cũng đã lớn rồi, rất hiểu chuyện.." "Hơ.." Cao Ánh Vy hơi ngây ngốc một chút, ngây ngô nhìn Tiêu Hạo Thiên nói: “Anh nghiêm túc hả? Anh bồi thường cho em như vậy à?"
Tiêu Hạo Thiên cười gật đầu, người anh nghiêng về phía trước Cao Ánh Vy nói: “Ừm ừm, nếu không thì sao, một người đẹp trai siêu cấp như anh đây, ngủ cùng em một đêm còn không được hả?"
Cao Ánh Vy bị doạ liền vội vàng vẫy vẫy tay nói: “Không không không, vẫn là không cần đâu, nếu không ngày mai lại đi không nổi nữa.."
Nhưng ngay lập tức, lúc Cao Ánh Vy còn chưa nói xong thì cơ thể cao gầy đó của cô đã bị Tiêu Hạo Thiên ôm ngay eo. Tiếp sau đó, trong lúc Cao Ánh Vy kêu lên một tiếng thì Tiêu Hạo Thiên đã tăng nhanh tốc độ, trong chớp mắt cơ thể đã biến thành một luồng gió chỉ có bóng lưng sót lại, ôm Cao Ảnh Vy xông thắng lên trên lầu.
Tiêu Hạo Thiên cũng không biết tại sao, rõ ràng là đã làm cái đó với Cao Ánh Vy rất nhiều lần rồi nhưng anh vẫn rất mê mẩn, bị Cao Ánh Vy mê hoặc điên đảo. Cô vợ này của mình, cứ giống như một báu vật bí ẩn vậy. Mỗi lần đều có thể cho anh một cảm giác khác nhau, mỗi lần đều có thể làm anh rung động, ở trước mặt cô, Tiêu Hạo Thiên mỗi lần đều sẽ khống chế không nổi bản thân mình.
Cao Ánh Vy của lúc trước là ngốc trắng ngọt, Tiêu Hạo Thiên rất thích bắt nạt cô, còn bây giờ trên người Cao Ánh Vy lại có một loại khí chất của phụ nữ thành thục hơn. Hơn nữa, kiểu khí chất đó trong chốc lát Tiêu Hạo Thiên cũng không nói rõ được, dù sao thì mỗi một lần đều khiến anh muốn ngừng cũng không ngừng được. Có nhiều lúc, Tiêu Hạo Thiên không muốn đến chiến trường biên giới nữa, chỉ muốn mỗi ngày đều canh giữ bên cạnh Cao Ánh Vy...
Vì vậy đêm nay, vẫn là ở khách sạn tốt nhất của thành phố Hải Phòng, Thuý Hồng khổ sở chờ đợi Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy trở về, lại phải thất vọng rồi, cả mặt tối om. “Thuý Hồng ngoan nào, ba mẹ em có việc nên tối nay không về được rồi, chị Hồng và chị Linh cùng đi ngủ với em được không? Hay là chúng ta cùng đi ăn khuya nữa? Em muốn ăn gì? Kem sẽ ngọt hơn một chút?" Trong căn phòng cao cấp của khách sạn năm sao, Tiêu Hồng có hơi ngại ngùng nói với Thuý Hồng đang giận dỗi. “Rắc rắc rắc..." Trong tay Thuý Hồng cầm một miếng xốp bóp nổ, hai bàn tay nhỏ gồm nhiều bong bóng khí nhỏ ở bên trên lại với nhau cho nổ cùng một lúc. Vẻ mặt u ám nghiến răng nói: “Hưm, em cũng đâu phải là con nít ba tuổi nữa đâu, em đã bốn tuổi rồi, hai người họ nhất định là giấu em đi thuê phòng khác ở rồi, hừm hừm, quả nhiên là quên em mất rồi, hai người họ thật quá đáng.." "C." Tiêu Hồng và Thẩm Xuân Linh nghe thấy, sắc mặt càng ngại ngùng hơn nữa.
Có điều Thuý Hồng tức giận thì tức giận, nhưng Tiêu Hạo Thiên và Cao Ánh Vy tối nay vẫn không có quay về. Vào sáng sớm hôm sau, vẻ mặt Cao Ánh Vy khóc không ra nước mắt nhìn bộ quần áo bị Tiêu Hạo Thiên xé rách, nhìn gương mặt tươi cười ở trên giường của Tiêu Hạo Thiên, nói: “Sao anh cứ giống hệt như trẻ con thế? Mỗi lần anh đều xé rách quần áo của em? Anh nói em làm sao ra ngoài đây, aiz."
Tiêu Hạo Thiên cười cười đưa tay kéo cửa tủ quần áo, chỉ vào tủ quần áo phụ nữ kiểu mới nhất bên trong. Nháy mắt một cái với Cao Ảnh Vy... "Em đặc biệt.anh...anh lợi hại!" Cao Ánh Vy liếc mắt một cái, nhìn vào trong chiếc tủ được lấp đầy quần áo, trong chốc lát cô không nói nên lời. Cô đứng dậy đi lấy, chỉ là vừa mới đứng lên, hai chân đều mềm nhũn ra nên không thể không ngồi xuống giường. Ừm, sau đó Cao Ánh Vy nhìn thấy ánh mắt càng nguy hiểm hơn của Tiêu Hạo Thiên. "A o.." Ngay lập tức, vào lúc Tiêu
Hạo Nhiên giúp Cao Ánh Vy lấy quần áo đến bên giường thì Cao Ánh Vy cắn một cái lên cánh tay Tiêu Hạo Thiên.
Sau đó, Tiêu Hạo Thiên hít một hơi có chút gian manh, dỗ dành Cao Ánh Vy: “Hay là, anh giúp em mặc vào..." Tiêu Hạo Thiên vừa nói vừa giúp Cao Ánh Vy mặc một chiếc áo len màu đen. Chỉ là lúc anh vừa mặc lên cho Cao Ánh Vy thì lại không nhịn được mà đè Cao Ánh Vy xuống giường. "Thời gian còn sớm, hay là...lại một lần nữa đi..." Tiêu Hạo Thiên nói vói Cao Ánh Vy đang bị anh đè bên dưới, để lộ ra nụ cười như ma quỷ... "." Cao Ánh Vy hoàn toàn ngốc rồi..
Vì vậy, đến thẳng lúc mười một giờ trưa, sắp đến lúc ăn trưa, Cao Ánh Vy thay đến bộ quần áo thứ ba mới cùng Tiêu Hạo Thiên quay về tìm Thuý Hồng. Chỉ có điều trên đường đi, ở trên xe quý cô Cao Ánh Vy của chúng ra suốt dọc đường đi không hề liếc nhìn đại ma vương lấy một cái. Thật sự quá đáng mà, cô đây rất tức giận! Hừm hừm...
Tiêu Hạo Thiên lại cứ cười ngây dại, vợ mình lại quay về rồi, aiz, cũng hết cách, vẫn là bắt nạt vợ mình là vui nhất, lúc sau, Tiêu Hạo Thiên vừa lái xe vừa nhìn một cái vào cặp chân dài của Cao Ánh vy nói: “Ánh Vy, hay là, chúng ta sinh thêm một đứa nữa?" “Hừ, không thèm! Muốn sinh thì anh tự đi mà sinh!" Cao Ánh Vy cắn răng, lạnh lùng lầm bầm.
Tiêu Hạo Thiên cười, vừa cười vừa nói: “Ừm ừm, anh đùa với em thôi mà, yên tâm đi, cho dù em có muốn thì anh cũng không muốn đâu, một mình Thuý Hồng là đủ rồi. Cả đời này chúng ta chỉ cần có Thuý Hồng là đủ rồi...ừm, chúng ta đi mua đồ chơi cho Thuý Hồng trước, đứa trẻ này nhất định là giận chúng ta rồi.."
Cao Ảnh Vy nghiến răng, nắm chặt nắm tay, ánh mắt rất không tốt nhìn qua Tiêu Hạo Thiên nói: “Hừ hừ, sao con bé lại tức giận, trong lòng anh còn không rõ sao?" ".hề hề, không sao, con gái lớn rồi, hiểu chuyện rồi, hề hề hề..." Tiêu Hạo Thiên nói mà mặt không biến sắc nhịp tim ổn định. Cũng hết cách mà, ai kêu bây giờ trong lòng anh vô cùng thoả mãn chứ, thật sự rất thoả mãn, hơn nữa anh cũng không biết tại sao, sau khi anh ấy có tâm trạng vui vẻ ở nơi này thì Chân Hoàng Lộ của anh lại tiến về phía trước một bước lớn? “Lẽ nào bắt nạt vợ mình lại có thể nâng cao chiến lực?" Trong lòng Tiêu Hạo Thiên nghiêm túc suy nghĩ, ừm, thật sự rất nghiêm túc nghĩ về vấn đề này. Suy nghĩ một lúc, khí lực của Chân Hoàng đỉnh cao cấp bảy trên người
Tiêu Hạo Thiên tự khởi động lên một lúc, đang trèo lên Chân Hoàng cấp tám, hơn nữa, hình như bây giờ đã qua khỏi giới hạn của Chân Hoàng cấp tám...
Mà chuyện mà Tiêu Hạo Thiên không biết là lúc này Cao Ánh Vy ngồi bên cạnh anh, trong ánh mắt thâm sâu cũng có một tia sáng loé lên. Đương nhiên cô cảm nhận được khí thế của Tiêu Hạo Thiên, hơn nữa khí thế của Tiêu Hạo Thiên tăng lên là do mấy ngày nay cô làm ra. Cô không hề nói tiếng nào mà đã truyền qua cho Tiêu Hạo Thiên một ít nội tình của Cửu Nhi. "Hưm, thấy anh sắp phải đến chiến trường biên giới chinh chiến, chị đây sẽ làm một người rốt, hừm...tên xấu xa, cũng không biết vợ anh đã vì anh làm bao nhiêu chuyện, tên ngốc anh chỉ biết cười ngây dại, hừm.." Trong lòng Cao Ánh Vy âm thầm nói.
Đúng vậy, lần này Tiêu Hạo Thiên lại một lần nữa quay về chiến trường biên giới, lần này chắc chắn sẽ nguy hiểm nhiều hơn so với trước kia. Trước khi Tiêu Hạo Thiên đi, có thể mạnh thêm được một chút cũng là điều tốt. Trong lòng cô cũng sẽ yên tâm hơn phần nào. "Hề hề...hề hề hề..." Tên ngốc Tiêu Hạo Thiên này, sau khi cảm nhận được Cao Ánh Vy nhìn về hướng anh, anh không biết gì cả vẫn cứ cười ngây dại...
Đến nghĩ anh cũng chưa từng nghĩ về việc vợ của mình hiện nay cũng là một người có máu mặt hàng đầu. Ừm, cô vợ ngốc trắng ngọt mà mỗi buổi tối đều bị mình bắt nạt như vậy thì sao có thể mạnh hơn mình được? Ừm, tuyệt đối không thể nào... "Bà xã, em yên tâm, cả đời này anh sẽ bảo vệ em, tuyệt đối không để em phải chịu một chút tổn thương nào..." Tiêu Hạo Thiên quay đầu cười, ngang ngược nói với Cao Ánh Vy. “Ừm hừm...được.” Cao Ánh Vy liếc mắt, nhìn vào trong đôi mắt của tên ngốc này một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...