Thời gian chậm rãi trôi qua, rất nhanh đã trôi qua một đêm, Tiêu Hạo Thiên vẫn còn đang hôn mê, nhưng hơi thở của anh càng ngày càng ổn định, lúc này anh thật sự chỉ vì quá mệt mà ngủ đi thôi, hơn nữa còn ngủ vô cùng say.
Màn đêm dần dần trôi qua, ngày hôm sau cũng đến, cả ngày đều có nhân viên y tế đến thay thuốc cho Tiêu Hạo Thiên, sau đó lại một ngày trôi qua.
Tối hôm trước Dương Tú Anh đã đến Hà Nội, nhìn Tiêu Hạo Thiên qua cửa số một lát, sau đó cô ta nói chuyện với Lương Vân Nguyệt và Cao Ánh Vy. Mà Thúy Hồng cũng đi nhìn Tiêu Hạo Thiên mấy lần, háo hức mong rằng ba cô bé sẽ tỉnh lại sớm một chút, nhưng Tiêu Hạo Thiên vẫn luôn ngủ rất say.
Nhưng cho dù thế nào, cho dù nói thế nào, thương thế của Tiêu Hạo Thiên đang tốt lên, hơn nữa vết thương lành rất nhanh. Tất cả mọi phương diện của Tiêu Hạo Thiên đều đang hồi phục nhanh chóng. Tất cả mọi người cũng đều tin, rất có thể qua một hai ngày nữa, Tiêu Hạo Thiên có thể tỉnh lại rồi.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, ngày thứ ba đã đến rồi. Lại là một ngày đẹp, Hà Nội đã khôi phục lại trật tự như bình thường, các nước Việt Nam cũng đều đã khôi phục lại trật tự bình thường.
Trong mấy ngày này Vòng Thiên Thanh đã dẫn cao thủ của Bộ quốc phòng Việt Nam đi lục soát thư viện Linh Động, đào ba tấc đất của thư viện Linh Động lên, đào được vô số tài nguyên bảo vật, kéo về Hà Nội, sau đó lại đưa đến điện Thiên Thần trên chiến trường ngoài biên giới, đưa đi không ít.
Hơn nữa trong mấy ngày qua còn có một chuyện lớn, đó chính là điểm báo danh trong các thành phố do Bộ quốc phòng Việt Nam thiết lập đều có đầy người vây quanh. Họ đều là nhưng người trẻ tuổi tràn đầy nhiệt huyết muốn tham gia vào Bộ quốc phòng Việt Nam.
Trong những ngày qua, vô số học sinh của Việt Nam thay đổi nguyện vọng thì đại học, chuyển sang Bộ quốc phòng Việt Nam, và một số công ty công nghệ cao.
Thế hệ trẻ đã hoàn toàn thức tỉnh, mặc dù Việt Nam đã thắng trận này, hơn nữa còn là một đấu tám, cuối cùng cũng thắng. Nhưng vẫn là thảm thắng, tất cả mọi người Việt Nam sẽ không bao giờ quên những cảnh tượng vô cùng thảm kích trên chiến trường lúc trước. Các tướng sĩ không biết tên của Việt Nam, tất cả đều nghiến răng nắm chặt tay, luôn ghi nhớ cảnh đó.
Quân đoàn tinh nhuệ nhất của Bộ quốc phòng Việt Nam đã bị đánh phá rồi, nhưng rất nhanh những thanh niên nhiệt huyết với tiềm lực vô hạn, nhiệt huyết nhiệt tình gấp mười gấp trăm lần lại bắt đầu bổ sung vào Bộ quốc phòng Việt Nam.
Cho nên trong một thời gian, Bộ quốc phòng Việt Nam bởi vì trong ngoài đều khốn đốn, các bộ phận bị tổn thất nặng nề, nhất thời đã đều được bổ sung.
Chiến lực yếu sao?
Đến cả chiến sĩ cấp Hoàng cũng không phải?
Không sao. Thứ nhất người Việt Nam rất nhiều. Thứ hai, trong Bộ quốc phòng Việt Nam, phàm là những tướng sĩ đã trải qua trận chiến lần này mà còn sống sót, bọn họ đều được rửa tội và thăng cấp. Mà bọn họ chính là một hạt giống, một người có thể dẫn được một đội thiết huyết ngông cuồng.
Đặc biệt là mười nghìn tướng sĩ đã trải qua vô số lần đại chiến sống chết trên chiến trường ngoài biên giới còn sống kia. Bọn họ chính là trụ cột, rất nhanh có thể lập được những đội ngũ khác.
Mà từ hôm qua, cũng là ngày thứ hai khi Tiêu Hạo Thiên hôn mê, trong Việt Nam, đã có không ngừng những quân đoàn tinh nhuệ ra chiến trường ngoài biên giới, cho nên nhất thời binh lực của Bộ quốc phòng Việt Nam ngoài biên giới đều đã được bổ sung. Hoàn toàn không sợ đối phương sẽ đánh thêm một trận đại chiến như mấy ngày trước nữa.
Mà tương tự, trong mấy ngày này, lần đại chiến này không chỉ thức tỉnh người dân trong nước Việt Nam, mà còn thức tỉnh những người có lý tưởng cao cả ở nước ngoài, kể từ hôm qua, số lượng máy bay bay từ nước ngoài đến Việt Nam đã tăng lên gấp mười lần, cơ bản bọn họ đều là những người tràn đầy khát vọng, những doanh nhân, nhà khoa học, học sinh, giáo sư, đều không hề do dự mà lựa chọn trở về nước.
Bàn về chuyện khoa học không biên giới, trận chiến tàn khốc này đã khiến những người có khát vọng ở nước ngoài bắt đầu nhận ra rằng khoa học có biên giới. Ví dụ như lần này, có nhiều nhân tài ưu tú ở nước ngoài, nhìn thấy cảnh kẻ thù nước ngoài trên chiến trường kia, sử dụng vũ khí và bọn họ đã tham gia phát triển để giết những tướng sĩ của Việt Nam. Điều này khiến bọn họ tỉnh ngộ, trong lòng vô cùng hối hận. Vì vậy lập tức lựa chọn về nước.
Cũng như vậy, bắt đầu từ ngày hôm qua, trong nước Việt Nam đã xảy ra một chuyện lớn, chính là người dân trong nước đã thay đổi sự quan tâm. Lúc trước bọn họ quan tâm đến những ngôi sao nam không ra nam nữ không ra nữ, bây giờ đã biến thành những nhà khoa học, nhà y học, và các tướng sĩ của Việt Nam, những người giữ nước giữ nhà. Trong một thời gian mà bầu không khí trong Việt Nam đều thay đổi.
Chỉ trong hai đến ba ngày, trong nước Việt Nam đã có sự thay đổi vô cùng lớn, một cỗ quốc vận vô hình bắt đầu tụ lại, bắt đầu trỗi dậy. Cho nên nhất thời, các đội chiến liên minh nước ngoài trên chiến trường ngoài biên giới, nhìn thấy những chuyện xảy ra trong Việt Nam, đều im lặng.
Bởi vì trong cảm nhận của bọn họ, bây giờ cả nước Việt Nam dường như đều đang tức giận vậy, chưa kể đến, những tân binh đi chiến trường ngoài biên giới, sau khi nhìn thấy những cường giả trong chiến đội của bọn họ thì đều đỏ mắt, không chút do dự mà xông lên chém giết.
Hơn nữa trong Việt Nam, vô số công ty công nghệ hàng đầu đều bắt đầu điên cuồng tăng ca, đèn sáng cả đêm, mỗi một nhân viên khoa học kỹ thuật đều đang chiến đấu.
Một đại thế không thể hình dung được hội tụ trong Việt Nam, mà để hình thành cỗ đại thế này không phải chỉ có một hai cường giả, cũng không phải chỉ có một hai công ty hàng đầu như tập đoàn công nghiệp Sài Gòn, tập đoàn Quân Lâm. Mà là mỗi một người dân trong cả nước Việt Nam. Mỗi một người dân bình thường. Lúc này bọn họ đều vì đất nước Việt Nam mà đứng lên chiến đấu.
Nhất thời những đội chiến nước ngoài kia đều sợ rồi, nước Việt Nam thế này, trong một thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ không dám chọc vào. Vì vậy mặc dù liên minh tám nước đã bị tổn thất nặng nề muốn trả thù, cũng vì sự phản đối mạnh mẽ của mọi tầng lớp xã hội trong nước, mà trực tiếp vỡ tan.
Ừ, các đội chiến tám nước vừa mới liên minh không được bao lâu, lại lần nữa tan rã. Hơn nữa lần này bọn họ bị tổn thất nặng nề, trong nội bộ thế lực tám nước đều xuất hiện vết nứt, đều bắt đầu giằng co lẫn nhau.
Các nước là liên minh tám đội chiến hoàn toàn không thể đối mặt được với thất bại, thuận buồm xuôi gió còn tốt, nhưng một khi thất bại vậy thì sẽ lập tức tan rã. Cho nên việc lo lắng nhất của đội chiến Mỹ Châu, đội chiến Đại Ưng và đội chiến Đại Pháp vẫn xảy ra.
Hơn nữa bọn họ vốn dĩ không hề có đạo đức, trong chốc lát, sự nổi lên của Việt Nam trên thế giới là tất yếu, những tập đoàn hợp tác đội ngoại đẹp trai nhất của Việt Nam cũng hăng hái đi lại khắp nơi. Tất cả quá trình trong trận chiến lúc trước đều được phơi bày ra ngoài.
Nhất thời nước Việt Nam lại một lần nữa giành được sự công nhận của nhiều thế lực nước ngoài.
Tóm lại chính là một câu, sau khi đại chiến lần này kết thúc, mỗi một người dần Việt Nam đều vì sự phát triển của Việt Nam mà bắt đầu cố gắng, cố gắng đóng góp một phần sức lực của chính mình.
Ngày thứ ba khi Tiêu Hạo Thiên hôn mê, tại Hà Nội Việt Nam, trong nội bộ Bộ quốc phòng Việt Nam, tứ đại trưởng lão cấp đế của Việt Nam, đại trưởng lão Tần Võ, nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ, tức trưởng lão Long Chiến Thiên. Một cường giả cấp để bảy sao, ba cường giả đỉnh phong bậc trung cấp đế, đều tụ tập lại mở cuộc họp.
Không có gì khác, chủ yếu là vì chín tông môn ẩn giấu sâu nhất trong Việt Nam, muốn thương lượng với bọn họ một lần.
Mà nhị trưởng lão, tam trưởng lão còn có Long Chiến Thiên vốn dĩ đến ở nhà họ Đường Hà Nội để bảo vệ Tiêu Hạo Thiên, cũng bị đại trưởng lão gọi đến đây.
Long Chiến Thiên nhíu mày hỏi đại trưởng lão: “Đại trưởng lão, bên phía Hạo Thiên còn chưa tỉnh lại, hơn nữa thương thế của nó còn rất nặng, bây giờ chúng ta cùng nhau rời khỏi Hà Nội, thương lượng với những tông môn kia, vậy bên phía Hạo Thiên thì phải thế nào?" Long Chiến Thiên hỏi xong, nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ cũng đều gật đầu, ánh mắt ngưng trọng nhìn đại trưởng lão. Trong lòng bọn họ cũng đều nhận định, trước khi Tiêu Hạo Thiên tỉnh lại, hoàn toàn khôi phục lại như ban đầu, mấy cường giả bọn họ, tốt nhất không nên rời khỏi Hà Nội.
Dù sao Tiêu Hạo Thiên mới là người góp công lớn nhất trong trận chiến lần này, Tiêu Hạo Thiên tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì.
Chỉ là ngay sau đó, đại trưởng lão Tần Võ lắc đầu cười nói: “Ha ha. Ai, các ông ấy, lo lắng của các ông tôi biết rõ. Nhưng yên tâm đi không sao đâu, bên phía đứa trẻ Hạo Thiên đó, bây giờ đã có một sự tồn tại vô cùng khủng bố đang bảo vệ nó rồi, cho nên mọi người rời đi, nó cũng sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, trừ khi những tông môn ẩn thế kia đều điên hết, tính toán mọi thứ để ám sát Hạo Thiên, nhưng kết quả như vậy chính là bọn họ rất có thể đã thật sự hết hy vọng rồi."
Nhị trưởng lão nghe vậy nhất thời nhướng mày hỏi đại trưởng lão: “Bên phía Hạo Thiên có người bảo vệ sao? Sao bọn tôi khi ở nhà họ Đường lại không cảm nhận được cường giả nào khác ngoại trừ chúng tôi và Hắc Đế chứ?"
Đại trưởng lão cười nói: “Ha ha. Người ta mà bị các ông phát hiện, thì còn gọi là sự tồn tại khủng bố gì nữa chứ. Yên tâm đi, sự tồn tại đó không hề yếu hơn tôi đâu. Được rồi, xuất phát thôi, đi hội họp với mấy ông già đó, thật tốt, thật sự nhảy ra từng cái một mà, chín đại tông môn. Chín cái. Vậy mà lại có chín.. Ha... Bây giờ tôi rất nghi ngờ, nước Việt Nam này, rốt cuộc là Việt Nam của chúng ta, là Việt Nam của hàng trăm triệu người dân Việt Nam, hay là Việt Nam của bọn chúng chứ."
Ánh mắt đại trưởng lão băng giá, giọng điệu có chút lạnh lùng, trong lòng ông thật sự tức giận rồi. Ông ta đường đường là đại trưởng lão của Việt Nam, hiểu biết quá ít về những thế lực ẩn giấu đó rồi.
Ngay sau đó, nhị trưởng lão và những người khác cũng không hỏi gì nữa, mặc dù trong lòng bọn họ rất tò mò về người mà đại trưởng lão nói, rốt cuộc sự tồn tại khủng bố bảo vệ bên cạnh Tiêu Hạo Thiên là ai, nhưng đại trưởng lão không nói, bọn họ cũng không hỏi thêm nữa. Mà là cũng đại trưởng lão đi hội mình với chín đại tông môn ẩn thế kia.
Một giờ sau, sâu trong sa mạc rộng lớn ở phía tây Hà Nội, trong một cung điện cổ kính màu cát vàng. Đại trưởng lão và mọi người đã đến đây. Lúc này hai bên chính điện của điện cổ đều có một cái bàn tròn bằng đá rất lớn, mà bên cạnh bàn tròn đó có chín chỗ ngồi, mà lúc này trên mỗi một chỗ ngồi đều có một sự tồn tại siêu cấp khủng bố.
Ngay sau đó, phía xa bên ngoài điện cổ này, một khí vận rồng đen dài hàng chục mét bay đến, ngay sau khi rồng đen dừng trên điện cổ, thì biến mất, thân ảnh của đại trưởng lão và mọi người từ trên trời đáp xuống. Khí thế vô song.
Mà phương thức xuất hiện của đại trưởng lão Tân Võ cũng vô cùng bá khí, trực tiếp cưỡi Cự Long quốc vận mà đến. Khí tức cường giả cấp đế chín sao ngông cuồng phóng ra. Lúc này, đồng tử của chín cường giả bên trong đều co rút lại. Ám đạo, khí thế thật bá đạo.
Ngay sau đó, thân hình của đại trưởng lão đột nhiên ngồi trên ghế, không đợi chín cường giả của chín tông môn kia nói gì, đã trực tiếp nói: “Vào vấn đề chính đi, chín đại môn phái của các người đều rất mạnh, mạnh đến nỗi bây giờ chúng tôi mới phát hiện ra các người. Rất lợi hại. Tôi cũng biết các người tìm chúng tôi mở cuộc họp này là có ý định gì. Rất đơn giản, mọi người có thể cùng nhu tồn tại trong nước, nhưng có một điều kiện, đó chính là, lần sau khi có kẻ địch tấn công Việt Nam, các người phải ra tay. Đồng ý thì ký vào thỏa thuận đi, không đồng ý thì khai chiến." “Vù.” Nhất thời sau khi đại trưởng lão nói xong, chín đại cường giả ở đây đều nheo mắt lại. Bọn họ đều bị chấn động bởi sự kiêu ngạo và tư tin của đại trưởng lão. Ai cũng ngạc nhiên nhìn đại trưởng lão. “Ha..."
Đại trưởng lão cười chế nhạo một tiếng: “Tôi biết các người đang nghĩ cái gì, chắc các người đang cảm thấy, cộng hết các cường giả hàng đầu của cả Bộ quốc phòng Việt Nam lại cũng chỉ có thể tương đương với một người trong các người thôi đúng không?"
Đại trưởng lão nói xong thì dừng lại một chút, nghiêng người về phía trước, sát khi trên người dâng lên ngút trời, chậm rãi nói: “Tuy nhiên, các người làm gì đã chuẩn bị chiến đấu đến cùng với chúng tôi chứ?"
Sau khi đại trưởng lão nói xong, tông chủ hoặc các trưởng lão của chín đại tông môn đều im lặng.
Đúng vậy, chín đại tông môn bọn họ đều là những tông môn vô cùng mạnh, vốn dĩ đều không coi ai ra gì. Hoàn toàn không thể liên hợp lại với nhau, đối phó với Bộ quốc phòng Việt Nam.
Hơn nữa càng không nói đến ai biết trong số bọn họ, rốt cuộc có mấy tông môn đã hợp tác với Bộ quốc phòng Việt Nam rồi chứ? Ví dụ như Chiến Thần môn, Phá Thiên Tông?
Hai giờ sau, cường giả của chín đại tông môn đã ký thỏa thuận với đại trưởng lão, mặc dù chín đại tông môn bọn họ hơi nhường một chút, nhưng tổng thể vẫn là duy trì chung sống hòa bình với Bộ quốc phòng Việt Nam.
Mà về phần thư viện Linh Động bị diệt thì sao? Diệt rồi thì không có giá trị gì nữa. Một cường giả cấp đế năm sao nhỏ bé, bây giờ đến tư cách xuất hiện trên bàn thỏa hiệp này cũng không có. "Ha ha ha." Sau khi ký xong thỏa thuận, Đại trưởng lão cười rời đi.
Bốn giờ chiều, trong biệt thự nhà họ Đường ở Hà Nội Việt Nam, Cao Ánh Vy lại đến phòng Tiêu Hạo Thiên ngồi một lúc, sau khi nói chuyện một lúc với Tiêu Hạo Thiên đang hôn mê, thì chuẩn bị rời khỏi phòng. Để Tiêu Hạo Thiên có thể tiếp tục nghỉ ngơi.
Mà ngay sau đó, ngay khi Cao Ánh Vy đi đến cửa.
Sau lưng cô đột nhiên truyền đến giọng nói của Tiêu Hạo Thiên. "Vợ ơi, không hôn một cái mà đã đi rồi sao? Ha ha."
Ngay sau đó, Cao Ánh Vy đã đi đến cửa quay người lại, ngẩn ra nhìn Tiêu Hạo Thiên đang đứng sau cô, viền mắt ẩm ướt.
Lúc này cô nhìn thấy, Tiêu Hạo Thiên mặc sơ mi màu trắng, đang im lặng đứng sau cô, cười với cô.
Sau đó, anh mở rộng vòng tay với cô, lúc này, trong ánh mắt Tiêu Hạo Thiên nhìn Cao Ánh Vy có một nỗi nhớ mong vô tận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...