Ngày hôm sau, My vừa đeo headphone vừa đi vào lớp. Nhỏ thấy trc cửa lớp nhỏ có 2 hàng ng. ko quan tâm. Nhỏ đi vô tư vào lớp nhưng khi chuẩn bị vào đến lớp thì nhỏ như nhớ tới điều gì. Nhỏ quay đầu lại thấy hắn đang đứng ngay chính giữa 2 hàng ng đó nhìn nhỏ. Nhỏ nháy mắt rồi gửi 1 cái kiss gió cho hắn. Cười 1 cái rồi nàng đi vào lớp. 2 hàng 4 ng kinh ngạc nhìn hắn, hắn có vẻ ngượng. Rồi thì cả 5 ng cũng rời khỏi cửa lớp nhỏ. Họ nói nói điều gì đó mà nhỏ ko nghe thấy, nhỏ chỉ nhìn thấy ánh mắt hắn nhìn mình qua khung cửa sổ rồi biến mất
Hết tiết 4. nhỏ lang thang đi từ văn phòng Đoàn về, chợt nhìn thấy Lại Huy, nhỏ nảy ra 1 ý định. Nhỏ chạy lại ôm cổ Lại Huy
-Anh ui, anh zai yêu quý của em ui!
-Gì thế còn lợn?-Lại Huy gỡ tay My ra
-Anh giúp em chụp ảnh nha
-Èo, tưởng gì. Ok. Lột đồ ra, tạo dáng đi. Sẵn tiện anh có máy đây này. Ảnh bikini nha em
-Ko phải. Anh đừng có nói linh tinh-My vừa liếc L.Huy vừa đánh 1 nhát vào bả vai chàng ta
-Đau-L.Huy xoa xoa bả vai rồi vênh mặt cười tít mắt-Anh là ng nổi tiếng rồi, khỏi cần chụp. Mày đừng ép anh mà. Oh no! Ko...
Vừa nói L.Huy vừa tự sướng làm kiểu 1 tay túm cổ áo rồi xoay ng muốn bỏ đi còn 1 tay kia thì là duỗi ra phía sau như muốn ng khác níu giữ lại. My nhìn L.Huy mà mắt tròn mắt dẹt. Cuối cùng ko thể chịu đựng nổi, nàng ta lại đập thêm 1 nhát nữa vào vai L.Huy
-Tỉnh lại đi kưng! Ý em là chụp ảnh Q.Huy cơ.
-Sặc. Rồi. Ok-L.Huy há hốc mồm rồi cũng lủi thủi quay đi
My sung sướng đi về lớp. Chuyện giữa nhỏ với L.Huy chỉ 2 ng biết, thế nên việc trao đổi ảnh giữa 2 ng lại trở thành việc trao đổi thư tình trong mắt bạn học. Cứ mỗi khi gặp Q.Huy nhỏ lại ngây thơ hỏi
-Anh L.Huy đâu rồi hả anh?
Nhiều lần như vậy khiến Q.Huy dần trở nên nóng tính hơn. Có lần còn gắt cả với nhỏ khiến nhỏ hoảng hốt đứng yên tại chỗ ko dám mở miệng nói thêm nửa câu.
Sân TD
Hải My đang ngồi cạnh Lại Huy, 2 ng vừa cùng xem gì đó vừa cười tươi tắn. 3 nhỏ bạn My nhìn nhỏ mà ái ngại quay về phía xa, nơi đang có 1 ng khác cũng đang nhìn nhỏ với vẻ ko vui lắm.
Lát sau, My vui vẻ chạy ra chỗ Q.Huy, vỗ nhẹ vai hắn. Dạo này nhỏ ko khẽ cầm tay hay có những hành động thân mật khác với hắn nữa
-Anh Lại Huy đâu rùi anh?
-Lại Huy, Lại Huy, lúc nào cũng Lại Huy. Em đừng có lúc nào cũng hỏi nó đc ko?-Q.Huy tức giận quát lớn rồi bỏ đi
-Hơ. Sao anh lại gắt với em như thế?
My gần đây luôn cười rất nhiều. Ngày nào cũng ngắm ảnh chàng. Sau 1 vài lần 2 ng tranh cãi về chuyện “Lại Huy” thì nhỏ thay đổi hẳn. Sáng nào nhỏ cũng gọi điện chào buổi sáng với hắn, nhắn những lời quan tâm hắn nhiều hơn, lúc thì “chàng lười ơi”, lúc thì “thiên thần bé nhỏ”...đủ các thể loại.
Càng ngày trời càng lạnh thêm. Sáng nay, nhỏ te tớn đi học sớm. Nhỏ ko mặc những bộ váy điệu đà như mọi hôm nữa mà thay vào đó là 1 bộ quần áo vận động trông có vẻ khỏe mạnh và đầy sức sống. Trời thì 10 tới 12 độ mà nhỏ đi dép ko đi giày, áo khoác thì mặc loại mỏng dính, găng tay cũng chẳng thèm đeo. (Tiểu thư đây sao?)
Vừa tời trg, 1 cảnh tượng vô cùng ấm áp đập vào mắt nhỏ.
-Ý, ai vậy ta?...keke
Nhỏ nấp vào 1 chỗ nhìn Phạm Tuấn khoác chiếc áo của mình cho Thảo Uyên rồi 2 ng nắm tay nhau bước đi dưới sân trg
-Ước gì, mình đc như cô ấy
My ngưỡng mộ nhìn 2 ng rồi cũng lò dò đi về lớp với 1 vẻ mệt mỏi hiện rõ. Cũng chẳng hiểu nguyên nhân làm sao, đùng đùng nhỏ cùng L.Huy giằng co chiếc áo khoác của L.Huy. Nhưng ko may, nhỏ ta trượt chân và “rầm”
-Huhu...-Nhỏ lóp ngóp đứng dậy rồi làm mặt mèo mít ướt với L.Huy
-Ê ku. Lên lớp, mấy thằng gọi mày kìa
L.Huy còn đang ko biết làm gì thì T.Huy xuất hiện. Trên mặt chàng hiện rõ “Mày ko đi thì chết với tao”. L.Huy nhìn thấy khuôn mặt khủng bố ấy thì nhanh chân chuồn lẹ.
-Em sao vậy? Mặt mũi làm sao mà nhợt nhạt thế?
-Em ko sao. Chỉ trượt chân ngã thui-Nhỏ nhe răng cười
-Sao em lại ăn mặc thế kia? Em biết bây giờ là mùa gì ko? Ăn mặc thế để mấy bạn cúm hỏi thăm hả?
Hắn cốc yêu nhỏ 1 cái. My ko nói gì, chỉ cười nhìn hắn. Nhỏ áp đôi tay mình lên má hắn. Khuôn mặt đang tức giận của hắn cũng dịu bớt đi, hắn áp 2 bàn tay mình lên bàn tay nhỏ và nhìn nhỏ bằng ánh mắt đầy tình cảm. 2 ng cứ như vậy cười mà nhìn nhau. Có lẽ trong những ngày mùa đông giá lạnh, những lời nói, những cử chỉ hay những ánh mắt, nụ cười mà ta trao cho ng bạn yêu quý của mình cũng khiến họ thấy ấm lòng hơn. Dường như thời tiết có khắc nghiệt đến đâu cũng ko thể ngăn đc những trái tim hướng về nhau. Hnay khác với mọi ngày, My ko đi về cũng lũ bạn của nhỏ nữa mà đi cùng hắn. Những cơn mưa bất chợt lại đến. Dù ko phải những trận mưa rào nặng hạt của mùa hè nhưng những hạt mưa phùn của mùa đông cũng khiến cho tiết trời càng thêm lạnh lẽo. Có sao đâu? Năm nay nhỏ ko cô đơn 1 mình nữa rùi, bây giờ đã có ng che ô cho nhỏ khi trời mưa, ôm nhỏ khi trời lạnh. Nhỏ còn mong gì nữa? 3 ng bạn của nhỏ nhìn nhỏ 1 lúc rồi thì cũng coi như chẳng có gì. Có gì lạ sao? Họ yêu nhau mà. Thảo Uyên lúc nào cũng có Phạm Tuấn ở bên, Huyền Anh lúc nào cũng cùng Quang Minh chung 1 chí hướng, chung 1 suy nghĩ và chung 1 hành động. Còn Phương Doanh thì sao? Với nhỏ, game là no.1, nhỏ ko cần cái thứ gọi là tình yêu tình báo gì hết. Game là tốt nhất (Nghiện game nặng)
************************88
1 ngày cuối tuần đầy chán nản, nhóm bạn của My lại tụ tập ở nhà nhỏ. Những đôi, những cặp thì tranh thủ thời gian bồi dưỡng cảm tình. Hải My thì ngồi bên khung cửa sổ to tướng, nhỏ tựa lưng vào chiếc gối kê bên tường rồi ôm chú gấu teddy vào lòng, tay cầm em dế đang cười tủm tỉm. Đừng nghĩ nhỏ bệnh mà nhỏ đang nhắn tin cùng ng mình yêu thương thui. Ng ta thường nói, con gái khi yêu thường trở nên đẹp hơn có lẽ điều đó ko phải là bịa đặt. Cứ nhìn các cô gái đang yêu quanh bạn sẽ thấy. Tin chắc đến chính bản thân họ cũng ko ngờ mình lại trở nên nữ tính và quyến rũ như vậy. 2 ng đang yêu, dù có ở phương trời nào đi chăng nữa, dù có ở cách xa nhau nhưng họ vẫn gắn kết đc với nhau, vẫn chia sẻ cùng nhau. My nhìn những hạt mưa chảy dài trên lớp kính thành từng dòng nhỏ như đang gột rửa cho tấm kính rộng lớn. Ngoài kia, dưới bầu trời mưa, những đôi tình nhân đang cùng chung 1 chiếc ô, đi thật chậm trên con đường trơn ướt hay trao cho nhau những nụ hôn thật ngọt ngào. Và xa xa nơi đâu đó vẫn luôn có những ánh mắt đang hướng về 1 nơi nào đó. 1 chân trời đang có ng bạn cần. My hướng ánh mắt về 1 phương trời xa, nơi mà nhỏ tin rằng, ng đó đang ở đó, chờ nhỏ.
*****************************88
Những ngày mưa dầm dề cũng dần kết thúc. Ánh mặt trời yếu ớt của mùa đông lại lóe sáng trên nền trời ủ rột. Học viện Harey lại có 1 buổi dạ vũ.
-NGUYỄN HOÀNG HẢI MY!
Vừa trở về phòng, Doanh hét lớn rồi phi ngay cái laptop về phía My.
-Này, VŨ HOÀNG PHƯƠNG DOANH!-My cũng hét lại rồi dùng chân đá bay cái laptop đang lao tới. Khổ thân chiếc Sony mới toanh của Doanh đập vào tường 1 nhát và...vỡ tan.
-Nói ngay. Chuyện này là sao?-Doanh cố giữ bình tĩnh đè ép giọng nói của mình xuống mức bình thường
-Chưa nghe rõ? My nói lại. Tối nay có dạ vũ và Doanh phải tham gia. Ko cho phản kháng
My vừa nói vừa hất cằm về phía H.Anh, Uyên, Minh cùng Tuấn. Dù 5 ng họ liên kết lại với nhau nhưng vẫn cứ nơm nớp lo sợ. Doanh là 1 tay “liều mạng”. chỉ cần ko thích thì có chết cũng ko làm. Ai dám đối đầu với “chị” ấy chứ?
-Tốt. Dạ vũ? Vậy tại sao ta lại phải mặc cái thứ nhùng nhằng này?-Doanh tức tối chỉ vào bộ dạ phục màu hồng trên giường. Chỉ cần nhìn qua nhỏ cũng đã thấy ngứa mắt rồi. Bắt nhỏ mặc nó thì chẳng bằng giết nhỏ còn hơn
-Dạ vũ thì đương nhiên phải mặc dạ phục rồi. Có gì lạ sao?
-Đúng đó Doanh à. Dáng bà chuẩn vậy, ko mặc thì xấu mặt học viện ta với bên Zhe lắm.
-Đúng đó. Đúng đó
Đám bạn Doanh cứ ngươi 1 câu ta 1 câu khuyên can Doanh nhưng điều ấy chỉ càng khiến nhỏ tức giận hơn. Nhỏ cầm bộ dạ phục lên và “xoẹt”. Bộ dạ phục cao cấp như vậy trong nháy mắt chỉ còn là những mảnh vải vụn. 5 đứa bạn nhìn nhỏ đầy e sợ
-Ta nói lại. Vũ Hoàng Phương Doanh ta, ko thích thì ko làm. Cho dù có chết cũng sẽ ko làm. Rõ chưa?
5 ng gật đầu lia lịa. Mặt ai cũng tái mét. Doanh nhìn 5 ng bạn từ nhỏ của mình thì lắc đầu. Nhỏ quay lưng đi tới phía chiếc tủ trong suốt bằng pha lê của mình. Mở tủ ra rồi nhỏ thở dài
-Doanh biết, mọi ng và Zhe có hiềm khích. Doanh cũng sẽ ko để mọi ng xấu mặt đâu-Mọi ng 2 mặt nhìn nhau rồi lại quay qua nhìn Doanh. Doanh lấy từ trong tủ ra 5 bộ dạ phục-Doanh đã chuẩn bị ọi ng rồi
Cả 5 cùng há hốc mồm nhìn những bộ dạ phục mà Doanh lấy ra. Tất cả đều vô cùng lộng lẫy mà hơn nữa lại hợp với form ng của họ 1 cách kinh ngạc. Mỗi bộ có 1 phong cách riêng. Ko bộ nào trùng bộ nào. Doanh thấy mọi ng mặc những bộ đồ đó lên thì chống cằm gật gù.
-Này! Thế còn Doanh thì sao?-My tiến tới vỗ vai Doanh
Doanh chỉ lắc đầu mà ko nói rồi lấy từ ngăn kéo cạnh giường ra 1 chiếc laptop mới. Uyên cùng H.Anh nhìn nhỏ rồi lắc đầu. Năm 7 tuổi, Doanh lúc ấy rất mập mạp. Trong 1 buổi sn của 1 bạn trong lớp, Doanh mặc 1 bộ đầm của công chúa nhìn tuy ko đc xinh đẹp nhưng rất đáng yêu. Thế nhưng trong bữa tiệc đó, Doanh bị 1 tên con trai nói thẳng “Cá voi mặc váy đi dự tiệc”. Đó mãi mãi là nỗi ám ảnh trong Doanh.
*********************888
-Đâu rùi nhỉ? Q.Huy, mau nghe máy đi nào.
Hải My đi vòng vòng trc cửa ra vào, thỉnh thoảng My lại rướn cổ nhìn ra phía ngoài như đang chờ mong ai đó. Nhưng rồi nhỏ cũng lại buồn bã cúi đầu xuống. Sau nhiều lần như vậy, nhỏ thấy bực bội nhưng cũng cảm thấy lo lắng. Nhỏ đâu hay biết, ng mà nhỏ đang chờ mong lại ở ngay sau nhỏ. Hắn ngồi trong góc khuất nhìn nhỏ và tủm tỉm cười. Cuối cùng, ko thể chịu đc cảm giác bức bối trong ng, My đi lại phía hồ bơi của học viện, hắn cũng đi theo. Nhỏ đứng ngắm nhìn ánh trăng trên mặt nước. Gió cứ thế rít từng cơn lạnh buốt khiến lòng nhỏ trống trải hơn. Dập dờn từng làn nước gợn trên mawtjhoof, nhỏ buồn khiến cảnh vatajc ũng buồn theo
-Cái đồ...cái đồ lười này...đi đâu rồi chứ?...đồ vô tâm...hức...
Cơ thể nhỏ đang run rẩy lên vì lạnh, đôi môi nhỏ tím lại, 2 bàn tay nhỏ ma sát bên 2 cánh tay. Lúc nãy đi vội, nhỏ ko mang theo áo khoác. Lạnh, lạnh quá. Hắn từ từ bước từng bước nhỏ đến bên nhỏ. Từ đằng sau, hắn dang rộng vòng tay rồi khẽ ôm nhỏ vào lòng, ủ ấm cho nhỏ. Cảm nhận đc vòng tay quen thuộc, nhỏ thoải mái tựa vào lồng ngực của ng phía sau. Hắn thấy nhỏ như chú mèo mướp trong đêm đông thì chỉ mỉm cười ôn tồn nói
-Em đang lo đấy à? Đứa ngốc. Em có biết trời lạnh lắm ko? Sao lại ko mặc ấm 1 chút rồi hãy ra ngoài?
-Ko, ai lo cơ chứ?-Nhỏ đẩy hắn ra rồi quay lại mắng hắn, nhỏ đấm thùm thụp vào ngực hắn giận dỗi-Anh đi đâu vậy hả? Anh đã ở đâu thế? Sao anh lại tắt máy? Em gọi hoải mà ko đc. Em...em...-Nhỏ ko nói tiếp đc nữa, những giọt nước mắt lại lăn dài trên gương mặt nhỏ, nỗi thổn thức trong lòng khiến giọng nhỏ bị nghẹn lại
-Khóc gì chứ?-Q.Huy đưa tay gạt nước mắt cho My-Là do máy anh hết pin, mấy hôm trc anh quên ko sạc đó mà
Nói rồi, Q.Huy ôm My vào lòng, nhỏ cứ thế khóc. Dường như con tm của hắn đã cảm nhận đc 1 điều gì ấy ở nhỏ, vòng tay hắn xiết chặt lấy nhỏ hơn và nhỏ cũng vậy. Bầu trời đêm nay thật đẹp, những bông tuyết bắt đầu rơi. Lát sau, hắn và nhỏ bước vào hội trg. Lúc này, mọi ng đang cùng khiêu vũ bên bản nhạc du dương. Q.Huy nắm lấy bàn tay nhỏ, hắn đi giật lùi rồi kéo nhỏ vào sàn nhảy. Cả 1 bầu ko khí ngọt ngào lan tỏa khắp hội trg rộng lớn. cũng tại lúc này, My mới biết, trình độ khiêu vũ của Q.Huy lại cao siêu đến như thế. Đám bạn nhỏ cũng chẳng chịu kém phần. Uyên cùng Tuấn âu yếm trong từng bước nhảy. Huyền Anh thỉnh thoảng cũng “ko may” đạp lên chân Minh nhưng chàng vẫn cười, cứ mỗi lần như vậy, nhỏ lại đỏ mặt ngượng ngùng. Mấy đứa nhỏ cứ như vậy mà vui vẻ bên 1 nửa của mình. À quên! Còn chị Doanh nưa chứ nhỉ? Chị ấy còn đang “hehot” và “double kill” bên em laptop của mình 1 các hăng say.
Cả buổi tối, Q.Huy ko thể quên đc những giọt nước mắt của nhỏ, ko quên đc nụ cười và sự lo lắng nhỏ dành ình. Mặc dù chỉ vừa chia tay nhưng sao hắn lại thấy nhớ nhỏ da diết. Nỗi nhớ này lần đầu tiên hắn có. Cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh nhỏ lại hiện rõ trong đầu hắn. Từng cử chỉ, hành động của nhỏ, hắn đều nhớ rất rõ. Hắn thầm mỉm cười khi nhớ tới những cử chỉ nhẹ nhàng giữa 2 ng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...