Sáng thứ 2, những chú chim hót vang trên cành cây cao, những tia nắng của mặt trời chưa đến mức nóng nực và khó chịu. Bầu ko khí trong lành khiến con ng cảm thấy khoan khoái. Trên hành lang lớp 11B học viện Harey, Hải My tung tăng nhảy chân sáo tới lớp rồi xuống canteen tập hợp điểm danh. Vừa thấy nhỏ lò dò xuất hiện, Uyên chộp ngay
-Ê ku. Mệt mỏi thế nào rồi?
-Chuyện nhỏ thôi! Hải My ta là con gián đập còn ko chết huống chi chút mệt mỏi đó
-Uyên à, em hỏi làm chi? Nhìn cái mẹt nhỏ cũng biết nhỏ còn tràn đầy sức sống lắm
-Hì. Em nào dám qua mặt Tuấn đại ca chứ?-My xun xoe nịnh nọt Tuấn-Mà 2 nhỏ kia đâu?-Nhỏ lại quay ngoắt sáng phía Thảo Uyên nghi ngờ
-chị Huyền Anh đi cùng anh Minh đi đâu rồi ấy, còn nhỏ kia thì đang bão tuyết sa mạc với lão Toàn trên lớp ấy á. Cũng chẳng biết lại là chuyện gì nữa
-Pó tay. Mà ở sa mạc cũng có bão tuyết hả? Mới nghe lần đầu nha-Uống 1 ngụm sữa nóng, My đều đều nói-Mà tui cũng có chuyện muốn nói nha. Hiện tui đang cưa chàng mới đó
Ngụm sữa Uyên chưa kịp uống đã chuyển rời hoàn hảo cho My. My hét thảm vội vàng lấy giấy ăn lau mặt rồi rủa
-Bà làm cái gì vậy hả? Thật là mất vệ sinh, hừ. Mất hết cả hình tượng
-Ku vừa nói là sự thật ấy hả? Đối tượng xấu số là ai thế?
-ko. Chưa đến lúc thu hoạch mà!
Nói rồi nhỏ bỏ đi, chắc đi thay quần áo. Uyên thì ngơ ngác nhìn nhỏ với ánh mắt ái ngại. Cô nàng cùng Tuấn lại quay mặt nhìn nhau rồi lại cười bất đắc dĩ.
Hết tiết 3,My cùng bạn học đi WC, đến chỗ hành lang đột nhiên từ đâu 1 cục thịt to đùng rơi xuống trc mặt. À! Ra là Huy. Trong tình trạng mót ko chịu đc, cái mặt My nhăn nhăn nhưng vẫn phải nhoẻn 1 nụ cười như hoa héo.
-Hi! Em giúp anh 1 việc nhé
-Việc chi zậy?
-À. Giúp anh chép Sử nha! Tiết sau anh phải nộp rồi mà bây giờ anh lại bận quá nên...
Khuôn mặt My tái mét, thực sự nhỏ đã ko thể nhịn nổi đc. Nhỏ chẳng thèm suy nghĩ phải trái trc sau gì giật ngay quyển vở của Huy: “OK” nói rồi nhỏ chạy thẳng vào WC nữ. Huy cùng đám bạn nhìn lại thì phá lên cười. Nhỏ mặc kệ, chẳng lẽ đi WC cũng là chuyện buồn cười thế sao? Nếu ko đi WC thì ai lớn đc lên, cơ thể làm sao phát triển đc? Sau khi từ WC đi ra, khuôn mặt My đã hồng hào trở lại. Nàng nhẹ nhàng, khoan khoái rồi đi nhanh vào lớp chép bài cho chàng. Nàng vừa chép xong thì em dế đáng yêu có hình mèo kitty của nhỏ reo vang “...I hate this love song...”
-Em chép xong rùi đó, lát anh xuống lấy đi nha!
Bên kia đầu dây 1 giọng nói có vẻ nam tính truyền tới “Lát nữa anh về rồi, em hộ anh nộp cho lớp trưởng lớp anh luôn đi”
Nhỏ cúp máy rồi lao ra khỏi lớp. Nhỏ tiến lại gần Huy, đặt quyển vở vào tay hắn rồi quay đi luôn. Hắn gửi tin nhắn “thanks” nhỏ nhưng nhỏ ko reply lại cho hắn. Nhỏ vẫn ngồi dưới gốc bàng tán phét với đám bạn của nhỏ. Cả lũ bạn nhỏ ầm ỹ với những ý tưởng về việc đi nghỉ cuối tuần nhưng nhỏ vẫn ngồi im lặng, thẫn thờ như ng mất hồn. Nhưng những việc ấy cũng chỉ xảy ra đc vài hôm rồi mọi chuyện lại đâu vào đấy, và cũng ko biết từ khi nào, ánh mắt của nhỏ bắt đầu nhìn chàng nhiều hơn. Nhỏ cảm thấy sợ hãi và bắt đầu trốn tránh, từ những tin nhắn, tới việc gọi đt hay gặp mặt. Bất kì những gì có liên quan tới hắn nhỏ đều tránh xa. Nhưng số đời trớ trêu, nhỏ càng cố trốn tránh thì hắn lại càng thường xuất hiện trc mặt nhỏ. Đành chịu vậy, nhỏ bắt đầu từ từ cảm nhận hắn, đón nhận hắn, như thế có lẽ thoải mái và dễ dàng hơn với nhỏ. 2 ng có vẻ đặc biệt hơn những đôi bình thường, họ thường tỏ ra tình cảm ở...WC. Cứ mỗi lần đi WC nhỏ lại gặp hắn và cứ mỗi lần như thế, nhỏ lại khẽ nắm lấy bàn tay hắn từ phía sau rồi khẽ vuốt nhẹ sống mũi hắn, ko thì lại vuốt má hắn. Và những hành động đó giữa họ cũng trở thành thói quen khiến hắn cũng chẳng lấy gì làm lạ. 1 lần, nhỏ ko làm như vậy nữa mà chỉ dón dén đi nhẹ đằng sau hắn.
-Hơ! Nhỏ kia đâu rồi nhỉ? Sao ko thấy mặt mũi đâu nhỉ?
-Nhỏ nào?
Lại Huy-Bạn của Quốc Huy và cũng là anh trai nhận của Hải My, vừa tỏ ra âm hiểm vừa tỏ ra khó hiểu nhìn thằng bạn chí cốt.
-À...Ko...Làm gì có nhỏ nào
Hải My đi phía sau tủm tỉm cười rùi giơ tay bịt mắt hắn. Quốc Huy hơi hoảng 1 chút nhưng khi nhận ra mùi hương quen thuộc hàng ngày, thật nhẹ nhàng, đôi bàn tay ấy thật mịn và cũng...thật ấm
-Hải My! Anh biết là em mà
-Sao anh biết vậy?-Nhỏ bĩu môi buông tay ra còn hắn chỉ cười mà ko nói gì-Anh nói đi, sao anh biết vậy?
Nhỏ nắm lấy tay hắn và làm nũng như 1 đứa con nít nhưng hắn vẫn chỉ cười mà ko nói gì. Bất lực, nhỏ khoác tay hắn ra canteen vừa đi vừa nhõng nhẽo hắn, còn hắn thì véo mũi nhỏ. CẢ canteen nhìn họ với những ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp cùng hỗn độn.
Chẳng mấy chốc, thời gian dần dần trôi qua như thoi đưa. Trái tim nhỏ cũng dần hướng về phía hắn, vì hắn mà trở nên loạn nhịp nhưng nhỏ vẫn là 1 cô bé ngây thơ và trong sáng. Nhỏ đc gia đình bảo bọc nên ko hiểu 2 từ “tình yêu” nghĩa là gì. Nhỏ chỉ biết, khi ko gặp hắn thì nhỏ thấy nhớ vô cùng, khi nhìn thấy hắn thì nhỏ sẽ cảm thấy cuộc sống thật tươi đẹp. (t/g: Óe, My tỷ đang tương tư. *Hố hố*)
Trong khi My còn đang bận tương tư trong xó phòng thì Quốc Huy đang ngồi nhâm nhi ly coffee bên em laptop. Thỉnh thoảng, khóe miệng hắn lại hiện lên 1 đường cong tuyệt mỹ. Hắn cười như tâm thần trc màn hình laptop, hắn chuyên chú cười mà ko hề hay biết, mẹ mình đang đứng ngay bên cạnh.
-Ai chà! Có vẻ con đang rất vui nhỉ? Sao? Nói cho bà già này nghe 1 chút đc ko?
-Ơ mẹ, mẹ vào từ khi nào thế?-Q.Huy quay lại nhìn mẹ mình, trên khuôn mặt vẫn 1 nụ cười sáng lạn. Nhìn thấy nụ cười nham hiểm của mẹ, hắn hơi giật mình (t/g: Q.Huy ca có tật giật mình. Keke) rồi thì 2 má hắn hơi ửng hồng. (T/g: hơi ửng do da mặt quá dày hả Q.Huy ca? *mắt chớp chớp*-Q.Huy *mắt xẹt điện*)
-Ôi! Cái thân già này thật vô phước. Con trai ng ta thì lo báo hiếu mẹ gia, con trai mình thì đem mẹ già ném tới tận Châu Phi mất rồi. Aiz
-mẹ. Sao mẹ có thể nói thế đc?
-Thế anh có chịu nói cho bà già này nghe ko? Hay là để bà già này...(t/g:Trần phu nhân là ác nhân*xách dép, chạy*)
-Đc rồi! Con nói...con nói là đc chứ gì?
Và rồi Q.Huy thành khẩn khai báo, nhằm mong nhận đc sự khoan hồng từ mẹ già. Mẹ hắn vừa nghe vừa gật gù lại vừa cười tủm tỉm. Hắn thì choáng váng nhưng vẫn nghiêm túc thực hiện việc đầu thú của mình.
*******************************8888
Những tháng ngày chơi bời tưng bừng khói lửa của đám học sinh cũng dần trở nên ít đi. Kì thi mỗi học kì lại tới. Mặc cho ko khí ngày càng trở nên lạnh lẽo. Mùa đông khắc nghiệt khiến đám học sinh đã lười lại càng lười thêm. Trừ 1 vài trường hợp đặc biệt. VD như bạn Hải My của chúng ta, nàng vẫn rất chăm chỉ. Mỗi ngày dù trời mưa hay trời bão, dù trời tuyết hay trời hanh, nàng vẫn ung dung tự tại, ngồi trong phòng hay bất kì đâu cùng em dế thân thương, gửi những dòng tin nhắn đầy tình cảm sâu sắc của mình tới ng con trai đang ngự trị tráo tim mình.
-Anh đang làm gì zở?
“Anh đang nt với em mà”
-Thế anh ko học bài à? Năm nay anh là cuối cấp òy lê?
“Ừm. Nhưng anh học ko vào. Với lại anh thấy nt với em vui hơn”
-Thiệt ko zậy? Anh dẻo miệng thế cô nào mà chẳng chết. Bảo sao đám con gái thích anh thế
“Em cứ nói quá. Miệng ko có xương nên dẻo là cái chắc rùi”
-Nhưng miệng có răng mừ
“À ừ. Nhưng mừ răng có cứng bằng xương đâu?”
-Chỉ cứng hơn thui hả anh?
.................(t/g: em xin cắt cái màn nói chuyện của tỷ cùng ca ở đây *Cúi đầu* *Zọt lẹ*)
Suốt đêm hôm đó, Hải My vừa ngủ vừa cười khanh khách khiến mấy ng giúp việc cứ nghĩ trong nhà có ma. Và trong khi nhỏ còn đang ngái ngủ thì 3 ng bạn nối khố của nhỏ cũng tiến vào phòng ngủ của nhỏ. Phương doanh 1 tay chống cằm nhìn nhỏ đầy ái ngại
-Nhỏ này...
“Bệnh điên tái phát”-Cả 3 nhỏ cùng đồng thanh
-Thảo Uyên, tao giao ày 1 nhiệm vụ cao cả. Gọi nhỏ dậy-Phương Doanh vừa nói vừa kéo Huyền Anh ngồi xuống bộ salon bên trong phòng nhai nho
-Sao lại là tui cơ chứ? Hứ_Thảo Uyên bức xúc nhưng cũng đành ngoan ngoãn nhận lệnh tới gọi My dậy_Hải My, cháy nhà rồi. Bà có dậy ko?_Cô gái đang nằm trên giường vẫn nằm yên, khoé miệng nàng lại cười tươi hơn. Doanh cùng Huyền Anh nhìn thấy mà suýt sặc nho_Nè! Pizza của bà nè, có dậy ko?_Cô nàng chỉ khẽ cử động rồi lăn vào góc giường, ngủ tiếp_Oa! Anh Lee Min Ho, Hải My, dậy nhanh lên_Cô nàng xoay 1 vòng đầu *** đảo ngược rồi ngủ tiếp. Thảo Uyên bực mình khóc ko ra nước mắt nhìn Doanh cùng Huyền Anh đang nằm lăn lộn trên thảm_Này! Tui chịu thôi. Hết cách rồi_Uyên vừa nói vừa đi lại phía bộ salon ngồi xuống uống chanh leo
_Huyền Anh, đến phiên bà chị rồi đó. Đừng có cứ ngồi đây mà nhai nho nữa-Doanh vừa nói vừa đút cả chùm nho vào mồm nhai nhóp nhép
Huyền Anh nhu thuận tiến vào trong nhà vệ sinh kiếm cái gì đó. 1 lát sau, nàng mang 1 ca nước ra rồi nhằm thẳng mặt Hải My mà đổ xuống. Nhưng cô nàng này như là có siêu năng lực. Vừa đúng lúc dòng nước đổ xuống, đầu *** nàng lại lộn ngược lần nữa. Huyền Anh lại làm mặt nhăn như *** khỉ nhìn Phương Doanh
-Hết cách. Mày tự túc đi
Phương Doanh vừa nhai nho nhóp nhép vừa uống sinh tố rồi tiến lại phía Hải My. Doanh cúi ng xuống, nhìn khuôn mặt cười đến nham nhở của cô nàng, đang định đứng dậy thì 1 âm thanh vang lên “...Tao thích mi...”. Em dế của hải My rung bần bật ở chiếc tủ đầu giường và nhanh như chớp, Doanh chụp ngay cái điện thoại, vừa mở ra thì 1 hàng tin nhắn xuất hiện. Nàng trố mắt đánh vần từng chữ
-“My My, buổi tối vui vẻ! Tối nay em có dự định gì ko? Ký tên: Q.Huy F5”...-Dừng 1 chút Doanh nhìn lại khuôn mặt như thiên sứ lạc loài của My rồi lại nhìn 2 cô bạn còn lại_Tên này là thằng cha nào thế?
-Q.Huy F5? Chắc ko phải là cái tên trong nhóm F5 của khối 12 chứ?_Huyền Anh tự nhủ
-A_Thảo Uyên hét lớn_Là Trần Quốc Huy đó
Thảo Uyên vừa nói xong thì 1 loạt âm thanh kì quái từ trên giường phát ra. “Rầm, cộp, phịch” vừa cuối cùng là 1 tiếng hét thất thanh
-Huy nào? Đâu đâu đâu đâu?
CẢ 3 nhỏ cùng quay lại nhìn sinh vật lạ trong phòng. Bộ áo ngủ màu hồng phấn mềm mại, mái tóc rối tung, khuôn mặt vừa tỉnh ngủ nhưng đôi mắt lại mở to hết sức và đặc biệt là rất long lanh.
-Chịu dậy rồi à?-Phương Doanh vừa nói vừa lắc lư em dế của My trên tay_My My? Thân mật quá nha
-My My? My My nào?-Hải My giả ngu
-Nói! Tại sao mày quen biết với cái tên cái gì Huy cái gì F5 đó? Quen biết hắn có mục đích gì? Mọi chuyện diễn ra bao lâu rồi? Thành khẩn khai báo sẽ đc khoan hồng còn nếu ko thì vô nhà đá nha kưng
-Đc rồi! Nói thì nói! Ai sợ ai? Hứ_Hải My vừa nói vừa dùng hết sức cướp lấy đt từ tay Doanh
-Đừng phí sức. Bao công sức cày CF của tao cũng ko phải công cốc nha
-Oạch. Biết bà giỏi rồi. Mau trả máy đây. Nếu ko đừng trách tui trở mặt nha_hải My vừa nói vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn Phương Doanh
-Ko trả. Có giỏi thì mời. Nhào zô kiếm ăn! Nhanh_Doanh vừa nói vừa khuyến khích My lao tới
_Thôi mà Doanh đại tỷ_My ánh mắt long lanh, cười cắn răng nhìn Doanh. Hành động của nhỏ khiến 3 nhỏ giật mình nép vào cùng 1 chỗ
-Stop! Lạc đề rồi! Quay lại việc chính. Hắn là ai?
Thảo Uyên lên tiếng cắt đứt bầu ko khí ko mấy bình thường của 2 nhỏ. My làm mặt hề với Doanh rồi nói
-Tui sẽ nói mà nhưng cũng phải để ng ta reply cái đã chứ
Doanh đành bất đắc dĩ trả đt lại cho My. Vừa nhận đc đt, My sướng như phát điên, cô nhanh tay múa may trên bàn phím gần 1p rồi cười phớ lớ
-Bây giờ thì có thể nói rồi chứ?-Huyền Anh khoanh tay trc ngực nhìn nhỏ ko mấy thiện cảm
Hải My cũng ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện cho 3 nhỏ nghe. 3 nhỏ nghe xong thì trầm trồ thán phục bởi câu chuyện của nó hết sức điên rồ.
-Gì vậy trời?
-Là “chuyện tình WC” sao trời?
Hải My khinh thường nhìn 3 nhỏ rồi quay ngoắt đi tắm. 3 nhỏ nhìn nhau lắc đầu cảm thán. Doanh hếch vai Huyền Anh rồi hất mặt với Thảo Uyên mà chẳng nói gì. 2 nhỏ thấy ám hiệu từ ‘đại ca’ thì nhanh chóng móc đt, gọi các ‘hiệp sĩ’ tới cứu mạng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...