-Này. Đó là ai thế?-H.Anh hẩy vai L.Huy (2 ng này cùng tuổi, mà L.Huy là anh em họ hàng xa với Huyền Anh)
-Bố mẹ của Q.Huy đó. Cũng là bố mẹ chồng tương lai của con heo đó
-À!!!!!!!!-Mọi ng cùng “à” 1 tiếng vỡ mộng
Mọi ng đều đang chăm chú nhìn cặp vợ chồng mới xuất hiện thì thấy bà lùi lại phía sau. Tiếp sau đó, từ mỏm đá, 2 bóng ng cùng xuất hiện. 1 nam 1 nữ
-Anh Huyyyyyyyyyyyyy
My vừa hét vừa lao tới ôm chầm lấy Huy khóc nức nở. Doanh thở dài nhún vai
-Có ng yêu là quên bạn bè. Đúng là ng bội bạc
My đỏ mặt rúc đầu vào lòng Huy. Huy lườm Doanh 1 cái rồi giơ tay ôm lấy My. Mọi ng cùng cười. Bố Mẹ My chỉ nhìn con gái mình, họ biết con gái mình đã lớn thật rồi.
-Ôi. Thật cảm động-1 giọng nữ cao vang lên. Mọi ng đang đứng xem vội dạt sang 2 bên tạo thành 1 con đg hẹp cho ng đó đi lên
-Nhật Linh?
Đám bạn nhỏ cùng giật mình nhìn ng con gái vừa xuất hiện. Phía sau cô ta là 1 ng phụ nữ khác, ng phụ nữ này rất đẹp.
-Lâu ko gặp. Còn nhớ tôi chứ?
-Hà Thanh Tuyết. Cô muốn làm gì?-Bố mẹ của My cùng đồng thanh, đây là ng con gái ngày đó đã khiến ng bạn tốt nhất của 2 ng phải táng thân nơi biển sâu
-Triệu Quang, Hồng Anh. 2 ng vẫn hạnh phúc nhỉ?-Thanh Tuyết cười tươi rồi nhìn Công Vũ-Vũ, anh đang làm gì vậy? Cảm thấy hối hận rồi sao? Nếu biết sẽ hối hận thì năm đó anh đừng nên làm thế
-Bà im ngay-Doanh hét. Mọi ng cùng kinh ngạc nhìn nhỏ đang run rẩy, 2 tay nắm chặt thành nắm đấm-Bà nói thêm câu nữa thì đời này bà đừng mong đc sống yên
-OMG!-Tuyết làm bộ sợ hãi-Cô bé, đừng quá ngông cuồng. Cô bé khiến ta nhớ tới 1 ng, 1 ng mà ta ko bao giờ có thể quên
-Cô đừng nói nữa. Nếu năm đó ko phải cô thì cô ấy cũng sẽ ko...-Thu Trang nghẹn ngào (mẹ của Thảo Uyên)
-Thu Trang và Duy Dung (mẹ của Huyền Anh) cũng ở đây sao?-Tuyết bỏ nụ cười trên môi nhìn Vũ-Vũ Công Vũ. Nếu năm đó ko phải anh mang Nhật Linh đi thì sẽ ko có ngày hôm nay
-Con trai, con dâu. Chúng ta đi thôi-Sophia nói nhỏ với đôi bạn trẻ đang xem kịch hay
Tuy chỉ nói nhỏ nhưng mọi ng đều im lặng nên ai cũng có thể nghe thấy rõ ràng. Thanh Tuyết nhíu mày nhìn ng phụ nữ trc mặt.
-Mẹ...nhưng mà...-Q.Huy khó xử nhìn mọi ng
-Thôi nào con trai. Chuyện thế hệ trc hãy để thế hệ trc giải quyết. Muốn tháo chuông phải tìm ng buộc chuông thôi
Đám trẻ đang định rời đi thì Tuyết lạnh lùng liếc Sophia
-Thôi nào Hoàng Anh. Cô còn định trốn tránh tới bao giờ?-trong giọng nói của bà đã có chút run rẩy
Sophia vẫn bình thản cười nhìn Tuyết
-Vị phu nhân này, có phải bà nhận lầm ng rồi ko?
-Tôi có thể nhầm tất cả mọi ng cũng ko thể nhầm cô. Hoàng Anh, cô còn ko chịu thừa nhận?-Tuyết liếc nhìn Nhật Linh
Nhật Linh cùng L.Huy nhìn nhau rồi L.Huy tiến lên nắm lấy Sophia, bà vẫn đứng yên cười.
-1 đứa bé thật nhiều sức sống
-Hoàng Anh. Cô có thể ko thừa nhận nhưng cha cô sẽ rất đau lòng đó-Tuyết cười đắc chí nhìn Sophia
-Đc rồi. Cô thắng. Nói đi. Cô muốn thế nào?
-Tôi thích tính cách này của cô
Những ng thuộc thế hệ trc nhìn Sophia mà đầy ngạc nhiên cùng vui sướng
-Hà Thanh Tuyết, bà đừng ở đó mà lên giọng-Doanh xen vào, cô căm ghét ng phụ nữ có cái tên Hà Thanh Tuyết này
-Con nhóc, ở đây ko có chỗ ày lên tiếng-Tuyết nhìn Nhật Linh.
Nhật Linh tiền tới khống chế Doanh. Doanh chỉ 1 chiêu, 1 chiêu duy nhất khiến Linh ko thể làm gì. Mọi ng giật mình. Sophia nhíu mày nhìn cô bé trc mặt
-Nhật Linh, những chiêu thức này là tôi dạy cô. Cô lại dùng nó để đối phó tôi?-Doanh hừ lạnh-Ngu ngốc
-cô bé, có bản lĩnh-Sophia cười sảng khoái
-Hừ. 1 con nhóc mới lớn mà cũng muốn đối phó ta ư?
-Hà Thanh Tuyết, bà có khôn thì mau trao trả tài sản của Happy Rose lại cho ba tôi, còn nếu ko, thì cả tập đoàn của chồng bà cũng ko yên ổn với tôi đâu
-Mày lấy tư cách gì trao đổi với tao?-Tuyết tức thật sự
-Tôi lấy tư cách là đứa bé đc bà may mắn liệt vào danh sách “đỏ”. Lấy tư cách là ng kế thừa Happy Rose. Lấy tư cách là ng khai sáng Vitek, lấy tư cách là đại cổ đông của WJ, lấy tư cách là đối tác làm ăn của 3 tập đoàn hàng đầu thế giới...Xét về mặt nào, tôi cũng có tư cách hơn bà.
-Cái gì? Mày đừng có nói linh tinh. 1con nhóc vắt mũi chưa sạch như mày sao có thể là Clever thần bí đc?
-Hà Thanh Tuyết. Bà tin chỉ 10p sau bà nhận đc giấy báo phá sản ko?
-Hừ. Con nhóc chết tiệt. Huy, mau khiến con nhóc đó câm miệng lại đi
L.Huy từ từ tiến lại phía nhỏ. Mọi ng cùng kinh ngạc nhìn Huy. Nhưng Huy vẫn cứ tiếp tục những bước chân chậm rãi của mình.
-Huy. Mày làm sao vậy?-Q.Huy ngạc nhiên nhìn thằng bạn mà từ khi chuyển trg về đã “giúp đỡ” mình rất nhiều
-Doanh. Đừng ép anh-L.Huy ko trả lời Q.Huy mà nhìn Doanh với vẻ bất đắc dĩ
-L.Huy. Anh rất đáng thương.
-Doanh, anh biết em đang nghĩ gì. Nhưng...-Huy ngập ngừng nhìn Tuyết rồi lại nhìn Doanh-Nhưng đó là mẹ anh.
-Em biết-Doanh thở dài-Nếu đó ko phải mẹ anh thì giờ này bà ta đã ko thể có mặt ở nơi này rồi
-Doanh. Em ko cần phải đối chọi với mẹ anh. Anh có thể đảm bảo 1 cuộc sống đầy đủ cho em
-L.Huy. Anh và em cùng là 1 loại ng-Doanh nhìn thẳng vào mắt Huy
Mọi ng chỉ đứng đó nghe đôi bạn trẻ nói chuyện mà hoàn toàn chẳng hiểu gì. Ai cũng biết L.Huy là con trai Thanh Tuyết nhưng còn những điều sau đó thì họ ko thể hiểu đc, bao gồm cả chính bản thân Thanh Tuyết
-Huy, con còn làm gì vậy? Mau giữ lấy con bé-Tuyết nôn nóng thúc giục
Huy nhìn Tuyết với 1 vẻ cầu xin nhưng sau đó lại nhìn Doanh với 1 vẻ có lỗi. Chỉ cần ko phải mù thì ai cũng có thể nhìn ra Huy đang vô cùng khó xử. Doanh cứ thế đứng đó. Nhỏ và Huy nhìn nhau. Trong mắt ng nọ có hình bóng của ng kia. Ai có thể tin đc nhỉ? Huy và Doanh là 1 cặp bài trùng. Cùng là những ng trẻ tuổi ưu việt, họ luôn âm thầm ở phía sau “giải quyết” những đối tượng đặc biệt mà các cơ quan chức trách ko thể làm gì đc. Những chứng cứ họ đưa ra khiến mọi ng ko thể đổ tội giết ng lên đầu họ. Họ đã làm những việc đó suốt 6 năm. 2 ng bên nhau đã 6 năm rồi
-L.Huy, Anh ko cần áy náy, em sẽ ko trách anh
-Doanh. Anh xin lỗi
Sau khi L.Huy đã có thể kiềm chế đc sự hoạt động của Doanh thì Tuyết cười 1 cách điên dại. Bà ta nhìn Hoàng Anh
-Hoàng Anh. Năm đó cô lấy đi tất cả của tôi, giờ tôi sẽ cho cô nếm trải mùi vị đó. Mùi vị bị mất tất cả
-Thanh Tuyết, mọi chuyện đều đã là quá khứ, cô còn định ôm mối hận đó tới bao giờ?-Sophia nhíu mày nhìn Tuyết
Tuyết cười haha rồi đi lại phía Doanh. Bà ta rút từ trong cổ Doanh ra 1 sợi dây chuyền màu trắng. Mặt đá trên sợi dây ko phải bằng các loại đá quý nào mà chỉ là 1 miếng thủy tinh. Viên thủy tinh sử dụng các góc cạnh để viết thành 1 chữ “Ánh Dương” dưới các góc độ sáng. Sophia nhìn thấy sợi dây mà vô cùng bất ngờ.
-Đây...đây là..........
-Đúng vậy. Sao? Ko tin đc đúng ko? Nhưng sự thật là vậy. Con nhỏ đó chính là con gái cô
Hoàng Anh ngạc nhiên nhìn Doanh. Nhưng Doanh ko nhìn bà, nhỏ chỉ nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền. Năm đó cái chữ Ánh Dương kia là do cô vô tình phát hiện ra. Cô ko hề nói cho ai biết. “Tại sao bà ta có thể biết đc việc đó?”
-Sophia, em hãy bình tĩnh lại đã. Cho dù có phải con gái chúng ta hay ko thì việc đầu tiên là phải giải quyết chuyện này đã
Đc chồng an ủi, Hoàng Anh dần lấy lại bình tĩnh. Bà nhìn Thanh Tuyết rồi đột nhiên cười lạnh lẽo
-Hà Thanh Tuyết. Tại sao cô ko thay đổi gì vậy? Dù là năm đó hay bây giờ, cô đều luôn hành động 1 cách ngu ngốc như vậy.
-Cô có ý gì? Nếu ko phải cô luôn nhúng tay vào chuyện này thì năm đó ng đứng trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực đã là tôi. Vì cô mà tôi đã mất tất cả-Tuyết căm giận nhìn Hoàng Anh-Huy, mau ném con bé xuống biển
-Mẹ. Dưới đáy biển là rất nhiều đá ngầm, nếu ném xuống thì...
-Câm miệng. Ta nói ném thì cứ ném. Sao lải nhải nhiều thế?-Tuyết 2 mắt đỏ ngầu nhìn Huy
Huy kinh ngạc nhìn Tuyết 1 cách trân trối. Tuyết thấy con mình ko chịu làm theo thì cô thẳng tay đẩy mạnh Doanh xuống biển. Bà ta hành động mà quên 1 điều, L.Huy đang ở phía sau Doanh. Bà ta làm thế thì cả L.Huy cũng sẽ chung 1 số phận với Doanh, thậm chí còn có thể là tồi tệ hơn
-Không. Thanh Tuyết, cô đang làm gì vậy hả?
Mọi ng cùng đồng thanh khiên Thanh Tuyết tỉnh ngộ. Bà ta sợ hãi nhìn đôi bạn trẻ đang chơi vơi sắp ngã xuống. Doanh nhìn rõ, cô thấy đc 1 nét hối hận chợt vụt qua trong mắt Tuyết. Nhưng mọi chuyện đã ko còn kịp nữa rồi. Trong khi Doanh đang đếm ngược chờ sự đau đớn đến với mình thì L.Huy ở phía sau cô đạp chân vào vách núi rồi nhảy lên 1 cái. Cả 2 ng đã hoàn toàn yên ổn ở trên vách núi
-Hà Thanh Tuyết. trận này bà thua rồi. Tại sao vẫn còn cố chấp như vậy?
-Ta ko cam tâm, ko cam tâm bị mất tất cả như vậy
-Năm đó cô mất đi là danh vong và quyền lực. Đó chỉ là những thứ phù phiềm chết ko thể mang theo. Tại sao cô cứ cố cưỡng cầu? Tại sao cô ko biết cách vui vẻ mà chấp nhận cuộc sống hiện tại? cô có 1 ng chồng hết mực yêu thương, 1 ng con hiếu thảo. Cô có biết đó là hạnh phúc mà bao nhiêu ng đến cả năm mơ cũng ko có đc ko?
Tuyết vô thức nhìn sang L.Huy, cậu con trai mà bà yêu thương.
-Mẹ. Bây giờ dừng lại vẫn còn kịp-1 giọng nam lạ cất lên.
Mọi ng nhìn về phía phát ra tiếng nói. Dương Toàn đang đứng đó. 2 tay đút trong túi quần, chiếc mũ đội lệch trên đầu, cậu tiến dần lại phía Tuyết
-Mẹ. Anh...rất thích Doanh.
Ko chỉ Tuyết mà tất cả mọi ng đều ngạc nhiên quay qua nhìn L.Huy. Huy chỉ cười mà ko nói gì. Đây ko biết là lần thứ bao nhiêu L.Huy bị hiểu nhầm như vậy?
-Haha. Em đã nói mà anh ko chịu nghe. Giờ thì thế nào?-Doanh ôm bụng cười nhìn L.Huy
-Em đừng cười như vậy chứ? Nghe ko có cảm tình 1 chút nào cả-L.Huy cau có nhìn Doanh
-Haha-Doanh vẫn cười-Thôi đc. Thôi đc. Lần này em sẽ hi sinh vì anh mà giải thích 1 lần.
-Thôi em đừng nói
-Sao vậy? Em có lòng tốt mà
-Nhìn mặt em gian như vậy, anh nào dám tin tưởng?
-Haha. Chỉ anh là hiểu em nhất
-E hèm-L.Huy ko thèm để ý tới Doanh nữa-Thực ra...
-Thực ra anh là 1 tên GAY phải ko?-Hải My tròn mắt ngây thơ nhìn L.Huy
Mọi ng chết đứng ng. Khoảng 10s sau thì
-Hahahahahaaaaaaaaa-Doanh cười như điên như dại nhìn L.Huy đang có khuôn mặt ngày càng biến sắc
-Hải My. Em nói vậy mà nghe đc à? Uổng công anh thương yêu em như vậy
-Thế ko thì là gì? Chẳng lẽ anh ko phải bị GAY mà là anh thích 1 cô gái khác sao?-My bĩu môi
-Này. Mày úp úp mở mở mãi làm gì. Nói nhanh lên. Bức xúc lắm rồi đó-Q.Huy ôm My trong lòng mà nhìn L.Huy bằng ánh mắt “khinh thường”
-Vợ chồng nhà chúng mày mới là khiến cho ng ta bức xúc-L.huy bực mình
-hơ. Anh đừng đổ oan cho ng có tội như vậy chứ?-My chớp chớp mắt nhìn L.Huy
L.Huy vỗ trán lắc đầu ko nói nên lời. Doanh sau khi đã hồi phục lại hơi thở từ trận cười của mình thì bắt đầu chậm rãi giải thích
-Thực ra. Anh Huy ko có cảm tình với cả nam lẫn nữ, hay nói cách khác, anh ấy bị vô cảm
-VÔ CẢM?-Mọi ng cùng đồng thanh
Sau khi nhận đc cái gật đầu của Doanh thì mọi ng cùng trầm tư suy nghĩ về vấn đề “vô cảm” của L.Huy. Trong lúc đó, Dương Toàn đến bên cạnh Thanh Tuyết rồi nói khẽ nói với bà
-Mẹ. Anh thực sự thích Doanh. Mẹ nhìn ánh mắt của anh sẽ thấy, ánh mắt đó chưa từng rời khỏi ng Doanh. Nó cũng giống như ánh mắt mà bố vẫn thường dùng. Mẹ. Có thể dừng lại ko?
-Toàn à! Mẹ thực ko nghĩ...mẹ thực ko nghĩ L.Huy...nó...nó lại thích con bé đó-Tuyết nghẹn ngào nhìn cậu con trai
-Mẹ. Con cũng nói với mẹ luôn. Ko chỉ anh mà cả con cũng vậy
Tuyết hơi kinh ngạc nhìn Dương Toàn rồi lại nhìn Doanh, bà thở dài
-Đó cũng ko phải chuyện lạ. Cô bé có 1 sức hút vô hình. Sức hút đó phát ra từ nội tâm nên mọi ng vô thức bị nó thu hút.
-Mẹ. Tác thành cho chúng con nhé
Tuyết lắc đầu
-Mẹ sẽ ko nhúng tay vào chuyện này nữa. Các con đã lớn, cần phải có trách nhiệm với hành động của mình. Mẹ tin các con sẽ biết thế nào là đúng thế nào là sai. Đừng đi vào vết xe đổ của mẹ
-Mẹ!-Toàn ôm Tuyết vào lòng-Con yêu mẹ!
-Ừm. Mẹ cũng yêu con-Tuyết vỗ vỗ bả vai Dương Toàn
**********************************
Mọi chuyện cứ thế êm đẹp trôi đi. Thanh Tuyết trở về bên cạnh chồng, ngoan ngoãn làm 1 ng vợ hiền. My sau khi trở về thì chuyển luôn tới ở nhà Hoàng Anh. Mọi ng nhanh chóng làm 1 lễ đính hôn nho nhỏ cho đôi bạn trẻ. Huyền Anh và Thảo Uyên đồng thời cùng Quang Minh và Phạm Tuấn ra nước ngoài du học. Về phần Doanh, sau khi kiểm tra ADN phát hiện cô là con gái của Hoàng Anh thì cô đột nhiên biến mất tăm cùng với anh em L.Huy.
Cuộc sống êm đềm trôi qua mãi cho tới khi My chuyển dạ rồi 2 bé nam cùng 2 bé gái chào đời. Vâng. My mang thai 4. cả 4 đứa bé khi chào đời mang tới 1 niềm vui vô hạn cho những ng trưởng thành. Lễ đầy tháng. Những ng của 2 thế hệ cùng tụ họp. Họ gặp nhau, cười đùa và nói chuyện về những tháng ngày đã qua. Câu chuyện trong quá khứ đã trở thành 1 hồi ức để họ nhớ về. Con ng sống là luôn vươn tới tương lai. Bởi vậy tương lai của mỗi “đứa trẻ” lại trở thành đề tài đc bàn luận sôi nổi của những bậc phụ huynh đáng kính.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...