Sự Trả Thù Ngục Tù

Cho đến gần cuối buổi tiệc sinh nhật,Dung Âm cũng không thể tưởng tượng nổi sinh nhật của cô lại xảy ra biết bao nhiêu là chuyện.

Sau lời tuyên bố của Diệp Tố Như, thì hết thảy buổi tiệc trải qua với bầu không khí rất căng thẳng đối với nhà họ Đường.Khách mời thì ăn uống rất vui vẻ, nhưng còn người nhà của chủ nhân buổi tiệc, đặc biệt đó là Đường Minh Vũ.Giờ đây gương mặt anh đã hoàn toàn bao phủ một màn đen tối.

Anh liên tục lấy điện thoại ra, để đợi một cuộc gọi hoặc là chỉ một tin nhắn của ai đó.

Lời tuyên bố của mẹ anh, thật sự khiến anh bây giờ rất sợ hãi.Từ trước đến giờ,anh luôn là một đứa con trai ngoan ngoãn của ba mẹ.Anh chưa bao giờ dám cãi lời của hai người, vì anh biết họ đã sinh ra anh và luôn làm những điều tốt đẹp cho anh.

Nhưng mà… Lần này, có thể là lần đầu tiên anh chống lại lệnh của hai người.Anh thật sự không muốn kết hôn với Cao Hà Nhi, càng không muốn tổn thương người con gái trong lòng của anh.

Hiện giờ cô đang ở đâu vậy?

Trong lòng anh đột nhiên có một sự lo lắng đầy bất an.Anh phải đi tìm Lưu Ly để hỏi hiện giờ Phạm Gia Tuệ đang ở đâu? Tại sao cô không đến đây gặp anh…?

Nghĩ rồi, Đường Minh Vũ liền đi xung quanh tìm Lưu Ly.Cho đến khi anh gặp cô, thì dường như cô cũng đang bị nhà họ Trịnh gây khó dễ.

Giọng điệu bực tức của Bà Trịnh không hề để tâm ở đây là đâu, trực tiếp quát mắng Lưu Ly và cả Trịnh Nhược Thiên.

“Tôi đã nói cô ra sao? Hai đứa không được ở bên nhau.Trịnh Nhược Thiên! Con mau chóng đi về nhà ngay, mẹ sẽ kiếm một người con gái tốt hơn Hàn Lưu Ly về làm vợ của con”.

Lưu Ly nép vào lòng của Trịnh Nhược Thiên, gương mặt lo lắng nhìn về phía mẹ của anh.

Trịnh Nhược Thiên cười lạnh, ôm chặt lấy cô.

“Mẹ đừng có ép buộc con bỏ đi người con thích… Lúc trước con không thể bảo vệ cô ấy, nhưng bây giờ con sẽ bằng mọi cách để cô ấy trở thành vợ của con”.

“Nhược Thiên! Có phải con bị bệnh, nên lú lẫn quá rồi không? Hàn Lưu Ly là người con từng ghét nhất,con ghét cô ta cho nên con mới để ở bên cạnh, hành hạ đúng không?” Bà không biết từ khi nào mà con trai bà say mê Lưu Ly đến vậy.

Bà còn nhớ hai năm trước ngay tại thời điểm này,khi Lưu Ly nói mình đã mang thai.Nhược Thiên liền lên cơn phát bệnh, còn bắt ép cô ta phá thai.Vậy tại sao bây giờ lại quay ra đòi cưới người phụ nữ này chứ?

Lúc này có vẻ như Lưu Ly không còn chịu nổi với thái độ của bà đối với cô nữa.Ngay lập tức cô kéo tay của anh đang để trên eo của mình ra.Ánh mặt chợt xao động nhìn cả anh và bà ấy.

“Cháu xin lỗi vì cháu mà hai người lại cãi nhau… Bác gái nói đúng,quan hệ của anh ấy và cháu quả thật không thể nào tồn tại lâu mãi…”

“Lưu Ly…! Em nói gì vậy?” Trịnh Nhược Thiên sống bên cô cũng từng mấy năm và hiểu được cô đang muốn gì.


Gương mặt có phần mệt mỏi của cô nhìn qua anh, cô hít một hơi thật sâu, vài giây sau cất tiếng.

“Em nghĩ chúng ta đến đây được rồi…Anh đừng tìm gặp em nữa,em xin phép…”

Nói rồi, cô khẽ quay đầu định rời khỏi đây.Nào ngờ, Trịnh Nhược Thiên khi nghe cô nói xong, đã ngay lập tức nắm lấy cổ tay của cô, kéo mạnh.

Nhưng ai ngờ, vừa mới quay đầu đi,Lưu Ly đột ngột cảm thấy trong đầu mình có chút choáng váng, cô còn cảm nhận được hạ thân phía dưới dường như đang rung rẩy, khiến bước chân của cô lúc này bất chợt không thể nhích nổi.

Cả người Lưu Ly vô thức ngã ra đằng sau.Trịnh Nhược Thiên ngay lập tức bế cô lên, gương mặt hoàn toàn sững sốt.

“Lưu Ly …! Em sao vậy?”

Lúc này, từ đằng xa Vũ Hoàng Long,Dung Âm và Đường Minh Vũ nhìn thấy vậy, cũng vội mau chóng bước đến.

“Có chuyện gì vậy? Lưu Ly sau vậy…Em ấy uống say sao?” Dung Âm căng thẳng liền hỏi.

"Anh cũng không biết nữa… Nhưng Lưu Ly từ nãy đến giờ không hề đụng vào giọt rượu nào cả…"Trịnh Nhược Thiên lo lắng,dáng vẻ đã trở nên lúng túng.

Lúc trước anh biết sức khỏe cô có khi tốt, có khi không,nhưng chưa bao giờ anh thấy cô ngất xỉu trước mặt anh như vậy.Anh sợ rằng cô gái này đang có bệnh gì đó trong người lại giấu anh.

Bà Trịnh nhìn tình cảnh như vậy,trong lòng hiện lên sự bất an, trên trán đều toát mồ hôi hột.Sắc mặt bà thậm chí bây giờ còn kém hơn Lưu Ly rất nhiều.

Vũ Hoàng Long là một người thông minh,cho nên anh chỉ cần nhìn qua một lần cũng có thể thấy được bộ dạng đứng ngồi không yên của Bà Trịnh.

Anh nhìn bà Trịnh,nhẹ nhàng hỏi.

“Bác gái…! Có phải là bác không?”

Mọi người nghe xong,ai nấy đều ngẩng đầu lên nhìn bà.

Cơn thịnh nói của Trịnh Nhược Thiên lập tức bùng phát.Anh trợn mắt nhìn bà.

“Mẹ…! Là mẹ sao…? Mẹ đã làm gì cô ấy vậy?”


Bà Trịnh giật mình, một giây sau bà lắp bắp trả lời.

“Mẹ … Trước đó mẹ đã cho Lưu Ly uống một chút thuốc kích thích… Mẹ nghĩ nếu cô ta cùng …với người đàn ông khác… Thì con sẽ bỏ rơi cô ta…”

“Mẹ…” Trịnh Nhược Thiên như phát điên.Anh không thể ngờ mẹ anh lại làm ra chuyện này.

Thấy Trịnh Nhược Thiên đã thật sự kích động, Vũ Hoàng Long liền bước tới.

Dung Âm vội đưa mắt quan sát hai người đàn ông đang thì thầm to nhỏ.Không biết anh đã nói gì với Trịnh Nhược Thiên mà vừa mới nghe xong anh ấy đã vội ôm Lưu Ly đi khỏi đây.

Dung Âm không hiểu liền nghi ngờ bước đến bên cạnh anh.

Bị vợ nhìn không chớp mắt,Vũ Hoàng Long liền mỉm cười, nhẹ nhàng ngắt mũi cô.

“Sao thế? Em làm gì nhìn anh dữ vậy?”

“Anh đã nói gì với anh ấy” Dung Âm đi thẳng vào vấn đề.

Vũ Hoàng Long liếc nhìn Bà Trịnh, rồi ôm lấy cô cố tình nói lớn.

“Thì mẹ cậu ấy đã gây ra chuyện, thì cậu ấy phải thay mặt đứng ra chịu trận thôi…Đêm hôm nay, có lẽ Trịnh Nhược Thiên và Lưu Ly phải qua đêm ở đây rồi bà xã”.

Nói xong,anh cúi đầu hôn lên môi của cô.Mùi vị bánh kem mà cô mới vừa ăn lúc nãy, cũng đã được anh thưởng thức.Đêm hôm nay không chỉ có Trịnh Nhược Thiên có một đêm tuyệt vời, còn có anh nữa…Đã có lúc anh nghĩ mình sẽ sống được nếu cô không quay về với anh, nhưng có lẽ từ lâu anh đã thất bại… Đã thất bại dưới người con gái này rồi.

Anh yêu cô,anh chỉ muốn cô sẽ nguồn động lực để giúp anh sống trên cuộc đời này.Hôm nay trải qua nhiều chuyện,anh cũng đã lườn trước nó sẽ xảy ra, vì anh muốn như vậy.Anh muốn công khai trước mặt mọi người, cô chính là người phụ nữ của anh.Là người con gái anh yêu nhất trên đời này.

******

Mọi chuyện cứ tưởng là đã xong xuôi,ai ngờ vừa kết thúc buổi tiệc,Đường Minh Vũ đã ngang nhiên chất vấn mẹ của mình về vụ việc kết hôn của anh và Cao Hà Nhi ngay tại phòng khách của toà lâu đài.

Sắc mặt Đường Minh Vũ càng trở nên lạnh lẽo.Anh nhìn Diệp Tố Như, cất giọng hỏi.


“Mẹ bị làm sao thế? Con đã từng từ chối Cao Hà Nhi và hiện tại con đã người trong lòng rồi, mẹ không biết sao?”

Diệp Tố Như nghe xong, bỗng bật cười.

“Người con nói là Phạm Gia Tuệ sao?”

“Đúng vậy!” Đường Minh Vũ không suy nghĩ liền gật đầu.

Diệp Tố Như rơi vào trạng thái suy nghĩ, một lúc sau bà ngẩng đầu nhìn anh,dáng vẻ đầy kiêu ngạo cất tiếng.

“Cô ta đã đi rồi!”

“Cái gì?”

Dung Âm và tất cả mọi người ở đây nghe xong đều hoàn toàn bất ngờ.

“Ý mẹ là sao?” Đường Minh Vũ trở nên không hiểu,anh đến trước mặt bà,trong lòng hiện lên một tia sợ hãi.

Diệp Tố Như nghe xong bắt đầu kể lại chuyện mà bà đã gặp Phạm Gia Tuệ trước đó.

Chính là vào buổi sáng cái ngày mà Phạm Gia Tuệ đến bệnh viện trả đồ cho Vũ Hoàng Tinh.

Trước khi cô đến đó, thì đã có hẹn với Diệp Tố Như.

Tại một quán cà phê gần nhà.

Diệp Tố Như ăn mặc sang trọng ngồi trước Phạm Gia Tuệ rất lâu,bà quan sát từ đầu đến cuối.Nhưng nhìn rồi, bà mới biết được người con gái này hoàn toàn không thích hợp với con trai của bà.Cho nên bà đã lấy ra một số tiền đưa đến trước mặt cô.

“Tôi hy vọng cô sẽ rời xa con trai của tôi với số tiền này”.

Phạm Gia Tuệ đưa mắt nhìn vào số tiền trước mặt.Một người trước giờ luôn nói rất cần tiền như cô, đương nhiên cũng một chút rung rinh với số tiền này.Nhưng nó làm sao có thể so sánh với tình cảm mà cô dành cho anh.

Suốt một tháng nay kể từ Đường Minh Vũ giận dỗi cô vì chuyện ở nhà của cô vào ngày hôm đó, thì cô đã suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ của anh và cô.Lúc đó cô mới chợt nhận ra, mình cũng đã dần thích anh, phải nói là thích rất nhiều.

Nhưng phải làm sao khi thân phận anh không phải là một người đàn ông bình thường, cô cũng chẳng có sắc đẹp để xứng đáng ở bên cạnh anh.Người đàn ông tốt như anh, có lẽ sau này còn tìm được một cô gái vừa tốt bụng vừa đẹp hơn cô gấp trăm lần.

Cô không thể ảo tưởng mình có thể gả vào hào môn, điều đó hoàn toàn không thể nào xảy ra.

*****


“Minh Vũ! Mọi chuyện là như vậy…Phạm Gia Tuệ đã đồng ý lấy số tiền đó và rời khỏi đây… Giờ đây chắc cô ta đã cao bay xa chạy rồi”. Diệp Tố Như nói hết liền cầm tách trà trên bàn lên, hớp nhẹ một ngụm.

Ngay lúc này nếu ai để ý thì sẽ thấy ánh mắt của bà là đang nói dối hay nói thật.

Lúc này đây,khi nghe xong, người lên tiếng đầu tiên không phải là Đường Minh Vũ mà chính là Đường Dung Âm.Cô không thể tin nổi những gì mình vừa nghe.

“Dì ơi! Con nghĩ là có hiểu lầm,con bé Gia Tuệ ấy không phải là con người tham tiền như vậy…”

“Đúng rồi đó mẹ… Chị Gia Tuệ không thể nào là người như vậy”.Bên này, Quản Văn cũng đồng ý với ý kiến của chị mình.

Diệp Tố Như lườm liếc Quản Văn, giọng điệu la rầy.

“Mẹ còn chưa tính xổ với con.Tại sao hôm nay lại hành xử vô lễ như vậy.Con tạc rượu vào cô diễn viên đó, có nghĩ đến cảm nhận của chị con không?”

Gương mặt Quản Văn tỏ vẻ uất ức, cô liền chỉ tay về phía Giai Du.

“Tại sao mẹ chỉ la rầy con, chị ấy cũng nắm lấy tóc của cô ta nữa mà…”

Từ nãy đến giờ Đường Cố Phong vẫn im lặng, lúc này khi nghe câu nói của Quản Văn, trong lòng liền tức giận.Gương mặt biến sắc nhìn qua Quản Văn.

“Hỗn xược…Ta đã dạy con ăn nói như vậy sao? Buổi tiệc cũng xong rồi,con mau cuốn gói về lại bên đó đi.Khi nào có lệnh của ta,con mới được phép trở về đây”.

Quản Văn nhìn ba và mẹ của mình, cô biết trong nhà này mình không hề có tiếng nói.Thậm chí cô còn chẳng nhận được tình yêu thương của hai người.Từ nhỏ có bao nhiêu chuyện trong nhà xảy ra, đều đổ lỗi lên người cô.

Thật ra cô không trách hai người, vì cô biết nguyên nhân vì sao ba mẹ lại ghét bỏ cô đến như vậy.

Dung Âm nghe vậy, đi đến bên cạnh Quản Văn, thấp giọng nói đỡ.

“Quản Văn mới vừa về, không lẽ để em ấy về đó sớm như vậy sao?”

Diệp Tố Như khẽ cười với Dung Âm.Trong mắt bà, luôn luôn xem Dung Âm còn hơn cả đứa con ruột của bà là Quản Văn nữa.

“Con đừng nói đỡ cho nó.Quản Văn không thích hợp ở đây, nó ở đây chỉ gây thêm phiền phức mà thôi… Thêm nữa, ông nội ở bên đó chỉ có mình, Quản Văn về đó còn phải chăm sóc ông ấy nữa chứ!”

Dung Âm còn định nói thêm gì nữa,nhưng lúc này cô đã bị Quản Văn ngăn lại.Em ấy lắc đầu nhìn cô, ý bảo cô đừng nói thêm gì nữa.

Một giây sau đó, Quản Văn nhìn mọi người cúi đầu một cái, rồi quay người đi.

Có lẽ rời khỏi nhà họ Đường là cách tốt nhất đối với Quản Văn bây giờ, đó cũng là điều mà cả Vũ Hoàng Long và Dung Âm đều nghĩ đến ngay lúc này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận