“Cậu Nhạc, theo sự điều tra và hỏi thăm trong hơn nửa tháng nay của chúng tôi thì đúng là đã tra ra được vài thứ”.
Tô Tuyết Đại cũng thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói:
“Nhưng thứ mà chúng tôi điều tra được có lẽ không thể cho cậu quá nhiều thông tin mà cậu muốn biết”.
“Bởi năm đó cũng lâu lắm rồi, đều là chuyện từ hơn ba mươi năm trước”.
Nhạc Huy không hề thấy thất vọng khi nghe Tô Tuyết Đại nói vậy. Anh biết có thể tra ra chút chuyện từ hơn ba mươi năm trước đã là đỉnh lắm rồi. Cũng chỉ có tổ chức tình báo chuyên nghiệp như tổ chức Sói mới có thể tra ra được vài điều.
“Không sao, dù tra được bao nhiêu thì tôi cũng sẽ trả tiền như đã hứa”, Nhạc Huy nói.
Tô Tuyết Đại gật đầu, lôi ra thứ gì đó rồi đưa cho Nhạc Huy.
Nhạc Huy cầm lấy nhìn thì phát hiện đây là một cuốn gia phả, một cuốn gia phả rất cũ nát.
“Đây là…”
“Đây là gia phả của nhà họ Vương”, Tô Tuyết Đại nói tiếp: “Cũng chính là gia phả gia đình ruột của Nhạc Thiên Ngạo – chú Năm cậu”.
“Năm đó chú Năm của cậu sinh ra ở thôn Vương Gia, tất cả người trong thôn đó đều mang họ Vương, trên gia phả cũng có tên của Nhạc Thiên Ngạo chú Năm cậu. Nhưng trên đó ghi là Vương Thiên Ngạo”.
Nhạc Huy lật ra xem, quả thật là thấy tên của Vương Thiên Ngạo ở trên đó. Và nó được ghi chép ở trang cuối cùng, cũng là cái tên cuối cùng. Qua đó có thể thấy, đứa trẻ ra đời trong năm đó dường như chỉ có một mình Vương Thiên Ngạo, sinh vào đầu xuân năm 1971.
Mà năm 1971 cũng là năm mà Vương Hải Tuyền – bố của Vương Thiên Ngạo mất. Sau khi ông ta mất thì Nhạc Chấn Đình đã đón Vương Thiên Ngạo về nhà họ Nhạc rồi đổi sang họ Nhạc.
“Tại sao trên gia phả ghi chép Vương Thiên Ngạo xong thì không ghi chép thêm ai nữa?”
Nhạc Huy hơi thắc mắc, khẽ nhíu mày nhìn Tô Tuyết Đại:
“Chẳng lẽ sau khi Vương Thiên Nhạc ra đời thì thôn Vương Gia không còn đứa trẻ nào được sinh ra nữa sao? Điều này là không thể, đúng không?”
Tô Tuyết Đại còn chưa kịp trả lời thì Lữ Khuynh Tiêu đã tiếp lời, nặng nề nói:
“Đúng là không có đứa trẻ nào ra đời nữa, năm 1971 đã xảy ra một sự cố rất nghiêm trọng, một bệnh dịch đã bùng phát ở thôn Vương gia, tất cả mọi người đều chết. Cho nên sẽ chẳng có đứa trẻ nào ra đời nữa, có thể có, nhưng chưa kịp ghi vào gia phả thì những người trong thôn đó đã chết hết rồi”.
Nghe thấy thế hai tay Nhạc Huy bỗng run lên, cuốn gia phả trong tay suýt nữa rơi xuống đất.
“Chết… chết hết rồi ư?”, anh không dám tin.
“Cũng không thể nói là đã chết hết”, lúc này Tô Tuyết Đại mới nói: “Năm đó trưởng thôn của thôn Vương Gia đúng lúc được gọi lên thị trấn để họp, cuộc hội nghị này phải họp suốt ba ngày. Nội dung cuộc hội nghị có lẽ là cấp trên ra sức phát triển sản xuất nông nghiệp và kiến thiết thôn Vương Gia và thôn bên cạnh".
“Năm đó dân số trong thôn Vương Gia có hơn một nghìn người, được coi là thôn rất lớn. Chúng tôi từng tìm lãnh đạo trên thị trấn để xác nhận và đúng là có cuộc hội nghị này. Bởi vì cuộc hội nghị này khá lớn, nên năm đó trưởng thôn của thôn Vương Gia phải ở lại trên thị trấn ba ngày, không về nhà”.
“Sau này người của cục y tế báo cho bệnh viện trên thị trấn của nơi đó thì bệnh viện mới phát hiện những bệnh nhân mắc bệnh dịch, bệnh tình rất nghiêm trọng, khó mà kiểm soát. Hơn nữa hầu hết các bệnh nhân đều không sống nổi một ngày kể từ khi phát bệnh cho tới khi chết”.
“Bệnh viện cử một đội ngũ y bác sĩ nhưng đều không thể kiểm soát nổi dịch bệnh truyền nhiễm của thôn Vương Gia, cuối cùng còn khiến cho đội ngũ y bác sĩ đó cũng bị nhiễm bệnh, cho nên sau đó bệnh viện báo cáo lại với cấp trên thì trưởng thôn mới biết thôn Vương Gia bùng phát dịch bệnh”.
Nhạc Huy nghe thế bỗng thấy hơi kinh hoàng khiếp sợ, đây là bệnh dịch gì mà từ lúc phát bệnh tới khi chết vẫn chưa đến một ngày…
“Trưởng thôn muốn quay về thôn xem thử, ai ngờ thôn đã bị phong tỏa hết các con đường rồi, không ai được phép vào”.
“Cuối cùng cấp trên cử hai chuyên gia mặc bộ quần áo bảo hộ đi vào, nhưng cũng chẳng có kết quả gì. Ngay cả chuyên gia cũng bó tay thì họ chỉ có thể rời khỏi thôn. Sau đó là một tuần thảm thiết nhất của thôn Vương Gia, trong một tuần đó, ngoài ông trưởng thôn không được quay lại thôn kia thì tất cả người trong thôn Vương Gia, bất kể là già trẻ gái trai gì cũng đều bị nhiễm bệnh, chẳng một ai… sống sót”.
Nói xong, Tô Tuyết Đại cũng hơi run sợ.
Chỉ trong một tuần đã có hơn nghìn người chết, chuyện này… đúng là một bi kịch của loài người. Người của một thôn đều bị phong tỏa chờ chết ở trong thôn, mà trong một tuần đó chắc hẳn bọn họ phải tuyệt vọng lắm.
“Sao lại như thế chứ…?”
Tuy Nhạc Huy vẫn giữ tâm trạng bình tĩnh, nhưng lúc này anh đã cảm thấy sởn tóc gáy.
“Vậy cuốn gia phả này…”, anh đang định hỏi.
Tô Tuyết Đại gật đầu: “Đúng, chúng tôi tìm đến vị trưởng thôn còn sống sót trong năm đó rồi lấy cuốn gia phả từ chỗ ông ta. Năm đó ông ta đã kết hôn, còn có một cặp song sinh một trai một gái, vợ con cũng như bố mẹ của ông ta đều đã mất mạng trong bệnh dịch đó”.
“Sau này ông ta rời khỏi thôn Vương Gia, sống ở một thôn khác, rồi tái hôn. Khi chúng tôi tìm được ông ta, ông ta đã là một ông cụ tuổi xế chiều, bây giờ nằm trong bệnh viện do mắc bệnh ung thư phổi, chắc không sống được bao lâu đâu”.
Nhạc Huy nghe xong, trong lòng như nghẹn lại.
Không biết là do anh mắc bệnh đa nghi hay là do cảm giác mà anh luôn cảm thấy bệnh dịch này không hề đơn giản như thế.
“Lúc thôn Vương Gia bùng phát dịch bệnh, có phải chú Năm tôi đã được ông nội tôi đón đi không?”, Nhạc Huy hỏi.
“Đương nhiên”, Tô Tuyết Đại nói: “Không thì chú Năm cậu chẳng thể ra khỏi thôn rồi. Theo dòng thời gian, chú Năm cậu sinh vào tháng một năm 1971, người bố ruột của ông ta là Vương Hải Tuyền chết vào tháng năm, còn tháng sáu năm đó chính là lúc mà ông nội cậu đón chú Năm của cậu rời khỏi thôn Vương Gia. Chúng tôi cũng đã xác nhận chuyện này với ông trưởng thôn đó, ông ta nói năm đó đúng là có một quân nhân tới đón con trai của Vương Hải Tuyền đi. Rồi cuối tháng sáu chính là lúc mà bệnh dịch bùng phát”.
“Nếu ông nội cậu tới muộn hơn một tháng thì chắc chắn Vương Thiên Ngạo cũng chết trong đợt bệnh dịch đó rồi”.
Nhạc Huy sắp xếp lại số thông tin mà Tô Tuyết Đại nói với anh, số thông tin này quả thật quá nhiều. Anh không ngờ năm 1971 lại xảy ra nhiều chuyện đến thế.
Im lặng vài giây, anh lại hỏi:
“Chẳng lẽ năm đó… chú Năm tôi không có người nhà hay họ hàng thân thích nào khác sao? Sao bọn họ lại để ông nội tôi đón chú Năm của tôi đi?”
Nhạc Chấn Đình chưa bao giờ nhắc đến những chuyện này nên Nhạc Huy cũng không biết.
Tô Tuyết Đại nói:
“Dựa theo những gì mà ông trưởng thôn kia nói thì trên cuốn gia phả có ghi là bố mẹ của Vương Hải Tuyền, cũng chính là ông bà nội của Vương Thiên Ngạo đã qua đời từ rất lâu rồi”.
“Mẹ của Vương Thiên Ngạo cũng chính là vợ của Vương Hải Tuyền khi sinh Vương Thiên Ngạo chưa được bao lâu thì cũng chết vì bệnh. Nhà bọn họ có mấy người họ hàng thân thích, nhưng năm đó chuyện cơm ăn áo mặc của mọi người cũng là cả vấn đề, nhà nào lo nhà ấy, ai mà lo nổi cho người khác”.
“Sau khi mẹ của Vương Thiên Ngạo mất thì ông ta được những người phụ nữ trong thôn cho bú sữa và nuôi lớn, mỗi một nhà nuôi vài ngày”.
“Sau này ông nội cậu tới thôn Vương Gia, đưa di vật và tín vật của Vương Hải Tuyền cho người thân họ hàng nhà họ Vương, đồng thời hứa với bọn họ rằng nhất định sẽ nuôi dưỡng Vương Thiên Ngạo thật tốt nên những người họ hàng thân thích đó mới để ông ấy đưa người đi. Hơn nữa ông trưởng thôn đó còn nói, vị quân nhân năm đó vào thôn cũng chính là ông nội cậu, mặc bộ đồ xa xỉ, hơn nữa còn nghe nói ông ấy là nhân vật trong gia tộc lớn ở thủ đô, do đó mọi người cũng yên tâm giao Vương Thiên Ngạo cho ông ấy”.
“Năm đó thôn Vương Gia thật sự rất nghèo, so với việc để Vương Thiên Ngạo ở trong thôn chịu khổ, thì thà để ông ta tới gia tộc lớn sống những ngày tháng tốt đẹp còn hơn”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...