“Cô gái à, tôi không phải kẻ mù quáng, không phải cứ có ngoại hình xinh đẹp là có thể khiến tôi u mê”.
Nhạc Huy thấy Lữ Khuynh Tiêu vẫn giữ bộ dạng cãi bướng thì bật cười lạnh lùng:
“Nhạc Huy tôi tự thấy mình có sức quyến rũ, nhưng không đến độ chỉ nhìn một ánh mắt là say mê không dứt, đi theo tôi bao nhiêu nơi vẫn chưa chịu rời đi. Khí chất của cô không giống với một tiếp viên hàng không thông thường, nhìn thấy bọn tôi giết người cũng không bị dọa đến phát điên, những gì cô biết có lẽ cũng không hề ít đâu nhỉ?”
Có đánh chết thì anh cũng không tin Lữ Khuynh Tiêu là một tiếp viên hàng không bình thường, chỉ bị sức quyến rũ của anh hấp dẫn, một mực theo đến nơi này vẫn chưa định rời đi.
Mặc dù trước đây có rất nhiều cô chủ nhà giàu muốn bắt chuyện với anh, ví dụ như Tần Thi Nghiên của nhà họ Tần ở Giang Kiên. Nhưng tiền đề là những người phụ nữ đó đều biết anh là cậu chủ nhà họ Nhạc, mà Lữ Khuynh Tiêu thì khác, cô ta hoàn toàn không biết thân phận thật sự của anh, mới lần đầu gặp mặt đã ngưỡng mộ anh như vậy.
Ngưỡng mộ anh cái gì? Giết người sao?
“Sự kiên nhẫn của tôi không nhiều, nếu cô còn không nói thật thì trước tiên tôi sẽ rạch vài nhát lên gương mặt đầy phấn của cô xem cô còn cứng miệng đến lúc nào!”
Nhạc Huy lạnh lùng đe dọa Lữ Khuynh Tiêu.
Lữ Khuynh Tiêu hoàn toàn hoảng loạn, cô ta cố gắng muốn giằng cổ tay mình ra khỏi tay Nhạc Huy nhưng không có cách nào động đậy dù chỉ một chút.
Sức lực của Nhạc Huy thật sự quá lớn.
“Anh buông tôi ra, anh làm tôi đau!”, Lữ Khuynh Tiêu đáng thương kêu lên, đôi mắt xinh đẹp sắp rơi nước mắt đến nơi.
“Rốt cuộc ai phái cô đến đây? Là ba gia tộc lớn hay là người của thế lực khác?”
Nhạc Huy không hề nhúc nhích, âm thanh trở nên lạnh lùng và lực tay lại càng thêm mạnh mẽ.
“Tại sao tôi phải nói cho anh!”
Sắc mặt Lữ Khuynh Tiêu bỗng trở nên lạnh tanh, giọng điệu yêu kiều, cơ thể xoay theo một góc độ kỳ lạ, muốn dùng đầu nhọn của giày cao gót để đá về phía cằm Nhạc Huy.
“Bụp!”
Trong nháy mắt, tay còn lại của Nhạc Huy đã túm ngay được cổ chân của Lữ Khuynh Tiêu:
“Tốt lắm! Ban nãy đã được chứng kiến thủ đoạn của bọn tôi, bây giờ lại còn dám ra tay với tôi, lá gan của cô không nhỏ đâu nhỉ?”
“Anh buông tay!”
Lữ Khuynh Tiêu lại yêu kiều kêu lên, khuôn mặt nhỏ bức bối tới mức đỏ bừng, dường như cô ta đã quên mất không chỉ những tên đàn em của Nhạc Huy rất giỏi mà bản thân Nhạc Huy cũng vô cùng lợi hại. Lúc ở quán mạt chược, anh không tốn chút sức lực nào đã khống chế được một gã đàn ông vạm vỡ.
“Không buông!”, Nhạc Huy lạnh lùng nói.
Một giây sau, cả người Lữ Khuynh Tiêu đã bật thẳng lên, dứt khoát dùng chân còn lại móc vào cổ Nhạc Huy, muốn kẹp chặt đầu anh để quật anh ngã xuống.
Đoàn Thiên Hành kinh ngạc không thôi. Anh ta không ngờ rằng một người phụ nữ lại lợi hại hơn mình, rõ ràng anh ta chỉ là một con gà yếu ớt.
Kỳ Phi và Kim Võ lắc đầu, Lữ Khuynh Tiêu này dường như rất có bản lĩnh và đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Nhưng muốn lật ngã Nhạc Huy rõ ràng chỉ là điều viển vông.
Quả nhiên, đầu của Nhạc Huy bị Lữ Khuynh Tiêu kẹp rất chặt, nhưng chút sức lực của cô ta không thể lay chuyển Nhạc Huy dù chỉ một chút.
Nhạc Huy cau mày, tóm vào phần áo trước ngực cô ta, mạnh mẽ quăng cô ta lên ghế sofa.
Lữ Khuynh Tiêu kêu lên một tiếng, mặc dù sofa rất mềm nhưng cú ném của Nhạc Huy vẫn khiến cho cô ta thở không ra hơi.
“Thật là mềm, sao mà lại lớn thế…”
Nhạc Huy đột nhiên ngẩn người, vừa nãy tay anh đã chạm tay vào nơi đẫy đà của Lữ Khuynh Tiêu. Thêm cả bộ đồ tiếp viên hàng không cô ta đang mặc vốn đã khiến cho nơi đầy đặn đó được phác thảo rõ nét, Nhạc Huy vừa chạm trúng đã có cảm giác như ấn vào bề mặt quả bóng da.
“Đồ cầm thú, đánh nhau thì đánh nhau, anh sờ soạng người ta làm gì?”
Kỳ Phi lau máu mũi, mắng Nhạc Huy một câu.
“Anh hèn hạ!”
Mặt Lữ Khuynh Tiêu đã đỏ tới tận mang tai, vừa xấu hổ vừa phẫn nộ.
“Ơ… là cô kẹp tôi trước mà”, Nhạc Huy cũng ngượng ngùng: “Cô mau buông ra cho tôi, tôi ghét nhất là bị người khác chạm vào đầu”.
“Anh buông trước”, Lữ Khuynh Tiêu xấu hổ tức giận hét lên.
“Cô buông! Cô không buông thì ông đây cũng không buông!”, Nhạc Huy không chịu.
“Khốn kiếp!”, Lữ Khuynh Tiêu quát lớn một tiếng, rút một con dao từ trong bộ đồng phục ra và hung hăng đâm về phía Nhạc Huy.
“Cô được lắm, tôi biết người phụ nữ như cô không hề đơn giản, người tử tế ai lại mang theo hung khí bên mình!”
Nhạc Huy cười khẩy, bắt lấy bàn tay Lữ Khuynh Tiêu đang cầm dao chuẩn bị đâm tới, mạnh mẽ đâm ngược trở lại khuôn mặt cô ta.
“A!”
Sắc mặt Lữ Khuynh Tiêu biến đổi dữ dội, nhất thời kêu lên thảm thương.
Mấy người Kỳ Phi cũng giật bắn mình, cho rằng Nhạc Huy thật sự đã đâm Lữ Khuynh Tiêu.
Nhưng sau khi anh buông Lữ Khuynh Tiêu ra và đứng dậy, mọi người mới nhìn thấy Nhạc Huy không hề đâm dao lên người Lữ Khuynh Tiêu mà lại đâm lên sofa, thiếu chút nữa là cắt đứt tai của Lữ Khuynh Tiêu.
Lữ Khuynh Tiêu nằm trên sofa, nước mắt chảy dài, sợ tới mức không dám động đậy.
“Đừng ép tôi phải ra tay, nhát dao tiếp theo sẽ không chỉ đâm lên sofa nữa đâu”.
Nhạc Huy chỉnh trang lại quần áo, nhìn Lữ Khuynh Tiêu vẫn đang nằm trên sofa và nói:
“Anh… rốt cuộc anh muốn thế nào?”
Lữ Khuynh Tiêu chậm rãi ngồi dậy, cả người run rẩy hét lên với Nhạc Huy.
“Không phải tôi muốn thế nào, là cô đến tiếp cận tôi, có lẽ tôi mới là người nên hỏi cô có ý đồ gì”, Nhạc Huy nhìn cô ta: “Nếu hôm nay cô không giải thích được thì cô cũng đừng hòng đi, tôi sẽ bảo Triệu Vỹ gọi đàn em của ông ta tới luân phiên làm nhục cô, cô có tin không?”
“Anh…”
Lữ Khuynh Tiêu nghe vậy thì càng thêm sợ hãi. Cô ta không ngờ rằng Nhạc Huy vậy mà lại không có giới hạn, điên rồ đến độ như thế.
Lỡ như anh làm như thế thật, vậy thì cô ta không phải đã bị hủy hoại rồi sao.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, Lữ Khuynh Tiêu không khỏi kẹp chặt lấy đôi chân ngọc ngà.
“Tôi là người của tổ chức Sói!”, cuối cùng cô ta cũng mở miệng nói ra với gương mặt tái mét.
“Tổ chức Sói?”
Mấy người Nhạc Huy trố mắt nhìn nhau, dường như từ trước tới nay chưa từng nghe đến tên của tổ chức này.
Tên của tổ chức này thật sự hơi kỳ lạ.
“Tổ chức này làm về cái gì?”, Nhạc Huy cau mày.
“Tổ chức tình báo, là tổ chức tình báo ngầm lớn nhất cả nước, từ các thành phố lớn cho tới các huyện thành nhỏ trên cả nước đều có người của tổ chức chúng tôi”, Lữ Khuynh Tiêu nghiến răng nói.
Nhạc Huy chợt nhíu mày, trước nay anh không biết trong nước còn có một tổ chức lớn mạnh như vậy.
Lúc Lữ Khuynh Tiêu nhắc tới tổ chức này, vẻ mặt vừa tự hào vừa tôn kính.
“Sự lớn mạnh của tổ chức chúng tôi tuyệt đối đạt tới mức mà anh không thể tưởng tượng nổi. Tôi khuyên anh biết đường mà dừng tay lại, nếu không một khi đắc tội với tổ chức Sói thì anh sẽ mãi mãi không còn những tháng ngày bình yên!”
“Nghe có vẻ rất lợi hại”, Nhạc Huy dửng dưng nói: “Các cô có thể nghe ngóng được tất cả mọi thông tin thật sao?”
“Đương nhiên, chỉ cần anh chi ra được số tiền đủ lớn thì chẳng có thông tin gì trên khắp trên cả nước mà tổ chức chúng tôi không biết”, Lữ Khuynh Tiêu hất cái cằm trắng nõn lên.
Nhạc Huy liếc xéo cô ta: “Nhìn dáng vẻ của cô thì có lẽ vị trí trong tổ chức cũng không thấp, huyện Tứ Thủy này còn bao nhiêu người là người của tổ chức các cô?”
Lữ Khuynh Tiêu nói:
“Tôi là một trong số những người phụ trách của tổ chức Sói tại huyện Tứ Thủy, về việc huyện Tứ Thủy còn có bao nhiêu người đang làm việc cho tổ chức thì tôi cũng không rõ số lượng cụ thể. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, thành viên của tổ chức Sói chúng tôi rất đông, đông tới mức bọn anh khó có thể tưởng tượng”.
“Anh ta có thể là một tên côn đồ trên đường, có thể là một thành phần tri thức đang đi làm hay có thể là một người ăn xin và cũng có thể chỉ là một ông lão làm nghề bảo vệ hết sức bình thường, có thể tất cả bọn họ đều đang phục vụ cho tổ chức”.
Nghe thấy điều này, tất cả mọi người đều không khỏi kinh ngạc.
Một tổ chức lớn mạnh như thế, thành viên của tổ chức rải rác khắp nơi, chỉ cần truyền thông tin thu thập được về lại trụ sở chính, vậy thì thật sự tổ chức này có thể thu thập được mọi thông tin.
“Nước Hoa vậy mà còn có một tổ chức như thế, cũng sắp đạt tới độ gián điệp chuyên nghiệp rồi”, Kim Võ nói.
Nhạc Huy suy tư: “Vậy tổng phụ trách của huyện Tứ Thủy là ai? Bây giờ người đó đang ở đâu?”
Lữ Khuynh Tiêu nghe vậy thì cau may nói: “Tôi đã nói cho anh tất cả những thông tin anh cần rồi, sao anh lại được voi đòi tiên như thế!”
Rõ ràng cô ta không sẵn lòng trả lời tiếp.
“Kỳ Phi, đi gọi mấy tên đàn em của Triệu Vỹ vào đây, hỏi bọn họ xem có thích tiếp viên hàng không hay không”.
Nhạc Huy cũng không gặng hỏi mà quay qua nói với Kỳ Phi.
Gương mặt nhỏ nhắn của Lữ Khuynh Tiêu đột nhiên tái mét, nghiến răng nói:
“Tổng phụ trách là mẹ tôi! Bây giờ bà ấy đang ở nhà!”
“Tốt lắm, như vậy không phải xong rồi sao, dẫn tôi đến nhà cô đi, tôi tới chào hỏi mẹ cô”.
Nhạc Huy mỉm cười và buông Lữ Khuynh Tiêu ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...