“Trong lúc địch mạnh mà ta yếu thì không nhất thiết cứ phải phát triển phe ta trong một khoảng thời gian ngắn. Mà làm cho kẻ địch suy yếu, khiến phe địch trở nên yếu như phe ta thì mới là chiến thuật cai trị của bậc quân vương”.
Đối diện với nghi vấn của hai người, Nhạc Huy chậm rãi nói.
“Chuyện này…”
Có vẻ như Ngô Tịnh Vũ vẫn chưa hiểu ý của Nhạc Huy lắm.
Nhưng Triệu Vỹ đã hiểu ra một chút: “Cậu Nhạc, cậu là đang nói…”
Nhạc Huy biết Triệu Vỹ đã hiểu rồi, anh gật đầu tán thưởng: “Không tồi”.
“Gì vậy chứ? Sao tôi không hiểu lắm?”, Ngô Tịnh Vũ lờ mờ hỏi.
“Cái đồ vô dụng này, mẹ kiếp, sao mà ngu thế…”, Triệu Vỹ rủa thầm trong lòng một câu, lúc này không thể nói năng lỗ mãng với Ngô Tịnh Vũ nên đành kiên nhẫn giải thích:
“Ý của cậu Nhạc rất đơn giản, bây giờ chúng ta không thể tạo ra thành tích gì để vượt qua sáu cậu chủ, nhưng chúng ta có thể làm những việc khác để khiến bọn họ suy yếu”.
“Dù sao cậu cũng là em trai ruột của mấy người kia, từ nhỏ đã sống cùng với nhau, lẽ nào cậu lại không biết tính khí của họ ra sao? Họ có nhược điểm gì? Chẳng lẽ trong tay lại không nắm được chút ít điểm yếu gì của họ?”
Nói xong, Triệu Vỹ nở nụ cười nham hiểm.
“Điểm yếu…”
Ngô Tịnh Vũ tự lẩm bẩm một mình, đột nhiên ánh mắt sáng lên.
“Chuyện này, quả thật tôi có biết đôi chút”.
“Cậu nói xem”, Nhạc Huy nhìn hắn.
“Ba người anh Tư, anh Năm, anh Sáu đều na ná giống tôi, thích ăn chơi nhảy múa, không thích quản lý công việc. Lần này chắc chắn bọn họ cũng sẽ không tranh giành vị trí người thừa kế với mấy anh lớn, bọn họ chẳng có gì đáng nói cả”.
Đột nhiên mặt mày Ngô Tịnh Vũ hớn hở, nói:
“Trong số ba người anh cả, anh Hai và anh Ba, anh cả là người từ nhỏ đã đi theo bố tôi, cũng thông thạo công việc và quy trình vận hành của Thánh Hoàng nhất, có được sự ủng hộ nhiều nhất từ lãnh đạo cấp cao”.
“Còn anh Hai là một người rất có đầu óc kinh doanh, sự tài giỏi của anh ta không thua kém gì con cái của những gia tộc lớn”.
“Con người của anh Ba vô cùng tàn độc, làm việc gì cũng rất độc ác, hơn nữa còn kích động. Số người ủng hộ anh Hai và anh Ba là như nhau. Mặc dù ba người họ ai cũng có ưu điểm, nhưng tôi cũng biết rất rõ khuyết điểm của họ.
Nhắc đến điểm yếu của mấy người anh trai, dường như Ngô Tịnh Vũ rất hào hứng, ánh mắt đều phát sáng hết cả.
“Đầu tiên là anh Ba, tính cách anh ta rất tàn bạo, tên biến thái này rất thích giết người, chút chuyện bé xíu chưa gì đã muốn lấy mạng người ta. Trong chuyện này có một nguyên nhân rất lớn, chính là anh ta nghiện hút! Bố tôi - Ngô Thiên Long nghiêm cấm mấy anh em bọn tôi động vào thứ đó. Nếu ông ta biết được anh Ba hút thứ đồ này thì nhất định anh Ba sẽ xong đời luôn”.
“Tiếp theo là anh Hai, con người anh Hai mặc dù có đầu óc kinh doanh nhưng căn bản dùng không đúng chỗ. Chuyện mà anh ta giỏi nhất là ép người tốt làm chuyện xấu, đây cũng là điều mà Ngô Thiên Long tuyệt đối không cho phép bọn tôi làm”.
Nhắc đến bố mình, Ngô Tịnh Vũ cũng không gọi bố nữa mà gọi thẳng tên.
“Còn về anh cả, từ trước đến nay tôi thật sự không phát hiện ra anh ta đặc biệt yêu thích gì, dường như căn bản chẳng ai có thể bắt thóp được điểm yếu của anh ta”.
Kể hết tất cả những gì mình biết cho Nhạc Huy xong, Ngô Tịnh Vũ nhìn Nhạc Huy và nói tiếp:
“Anh Nhạc, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi, anh xem chúng ta nên làm thế nào?”
Nhạc Huy suy tính một chút rồi nói:
“Hai ngày này, cậu phái người bí mật điều tra hành tung của anh Hai và anh Ba, đợi đến khi mọi thông tin đều nắm rõ cả rồi thì tôi sẽ cho cậu chỉ thị tiếp theo”.
“Vâng, bây giờ tôi sẽ dặn người làm ngay”, Ngô Tịnh Vũ gật đầu.
“Đi đi. Ông chủ Triệu, ông cũng đi theo cậu ta, chú ý quan sát cậu ta một chút”, Nhạc Huy lại liếc nhìn Triệu Vỹ: “Bây giờ chúng ta đều là người ngồi trên cùng một con thuyền, vinh quang hay tủi nhục cùng nhau hưởng. Nếu phát triển thì mọi người cùng phát triển, còn nếu mấy người bán đứng tôi thì mấy người cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp, những lời ban nãy tôi đã ghi âm lại cả rồi”.
Nói xong, anh lắc chiếc điện thoại của mình, trên màn hình hiện rõ là đang ghi âm.
Trong lòng Triệu Vỹ run sợ, thầm mắng Nhạc Huy là một con cáo già.
Ngô Tịnh Vũ sợ hãi nuốt nước bọt, trước giờ hắn chưa từng giao du với kiểu người tàn độc như Nhạc Huy, vội gật đầu lia lịa đảm bảo:
“Đại ca, anh yên tâm đi, chuyện anh muốn làm cũng là chuyện tôi ấp ủ bấy lâu. Nếu tôi không vùng dậy thì chắc chắn cả đời này đều bị bọn họ giẫm đạp dưới chân. Tôi sẽ không ngốc đến nỗi đi bán đứng anh đâu”.
Nói xong, hắn quay sang nhìn Triệu Vỹ, cau mày nói: “Triệu Vỹ, ông sẽ không bán đứng bọn tôi chứ?”
Triệu Vỹ rùng mình, vội vàng nói:
“Sao có thể chứ! Cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám bán đứng cậu Nhạc!”
“Cậu Nhạc đã nói rồi, tương lai nhất định sẽ trọng dụng tôi. Tuy tôi là vua một cõi ở huyện Tứ Thủy, nhưng độ béo bở của huyện Tứ Thủy sao mà so được với mấy tỉnh thành bên đó? Con người đều phải biết leo lên chỗ cao, sao tôi có thể tự tay cắt đứt con đường sống của mình chứ?”
“Cậu Nhạc, tôi hứa với cậu, nếu tôi bán đứng mấy người thì cả nhà tôi phải chết. Cậu giết chết cả nhà tôi thì tôi cũng không còn gì để nói!”
Nhạc Huy gật đầu:
“Tôi tin tưởng hai người, đừng khiến tôi phải thất vọng”.
Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ đáp lời rồi nhanh chóng rời đi, một lúc sau, mấy người đàn em bước vào dọn dẹp hiện trường.
Lữ Khuynh Tiêu nãy giờ vẫn đứng bên cạnh quan sát tất cả, bây giờ mới kinh ngạc nhìn Nhạc Huy.
“Anh Nhạc, rốt cuộc anh tới nơi này để làm gì?”
Mặc dù Lữ Khuynh Tiêu là một người phụ nữ, không hiểu mấy chuyện đánh đánh giết giết giữa mấy người đàn ông nhưng thông qua tất cả những gì xảy ra vừa nãy thì cũng đã nhận ra, Nhạc Huy đang chuẩn bị một ván cờ lớn.
Nhạc Huy cười nhạt, nói:
“Tôi muốn làm gì, vừa nãy không phải đã nói rất rõ với mấy người Ngô Tịnh Vũ rồi sao? Cô vẫn luôn đứng bên cạnh nghe, chẳng lẽ lại không hiểu?”
Lữ Khuynh Tiêu gật đầu:
“Tôi biết là anh muốn khống chế cả Thánh Hoàng trong tay, nhưng mục đích anh làm như vậy là gì? Tôi thấy anh căn bản không phải vì tiền, cũng không phải vì tiếng tăm, vậy anh muốn có Thánh Hoàng là vì điều gì?”
“Sao cô lại muốn biết?”
Nhạc Huy đột nhiên quay đầu, cười như không nhìn Lữ Khuynh Tiêu.
Ánh mắt đầy sức xuyên thấu dường như nhìn thấu hết con người cô ta.
“Tôi, tôi chỉ là thuận miệng hỏi thôi”, Lữ Khuynh Tiêu bỗng hơi hoảng hốt, ánh mắt cũng có ý né tránh.
“Thuận miệng hỏi thôi?”, Nhạc Huy phá lên cười: “Vậy cô phải bối rối như vậy làm gì? Cô Lữ, tố chất tâm lý này của cô không thích hợp làm nội gián đâu”.
Nhạc Huy lắc đầu cảm thán.
“Nội gián gì cơ? Anh Nhạc, anh đang nói gì vậy? Sao tôi nghe không hiểu lắm?”, Lữ Khuynh Tiêu lươn lẹo nói.
Phản ứng của cô ta đã bán đứng bản thân, Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi cũng nhanh chóng cảnh giác.
Lúc trước, bọn họ hoàn toàn không hề phát giác ra Lữ Khuynh Tiêu này có vấn đề.
“Cô thật sự nghe không hiểu sao?”
Nụ cười trên mặt Nhạc Huy đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó lại là vẻ lạnh lùng như những lần giết người trước kia.
“Không cần phải giả vờ với tôi, tôi không phải người thương hoa tiếc ngọc đâu. Nói cho tôi biết thân phận thật sự của cô là gì? Đoạn đường này cứ phải đi theo tôi là vì lý do gì? Ai phái cô đến đây?”
Lúc này, mấy người Kỳ Phi đều đứng hết lên, kéo xa khoảng cách với Lữ Khuynh Tiêu và lạnh lùng nhìn cô ta.
Trong chốc lát, Lữ Khuynh Tiêu và bọn họ đã trở nên đối địch với nhau.
“Anh Nhạc, anh… sao anh lại nghi ngờ tôi? Tôi chỉ vì hiếu kỳ nên mới đi theo anh, tôi muốn làm bạn với anh, có vấn đề gì sao?”, Lữ Khuynh Tiêu nhìn thấy tình cảnh này thì càng thêm căng thẳng hơn, có điều cô ta vẫn còn cứng miệng.
“Cô vẫn còn muốn tiếp tục giả ngốc?”
Ánh mắt Nhạc Huy đột nhiên lạnh lùng hơn mấy phần, trầm giọng nói:
“Cô đã thấy chúng tôi là người thế nào rồi, tôi không muốn nhiều lời với cô. Bây giờ, tôi hỏi cô thêm một lần nữa, rốt cuộc cô là ai? Tại sao muốn tiếp cận tôi?”
Nhạc Huy tiến lại gần, đứng trước mặt Lữ Khuynh Tiêu, siết chặt lấy cổ tay cô ta và bắt đầu chất vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...