Xe dừng trước cửa câu lạc bộ Hoàng Gia, vì có chuyện lớn xảy ra nên lúc này cổng lớn của câu lạc bộ đã đóng chặt, Triệu Vỹ nhanh chóng bước tới mở cửa, một đoàn người nối đuôi đi vào.
Vừa lên tầng hai, Ngô Tịnh Vũ lập tức ngây người.
“Các người đang làm cái quái gì vậy? Ai bảo các người quỳ!”
Nhìn thấy tất cả thành viên Thánh Hoàng đang quỳ trên mặt đất, Ngô Tịnh Vũ vô cùng tức giận, cảm thấy bản thân bị xúc phạm nặng nề.
“Đứng lên! Đứng hết lên cho tôi!”
Ngô Tịnh Vũ quát lớn, nhưng không có ai trả lời.
Bọn họ bị nhóm người Nhạc Huy làm cho kinh sợ, cho dù là gặp cậu chủ của Thánh Hoàng thì bọn họ cũng không dám đứng lên. Bởi vì nếu đứng dậy thì sẽ làm trái ý của Nhạc Huy, mà hậu quả của việc này, Nhạc Huy đã dùng đầu của người đàn ông đầu trọc làm gương cho mọi người.
Bây giờ, trừ phi có người xử lý được Nhạc Huy, nếu không bọn họ tuyệt đối không dám đứng lên.
Ông Cố và ông Hề sa sầm mặt mũi.
“Năm người ngày thật quá kiêu ngạo! Nếu hôm nay không tiêu diệt hết thì thật sự sẽ gây tổn hại đến sự uy nghiêm của Thánh Hoàng!”
“Những người khác thì sao? Lẽ nào đàn em của ông đều chết hết rồi sao?”
Thấy đám người này không động đậy, sắc mặt Ngô Tịnh Vũ tái mét, quay sang hỏi Triệu Vỹ.
“Tôi… tôi cũng không biết, lẽ nào bọn họ bị giết hết rồi…”, Triệu Vỹ cũng hơi kinh sợ, ngoại trừ những thi thể nằm đây thì những lãnh đạo cấp cao khác đều không có ở đây, bao gồm cả nhóm người Nhạc Huy hình như cũng rời đi rồi.
“Tổng giám đốc Triệu, cậu Ngô, bây giờ những người khác đều đang ở phòng bên cạnh”, lúc này có một người dũng cảm thì thào.
“Đám vô tích sự!”
Ngô Tịnh Vũ tức giận mắng chửi, dẫn theo người đi đến phòng bên cạnh.
Vừa vào cửa, hắn lại ngẩn người.
Chỉ nhìn thấy nhóm người Nhạc Huy đang ngồi trên ghế sofa và hút xì gà, chân vắt chéo, tư thế thoải mái như thể họn họ mới là chủ nhân của Thánh Hoàng.
Lữ Khuynh Tiêu lặng lẽ ngồi bên cạnh Nhạc Huy, không dám động đậy.
Đám lãnh đạo cấp cao còn lại của Thánh Hoàng đều quỳ trên mặt đất, thậm chí là không dám nhúc nhích.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Tịnh Vũ tức muốn nổ phổi.
Đây đều là lãnh đạo cấp cao của Thánh Hoàng, là bộ mặt của Thánh Hoàng, bây giờ lại bị người khác bắt quỳ dưới đất!
“Các người đang làm gì vậy? Mau đứng hết lên cho tôi”, Ngô Tịnh Vũ tức giận gầm lên, cả khuôn mặt trở nên méo mó.
Thấy có người quát lớn, một người đàn ông trung niên ngẩng đầu lên.
“Cậu Ngô!”
“Mẹ nó! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Các người còn quỳ đó làm gì? Tôi cũng đến đây rồi. Các người có biết mình không chỉ đại diện cho cá nhân mà đại diện cho Thánh Hoàng hay không hả? Mau đứng hết lên cho tôi!”
Ngô Tịnh Vũ quát lớn, nhưng đám người kia vẫn không ai động đậy, trước khi Nhạc Huy bị đánh gục thì không ai dám tự tiện đứng lên cả.
Ngô Tịnh Vũ thấy vậy, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Nhạc Huy đang ngồi chính giữa.
“Những chuyện này đều là do các người làm?”
“Cậu chính là cậu chủ của Thánh Hoàng sao?”, Nhạc Huy quan sát Ngô Tịnh Vũ.
“Hình dáng là con người nhưng hành đồng lại như một con chó, đáng tiếc bước chân không có lực, tính khí nóng nảy, nhìn đã biết là tên vô dụng”.
“Mày hỗn láo!”
Mặt Ngô Tịnh Vũ đỏ bừng, quát lớn, hắn ghét nhất người khác gọi mình là kẻ vô dụng.
“Sắp chết đến nơi rồi còn nói năng bừa bãi! Mày cho rằng gây ra chuyện như vậy ở Thánh Hoàng thì có thể bình yên vô sự rời đi sao?”
Ngô Tịnh Vũ hét toáng sau đó dùng sức vung tay lên.
“Ông Cố, ông Hề, phiền hai vị giải quyết mấy tên này hộ tôi!”
Ông Cố và ông Hề nghe thấy vậy liền bước lên, ông Cố đưa tay ra ngăn ông Hề lại, bình tĩnh nói:
“Ông Hề, ông ở bên cạnh nghỉ ngơi đi, mấy tên này cứ để tôi giải quyết là được rồi, không cần hai người chúng ta cùng ra tay”.
Ông Hệ gật đầu, sau đó đứng sang một bên.
Nhạc Huy nghe thấy vậy liền cười nói:
“Xem ra thủ lĩnh của Thành Hoàng cũng chỉ là kẻ bất tài, bảo vệ cậu chủ mà chỉ phái hai ông già đến?”
“Kỳ Phi, hôm nay em không cần kính già yêu trẻ, giết hết đi. Dù sao huyện Tứ Thủy này vốn cũng chỉ là một vũng nước thải mà thôi”.
Kỳ Phi đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại, một chân gác lên bàn, một tay cầm dao, bộ dạng rất lưu manh.
Nghe Nhạc Huy nói vậy, anh ta lập tức để điện thoại xuống sofa và xông lên như đại bác.
Không hổ danh là sát thủ bị truy nã số một ở nước ngoài, sự hung ác của Kỳ Phi khiến Kim Võ và Hắc Long cũng không khỏi sợ hãi.
Anh ta ra tay rất tàn bạo, căn bản là không để lại đường lui, một chiêu giết chết con mồi.
Hai ba chiêu gần như là trong nháy mắt, ông Cố đã bị Kỳ Phi đâm ba nhát.
Ông Hề vốn đang bình chân như vại, một giây sau lập tức hoảng sợ, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
Cho dù ông Cố có trẻ ra hai mươi tuổi nữa thì cũng không phải là đối thủ của Kỳ Phi.
“Sao có thể như vậy...”
Cả hai đều trợn mắt choáng váng.
“Hay là giữ lại mạng cho ông ta đi, giết người già, em sợ giảm tuổi thọ”, Kỳ Phi lười biếng ngáp một cái, cũng không thèm quay đầu lại nói.
Nhạc Huy biết Kỳ Phi nềm lòng, gật đầu nói: “Tùy em”.
Kỳ Phi nhìn ông Cố bị thương, cười nhạt:
“Đi khỏi đây, ngay bây giờ, tôi sẽ tha mạng cho hai ông già các ông”.
“Chúng tôi không muốn giết người, nếu có thể thương lượng thì chúng ta không cần động chân tay”.
Dù sao ông ta cũng là Nhất Đại Tông Sư, là bề trên đáng kính của hàng nghìn đệ tử, sao ông ta có thể chịu sự nhục nhã này chứ?
“Khốn nạn! Lúc nãy là do tôi sơ suất, lại lần nữa đi, tôi nhất định sẽ lấy mạng cậu!”
Ông Cố không cam tâm hét lớn, sau đó giơ nắm đấm lao đến tấn công Kỳ Phi.
Nhất Đại Tông Sư cũng không phải hư danh, một chân ông ta đã đạp vỡ nát bàn trà, chân như roi thép quất về phía Kỳ Phi.
Động tác rất nhanh, khiến người nhìn hoa mắt.
Nhưng một giây sau ông ta phải trợn tròn mắt, cho dù động tác của ông ta có nhanh hơn nữa thì tốc độ cũng không thể bằng Kỳ Phi, chớp mắt Kỳ Phi đã xuất hiện phía sau ông ta.
Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ mở to hai mắt không dám tin vào cảnh tượng trước mặt.
Chỉ thấy ông Cố ngã rầm xuống đất, một con dao găm cắm sâu vào gáy. Lúc ông ta ngã xuống, con dao găm chạm vào mặt mất, đâm sâu vào thêm vài phân.
Kỳ Phi nhàn nhã rút con dao ra, dửng dưng nhìn ông Hề, lạnh lùng nói:
“Đến lượt ông rồi”.
Nói xong, anh ta liền lao về phía ông ta.
Lúc này ông Hề bị dọa chết khiếp, vội vàng hét lên:
“Tôi nhận...”.
Chữ “thua” còn chưa kịp nói thì Kỳ Phi đã đâm thẳng vào tim ông ta.
“Muộn rồi!”
Kỳ Phi rút dao ra, bình tĩnh nói, sau đó rút dao về rồi quay lại ngồi lên sofa.
Toàn bộ quá trình trận đánh chưa đầy hai phút.
Nhìn thấy xác ông Hề mềm nhũn ngồi dựa vào tường, Ngô Tịnh Vũ và Triệu Vỹ chết lặng.
Trước đó Triệu Vỹ còn ảo tưởng, cho rằng Ngô Tịnh Vũ dẫn theo hai vị cao thủ đến là có thể quét sạch đám người Nhạc Huy. Nhưng không ngờ hai vị cao thủ này không thể tồn tại được hai phút.
“Ừng ực!”
Ngô Tịnh Vũ nặng nề nuốt nước bọt, nhìn Nhạc Huy đã đứng dậy, sợ hãi lùi về phía sau.
“Mày, mày muốn làm gì? Mày đừng qua đây, đừng qua đây!”
Nhạc Huy lắc đầu cười, xách Ngô Tịnh Vũ lên và ném mạnh xuống đất.
Ngô Tịnh Vũ khẽ kêu một tiếng, nằm trên mặt đất toàn thân ớn lạnh.
“Cậu tên gì?”, Nhạc Huy đút hai tay vào túi rồi bước tới, bình tĩnh hỏi.
“Ngô Tịnh Vũ, tôi tên Ngô Tịnh Vũ!”
“Bố cậu tên gì?”
“Ngô Thiên Long!”
Giờ phút này, Ngô Tịnh Vũ khôn ngoan hơn gấp mười lần so với ở trước mặt bố mình.
“Cậu muốn sống không?”, Nhạc Huy bình tĩnh hỏi.
“Muốn, muốn!”
Ngô Tịnh Vũ gật đầu lia lịa.
Lúc này, cho dù là cậu chủ của Thánh Hoàng thì cũng phải biết sợ.
Nếu như ở quán bar hắn tin lời Triệu Vỹ, dẫn theo nhiều người tới hơn thì mọi chuyện đã không như thế này.
“Tốt lắm, người biết thức thời mới là tuấn kiệt”, Nhạc Huy cười nhạt, ngồi xuống nhìn hắn: “Vậy thì từ nay về sau, cậu sẽ làm việc cho tôi, như vậy thì tôi sẽ tạm thời giữ lại mạng cho cậu”.
“Được! Được! Tôi đồng ý với anh!”
Lúc này, Ngô Tịnh Vũ đã hiểu vì sao các thành viên và nhân viên cấp cao của Thánh Hoàng đều sợ Nhạc Huy đến vậy.
Thấy Ngô Tịnh Vũ sợ phát run, Nhạc Huy cười nói:
“Cậu yên tâm, chỉ cần cậu trung thành làm việc cho tôi thì tôi đương nhiên sẽ không làm khó cậu”.
“Tôi sẽ không làm cậu khó xử, mà còn giúp cậu hoàn thành sự nghiệp vĩ đại, để cậu ngồi vào vị trí của bố mình”.
Nhạc Huy lạnh lùng cười hỏi:
“Cậu muốn tiếp quản Thánh Hoàng của bố cậu, trở thành người đứng đầu của Thánh Hoàng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...