Sự Trả Thù Của Tuyết

Sáng hôm sau, Lin cùng Len đến biệt thự của ông Hàn vì đây là thói quen của
cả hai từ ngày nó biến mất một năm. Mỗi tuần dù bận hay không họ cũng
đến chơi để vơi đi mọi nỗi buồn và gặm nhấm kỉ niệm với nó.

- Lưu thiếu gia và Lưu tiểu thư hôm nay có vẻ hai người đến sớm.

Bà quản gia mở cửa thì Len cho xe chạy vào, họ cùng bước xuống. Lin mỉm cười nhìn biệt thự.

- Hình như nhà có khách?

Cô hỏi khi thấy một chiếc lambor đen ở trong sân cạnh đó. Bà quản gia mỉm cười đáp lại câu hỏi đó.

- Tiểu thư của chúng tôi đã trở về.

- Bà xã......

- Snow.....

Cả Len và Lin đều thẫn thờ và ngay lập tức chạy vào trong nhà. Họ thấy hai người con gái giống hệt nhau đang bước xuống nhưng Lin có thể nhận ra
nó là ai trong hai người đó. Lin nhanh chóng chạy đến ôm chầm lấy nó.

- Snow mi quay trở về rồi. Thực sự về rồi.

- Lin.....

Nó ngạc nhiên vô cùng, Tuệ thấy không vui khi một người khác ôm chị hai
mình. Cô nhìn về phía Len đang đứng đó không một động tĩnh.

- Buông chị hai ra.

Tuệ đẩy nhẹ Lin ra làm cả hai cô gái hơi bất ngờ. Tuệ ôm lấy cánh tay nó và lên tiếng.

- Chị hai chỉ là của Tiểu Tuệ thôi, không cho ai ôm chị hai hết.

- Mặc kệ cậu, Snow là bạn ta.

- Không thích.

Tuệ ôm cánh tay đó chặt hơn và làm mặt giận giỗi. Nó mỉm cười rồi quay sang Lin.

- Có việc gì mà cậu sang nhà bác vậy?

- Bạn bè hơn năm không gặp mà thế hả? Tại sao lúc biến mất lại không một lời? Tại sao mi trở về không báo?


- Xin lỗi nhé, vậy cùng ăn sáng đi. À, chào anh Len.

- Bà xã xem ra vẫn khỏe nhỉ?

Len mỉm cười và vẫn cái giọng điệu ngày nào. Họ cùng nhau vào ngồi bàn ăn và ông Hàn ra ngay sau đó. Lin bỗng lên tiếng.

- Mi nói với anh Wind chưa vậy?

- Wind? Người đó thì liên quan gì?

Tuệ khẽ nhíu mày, Len quay qua em gái mình khó chịu.

- Lin, đừng có mà gọi thằng Wind đến để cướp bà xã của anh.

- Tôi không phải bà xã của anh đâu Len.

- Vậy là em cũng thừa nhận......

Len chưa nói hết câu thì cậu bị đá chân từ phía dưới nên không nói gì. Len
nhìn xuống và biết được đó là Tuệ. Nó không nói gì tiếp tục ăn.

- Vậy hai người sẽ đi học lại chứ? Vẫn còn hai ngày nghỉ nữa mới quay lại học.

Lin sốt sáng thì Tuệ dơ tay phát biểu ý kiến.

- Tôi với chị hai không đi đâu hết.

- Tiểu Tuệ, cháu nên đi chơi đi, thư giãn đầu óc thôi.

Ông Hàn cho ý kiến thì Tuệ nhăn mặt, cô quay sang nó cầu cứu nhưng vô vọng
thôi vì dường như nó cũng muốn đi chơi để quên hết mọi việc sau đó bắt
đầu vào việc. Vậy là ngay sau khi ăn xong họ cùng nhau đến trung tâm
giải trí của thành phố 'nhân tạo' Auora này.

- Chơi cái này đi hay lắm.

Lin và Tuệ cùng kéo nó và Len đến chỗ tàu lượn siêu tốc. Tuệ nói không muốn đi vì sợ nó sẽ không vui nhưng trong lòng cô bé lại rất muốn đi chơi.
Nó nhìn vẻ mặt thích thú vô cùng của em gái thì đôi môi nó chợt mỉm
cười. Cả bốn nhanh chóng lên tàu lượn siêu tốc ngồi và Lin với Tuệ đều
hét lên mà người ta tưởng hai cô sợ nhưng thực ra họ đang thích thú vô
cùng. Sau khi đi tàu lượn siêu tốc họ muốn đến khu nhà ma, đang chen vào đám đông bỗng Tuệ tuột mất khỏi tay nó. Nó cũng giật mình khi mất dấu
Tuệ và ba người kia bỗng do chật nên nó bị xô đẩy và vấp ngã. Nó đang

ngã thì bỗng một bàn tay đã nắm lấy tay nó và kéo lại. Theo lực quán
tính nó 'không may' đã yên vị trong vòng tay người đó. Tim nó bỗng đập
lệch nhịp, cảm giác này, quen thuộc lắm, thích lắm. Cả hai cứ như vậy và dường như thời gian đang dừng lại ở thời điểm này. Dòng người đã bớt
dần và ba người kia thấy cảnh tượng này.

- Chị hai....

Tiếng Tuệ vang lên làm nó trở về thực tại, nó khẽ đẩy nhẹ người kia ra và
nhìn về phía Tuệ mà không một lần nhìn người đó. Tuệ chạy đến nhìn nó
một lượt.

- Không sao chứ Tiểu Tuyết?

- Ừ.

Nó mỉm cười xoa đầu cô em của mình, rồi Tuệ ngước lên nhìn người vừa ôm nó kia.

- Sao anh lại ở đây?

- Anh Wind....

Lin chạy đến xem sao. Nó đã quay lại và ngước lên nhìn, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau lạnh lùng vô cùng.

- Có việc.

Wind trả lời cụt lủn. Lin mỉm cười. Tuệ thfi thấy như có gì đó không hợp lí và hắn thì có việc gì ở đây chứ.

- Nếu đã xong việc anh đi chơi cùng tụi này đi. Mừng Snow trở về. Chẳng phải anh cũng đã...

- Bận rồi.

Hắn quay đi nhưng Len lên tiếng gọi lại.

- Dù sao đã gặp thì đi cùng luôn đi. Mày thì bận cái khỉ gì chứ, có gì để thằng Sun nó làm.

- Nói gì đấy, thằng này cũng ở đây nhé.

Sun bất thình lình xuất hiện đằng sau Len làm cậu giật mình quay lại nhìn.

- Mày định ám sát tao à?


- Cho chết. Wind, đã tiện thì đi chơi đi. Dạo này tôi thấy cậu toàn ở trong biệt thự không đi đâu hết.

Mặc ọi người nói nhưng đôi mắt hắn vẫn chân chân nhìn nó. Nó đã tránh lé
ánh mắt đó và nhìn sang Tuệ. Họ tiếp tục đến nhà ma theo dự tính và kéo
cả hắn đi luôn. Len thừa biết hắn đến đây là do Sun sắp đặt, cậu ta có
vẻ nắm bắt tình hình nhanh phết. Tuy nhiên Len không biết rằng Sun chính là người theo dõi mọi động tĩnh về nó suốt hơn 1 năm qua.

- Đi cả sẽ không vui đâu, chia cặp đi.

Lin đề nghị lên tiếng và ai cũng biết cô cố tình làm vậy để gán ghép nó với hắn. Tuệ ôm lấy cánh tay nó và lên tiếng.

- Tôi với chị hai.

- No no bạn hiền ơi. Phải một nam một nữ mới cân....

Lin đẩy nó và Tuệ sang hai bên rồi nói tiếp.

- Tôi với anh Len đi trước, rồi sau đó đến cậu và anh Sun. Còn lại Snow
mi với anh Wind. Đi đâu thì đi trưa gặp nhau ở khu ăn uống.

- Chị hai....

Tuệ khuôn mặt cún con nhìn nó nhưng nó không thể làm gì hơn. Hôm nay cả hai chị em không mặc đồ thủy thủ nữa mà mặc quần áo bình thương. (do nó bắt Tuệ thay đổi cách ăn mặc và đương nhiên Tuệ không muốn nhưng nó bắt
buộc phải nghe. Đây là lần đầu Tuệ mặc trang phục khác ngoài bộ thủy
thủ) Các đôi lần lượt đi theo sự sắp xếp của Lin và cuối cùng là hắn và
nó. Cả hai đi vào vẫn không nói với nhau câu nào. Bên trong khá tối, có
ánh đèn nhưng mập mờ chớp nhoáng và rồi những con ma giả xuất hiện nhưng đều không làm nó và hắn sợ hãi. Bỗng nó dừng lại và hắn cũng thấy vậy,
nó đã nhìn thấy một con ma giả là người phụ nữ với máu đầy mình. Hắn
thấy nó khẽ run lên và tay nắm chặt lại. Đương nhiên không phải nó sợ
con ma đó mà là vì nỗi ám ảnh lại bắt đầu. Hắn nắm lấy bàn tay nó.

- Buông ra....

Nó sợ hãi gần như hét lên thì hắn càng nắm chặt hơn và kéo nó rời khỏi
đây. Nó không thể phản kháng lại và để hắn kéo đi. Nó thấy an toàn và ấm áp hơn khi bàn tay hắn kéo nó đi. Nỗi ám ảnh đã dịu xuống. Đi trước nó
và hắn là Tuệ và Sun.

- Cô nên cảm ơn Wind khi cậu ấy đã lấp liếm vụ giết người cô gây ra.

- Hử?

Tuệ quay sang Sun, cô như muốn hỏi lại Sun nói gì. Sun khẽ nhếch miệng, cậu tay đút túi quần đi phía trước.

- Cô đừng có xem thường Wind. Cô chưa thấy được tất cả đâu.

- Khùng......

Tuệ buông một câu rồi chạy lên đi trước. Sun nhanh chóng rượt theo cô rồi
ra khỏi đây nhanh chóng. Họ đã rời khỏi trò chơi và đường ai người ấy

chơi theo như Lin nói. Đáng lẽ đây là buổi đi chơi tập thể nhưng cả hắn
và nó cùng xuất hiện nên thay đổi lại kế hoạch. Ra khỏi trò chơi đó nó
đã thu tay mình về, hắn quay lại nhìn nó, đôi mắt hắn xoáy sâu vào đôi
mắt nó làm nó thấy khó hiểu.

- Có vẻ em thích....chạy.

- Khùng.

Nó buông một câu rồi đi lên phía trước. (chị em nhà này hành động giống
nhau ghê, chẹp chẹp, người ta sinh đôi mà ^^) Hắn nhanh bước lại gần nó
rồi cả hai cứ đi và không biết nên dừng ở chỗ nào. Nó bỗng dừng lại làm
hắn cũng dừng lại. Hắn ngước lên nhìn thấy đề bảng 'khu không trọng
lượng'

- Em muốn vào?

Nó gật đầu và đi vào trong đó nhưng
khi vừa bước vào cả nó và hắn bị rơi xuống một con đường hầm kì lạ. Khi
cả hai tỉnh dậy thì nó thấy tối om và đầu hơi đau có lẽ bị va chạm. Nó
mò mẫm thì thấy cái gì đó, nó giật mình thu tay về khi biết đó là gì và
vội đứng dậy.

- Xin.....lỗi.

- Đâu phải lỗi của em. Nhưng tôi không vui vì em thay đổi.

- Lắm chuyện. Nhưng đây là đâu?

Cả hai đều thấy tối mịt mờ và nó cầm điện thoại ra để soi đường. Ánh sáng
điện thoại gần như làm sáng bừng cả chỗ này lên, cả hai thấy một con
đường dài và cứ đi cho đến khi vào được một căn phòng có điện. Nó giật
mình, cứng đơ người khi thấy cảnh tượng trước mặt. Hắn đã ôm nó vào lòng để nó không nhìn thấy vì trong căn phòng đó là những bức ảnh và thước
phim tua đi tua lại đoạn chiếc xe mẹ nó bị đâm và cả hình ảnh mẹ nó đã
chết thế nào.

- Á.....

- Không sao, không sao đâu. Tất cả ổn rồi, không ai làm hại em được đâu.

Hắn ôm nó thật chặt, nó khóc to hơn nữa, nó sợ lắm. Đây là nỗi ám ảnh nó từ rất nhiều năm rồi.

- Chết tiệt sao lại có cả hắn ta?

Người phụ nữ đó đập tay xuống bàn, bà ta đã tính toán đề nó một mình vào căn phòng đó cơ mà. Bà ta gằn lên từng chữ.

- Ngươi may mắn đấy con nhóc. Rồi sẽ không có lần hai đâu.

- Người không may mắn là bà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui