Lăng Hạo ôm cô bước đi hoàn toàn không chú ý đến Quế Tây đằng kia. Anh sửa lại cà vạt, rồi nhìn cô từ đầu đến chân gật đầu hài lòng:" Được rồi, đi thôi."
Quế Tây đưa mắt liếc Mộc Hoa sắc nhọn, kết quả bị Lăng Hạo nhìn thấy, anh khẽ cau mày nhìn Quế Tây, cũng không có nói một câu nhấc chân rời đi.Hai người trực tiếp lên xe đến Tần gia. Anh nắm chặt tay Mộc Hoa, vẻ mặt lười biếng, Mộc Hoa thở mạnh cũng không dám, duy trì tư thế của Tiểu Bạch Thỏ thuận theo anh.
"Này."
"Hửm?"
Lăng Hạo ngồi kế bên cô, cô có thể ngửi được mùi hương quen thuộc của anh, hơi thở dồn dập, lồng ngực phập phồng lên xuống.
"Anh và Quế Tây có quan hệ gì?"
Bầu không khí bỗng trở nên âm trầm, khó tả.
Anh khẽ hở đôi môi:" Quan hệ mập mờ."
Họ đúng là quan hệ đó, suốt bao năm qua anh không nhún sâu càng không phớt lờ đi chỉ vì anh vốn không để tâm đến cô ta.
Mộc Hoa rút tay mình ra khỏi tay anh, cong môi:" Đã lên giường chưa?"
Sắc mặt anh tối lại, nắm lấy cổ tay cô dùng sức kéo lại, nhìn nét mặt giận dỗi của cô trong lòng có chút khoái trá:" Cô ủy khuất sao? Cô đã biết tôi sớm không có kết hôn đúng không? "
Nếu anh không cho quản lí Trịnh điều tra có lẽ cô định giấu anh suốt đời. Chuyện của Lăng Thiếu Đường và Mộc Phù Sính đã trôi qua ngần ấy năm, vốn dĩ anh muốn dùng tình yêu của mình bù đắp cho cô, vậy mà cô lại dùng nó để báo thù anh. Họ là bạn bè của nhau, cùng yêu một cô gái tên là Thiếu Lan, Mộc Phù Sính dùng tiền ép Thiếu Lan lấy hắn rồi đem bà ra Mỹ định cư. Lúc ấy Lăng Thiếu Đường phát sinh quan hệ với Dung Kim sinh ra anh, Dung gia và Lăng gia lúc ấy kết thông gia dưới sự thúc ép của ông Lăng Hạo_ Lăng Thiếu. Vài năm sau đó Thiếu Lan trốn về nước gặp Lăng Thiếu Đường, Mộc Phù Sính vốn ghen tuông liền đi tìm Lăng Thiếu Đường tính sổ, kết quả khi đi về gặp tai nạn, chết nơi đất khách.
Còn còn giấu Tiểu Bảo không cho anh nhận con.
Thế nhưng, anh biết, cô rất yêu ba, chưa chấp nhận được cái chết của ông ấy, mà nghĩ rằng Lăng gia dùng uy quyền để giấu nhẹm cái chết của Mộc Phù Sính, thực chất hoàn toàn không phải.
Mặc dù hôn nhân của ba mẹ anh không được hạnh phúc nhưng thứ duy nhất anh thấy được, anh tồn tại vì cô. Yêu cô là điều anh không bao giờ hối hận.
Mộc Hoa bởi vì những lời nói của Quế Tây lúc nãy mà để tâm, hoàn toàn không nghĩ đến lại bị anh vạch trần.
"Anh nói dối đã kết hôn để làm gì chứ?"
Họ đều rơi vào trạng thái trầm mặc như cũ, đến lúc Lăng Hạo định mở miệng giải thích thì xe đã dừng ở Tần gia. Hôn lễ tổ chức ngay tại dinh thự, quả nhiên thật đẹp.
Mộc Hoa ôm váy bước xuống, mím môi nhìn khung cảnh xung quanh, ở mỗi thành phố ở Trung Quốc đều có một vị đại gia giàu có, nghe nói Tần gia giàu có nhất nhì Giang Sơn. Cô bị không khí xung quanh làm cho choáng ngợp. Lăng Hạo mở xe đi ra, nhìn thấy cô ngây ngốc đứng đó không nhịn được nhắc nhở.
" Đừng làm tôi mất mặt."
Cô gái xuất hiện bên Lăng thiếu hôm nay không phải là Quế Tây mà là một khuê nữ xinh đẹp, nhiều người cho rằng cô chính là bình hoa di động mới của hắn, nháy mắt liền hiểu thì ra ở giới thượng lưu họ xem phụ nữ chỉ là trò chơi.
Lăng Hạo anh tuấn phi phàm vừa bước vào đã được nhiều người nghênh đón, cô bị vứt sang một bên không thương tiếc. Mộc Hoa đi tìm một ly sâm banh nhấm nháp, nhìn đám người phụ nữ kia bao vây lấy anh trong lòng cô dâng lên một cảm xúc khó chịu.
Có điều, nhìn hắn có vẻ rất thích.
Cô hậm hực trong lòng nóc sạch ly sâm banh.
Một lão trung niên bước đến gần Lăng Hạo, ông ta chắc khoảng năm mươi nhưng nhìn ngũ quan cực kì đẹp đẽ, tuổi tác chỉ làm ông ta thêm mặn mòi, nghe nói đấy là chủ tiệc hôm nay- Tần Ngôn. Đi theo ông ta là một phụ nữ đứng tuổi, phúc hậu, họ chính là đôi vợ chồng hoàn hảo trong truyền thuyết. Lăng Hạo hất tay bảo cô đi đến chỗ của anh, Mộc Hoa lại phớt lờ không nhìn thấy, cách đó không xa họ đang nói cười vui vẻ.
"Đó là bạn gái cậu sao? Trong thật khí chất."
Lăng Hạo nhìn cô một cái, ý bảo cô qua đó, rồi nhanh chóng nói gì đó với bọn họ:" Không, là vợ cháu."
" Ồ, Lăng thiếu giấu vợ kĩ quá đấy."- Người phụ nữ nhanh miệng đáp trả gì đó, cô vẫn không thể nghe vì khoảng cách của họ và cô khá là xa.
"Chúng cháu sắp kết hôn, hi vọng hai bác có thể đến uống rượu mừng."
"Ha ha, không thành vấn đề. Tần Nghiêm nhà chú vừa về nước mấy tháng đã vội vàng kết hôn, thật là bọn nhỏ này, cháu cũng nhanh lên đi."
*
*
*
Vừa ra khỏi bãi đậu xe của khách sạn, cô đã bị anh vác lên vai trực tiếp đưa cô lên phòng tổng thống. Mộc Hoa bị xốc lên khó chịu tay không ngừng đấm lên vai anh giãy dụa:" Buông ra, đồ vô sỉ."
Cánh cửa bị anh mở ra, dùng chân đạp đóng lại rồi nhanh chóng ép cô vào người, cô vừa đau vừa mệt bị anh đè lên hôn kịch liệt. Kết quả lúc anh rời khỏi môi, trên tay cô đã đeo một chiếc nhẫn.
"Thay đồ đi, cùng anh đi đến một nơi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...