- Bà đã nói j với chị ấy?? – Nó hùng hổ xông vào phòng bà Ngọc mà
hỏi, mặt đầy sát khí. Sau khi bà Ngọc nói chuyện với người nào đó, xong
rồi lúc ăn tối lại không thấy người kia đâu.
- Cô nói ai cơ? – bà Ngọc đang ngồi uống trà trong phòng mình ngạc nhiên hỏi.
- thì chị Thanh chứ ai! – bực mình Nó nói như hét! (hák hák, xem bn
ng đoán xai nhá, thành thật khai báo đi nhá, ta thấy ta thật là Evil
>:) )
- Ta….chỉ là hỏi thăm cô ấy thôi – bà Ngọc sau vài giây ngập ngừng liền trả lời Nó.
- Bà hỏi thăm tại sao chị ấy lại không chiệu ra khỏi phòng, ngay cả
anh Shin gọi cũng không thèm trả lời, thật ra bà đã làm gì chị ấy?? – Nó càng nổi giận hỏi bà Ngọc, giọng căm phẫn.
- Trong mắt Kyo ta là người xấu xa đến thế sao? – bà cay đắng nhìn Nó.
- Ngay cả đến con gái ruột bà còn có thể đem vất đi thì có chuyện gì bà không giám làm – Nó cũng căm thù mà nói với bà.
- Ta……mà thôi, dù sao thì cũng vậy thôi – bà cười một nụ cười đau khổ rồi quay đi nhìn ra phía cửa sổ, trời đang mưa, mấy ngày hôm nay trời
cứ mưa rúc rắc đến nao lòng.
- Bà chưa nói bà đã nói gì đến chị Thanh mà – Nó kéo người bà quay
lại phía mình thì như đứng hình, bà ta đang……khóc? Tại sao bà ta lại
khóc? Nó không nói gì nữa, thả người bà ra rồi quay người đi ra ngoài,
không dám đứng lại trong căn phòng thêm phút giây nào nữa, Nó sợ, sợ
những giọt nước mắt, sợ cái ánh mắt đầy đau đớn đó. 3 năm trước, cũng vì cái ánh mắt đó mà Nó đã mềm lòng, đã không giết bà ta mà giữ lại cái
mạng hèn của bà ta, cũng vì ánh mắt đó mà Nó mới nhận ra được một sự
thật thật đau đớn, sự thật mà Nó không bao giờ muốn có, Nó căm hận chính bản thân mình.
___
1 tuần tiếp theo đó Nó không ra khỏi phòng, không nói chuyện với ai
cũng chẵng quan tâm tới ai ngoài Ken và anh Minh, chỉ có duy nhất 2
người là được nói chuyện với Nó, đặt biệt là Hắn luôn luôn túc trực bên
Nó. Mọi người hết xức lo lắng, nhưng cũng không thể làm được gì vì lão
ta vẫn luôn luôn không buôn tha cho bọn nó, nhưng vẫn chưa ra tay, chỉ
là những trò đùa nho nhỏ làm cho bọn nó không có thời gian để nghĩ ngơi
như hôm nay.
- Cứ như vầy thì không đươc rồi, chúng ta không thể chống cự cho tới
lúc bọn Phong tới rồi – Shin quay sang nói với Reo, giọng lo lắng, quay
nhìn quanh thì thấy anh em đã không thể chống nổi nữa, đã có nhiều người bắt đầu buôn xuôi.
- Đành liều thôi – Reo nhún vai ra chiều hết cách, hôm nay đã là ngày thứ 6 Kyo nhốt mình trong phòng rồi, mọi người đã đủ lo lắng rồi mặc dù Hắn và Minh luôn nói là Nó không sao, nhưng Nó là em út của nhóm cũng
là người được mọi người quan tâm hàng đầu, thế mà bây giờ lại trốn trong phòng không chiệu ra ngoài làm sao mọi người không lo cho được. Nó đâu
biết Nó như vậy mấy chục anh em của Nó + người của tất cả đều suy sụp
tinh thần, mọi người đều không còn tinh thần nữa, thôi thì hôm nay anh
liều mạn thử 1 lần đi, dù sao cũng đã hết hy vọng rồi.
- Cũng được – Shin cũng gật đầu đồng ý, thế là quay qua bọn đàn em, – Nếu là người của THUNDER thì đứng dậy và tiếp tục chiến đấu đi! – anh
hét lớn với mọi người.
- Đạ – cả đám người dạ vang và lấy lại tinh thần, tất cả anh em chiến đấu đều là theo chủ trương không cần sẽ không được liều mạng của Kyo,
cho nên đều đánh rất có quy tắt, nhưng cái bọn này đều là 1 lũ sát thủ
nên đường đi nước bước rất khó đoán, mọi người phải cố gắng lắm mới cầm
cự hơn được 20 phút, nhưng tới lúc này đã hết sức. Nhưng được đại ca ra
cho phép thì lại lấy được tinh thần chiến đấu. Lão ta cũng thật khôn
lõi, chỉ biết chơi trò đánh lén mà thôi, nhưng tại sao ông ta lại có thể biết được hành tung của bọn anh mà tấn công thế này?? Không lẽ trong
nhà lại có nội gian?????
- Anh Shin, coi chừng!!!!! – 1 người đàn em hét lên thất kinh cùng
quay sang đạp 1 tên đang định đánh lén Shin khi anh đang lơ đễnh.
- Cám ơn – Shin quay sang cám ơn người đàn em rồi lại tập trung vào đánh nhau mà tạm thời bỏ qua cái suy nghĩ dang dở của mình.
- Có chuyện gì vậy?? – Reo đang đứng cách Shin khoảng 10 thướt thì
dáng mmở đường mà tới gần anh hỏi, giọng điệu có phần lo lắng nhưng vẫn
đang chú tâm đánh nhau.
- Không có gì đâu, lo mà chống đi – Shin lắc đầu mặc dù biết rõ Reo không thể nhìn thấy.
- Uhm – Reo gật đầu rồi lại chìm mình vào đánh nhau với cái lũ không
biết có phải người kia không. Hôm nay thật xui xẻo khi chỉ có 2 người
cùng với 10 người đàn em mà thôi, cứ tưởng đi ít thi hành động sẽ nhanh
hơn và ít gây chú ý, ai dè vẫn bị ông ta biết, thật tức chết đi mà. mà
không biết cài lũ người này là cái gì nữa, đánh đấm chẵng có chút quy
luật nào cả làm bọn anh không biết đường nào mà lường trước được. cho
nên 12 chọi 50 mà vẫn không thể nào đánh lại, mà chưa kể là người của
anh toàn là 1 chọi 2 3 mươi người không đấy.
- Anh Shin ơi đánh kiểu này thì anh em sẽ không thể cầm cự hơn 10′
nữa đâu – 1 trong những đàn em của Shin quay sang nói với anh.
- A!! Cái bọn kia sao mà lâu tới thế này?!?! – Shin vò đầu than thở, – Thế thì mọi người hãy cố gắng đi, nếu anh em nào không cầm được thì cứ
sang 1 bên, để bọn anh cố cầm cự cho – anh gật đầu rồi nói với cậu nhóc
kia.
- Không, bọn em sẽ không làm vậy đâu, bọn em sẽ cùng 2 anh chiến đầu
tới cùng – cậu nhóc lại nói 1 cách chắn cùng lúc đánh với mấy tên kia
không chút lơ là.
- Đươc! Vậy thì cùng lên – Shin gât đầu rồi lại chiến đấu càng hăn
say hơn, nhưng chưa đầy 5′ sau thì hết hơn 5 người đàn em của anh đã bị
thương, cà 1 trong những người đó đã không cầm cự được và vĩnh viễn ra
đi, mọi người dường như đã mất hết ý chí, may mắn là trong lúc đó viện
binh tới kịp và mọi chuyện cũng đâu vào đấy, bọn kia cũng bị xữ đẹp, chỉ tiết nuối cho 1 sinh mạng đã hy sinh.
- Xin lỗi, bọn này đã tới trễ – Phong nói, giọng hối lỗi sau khi đã dẹp xong cái đám đó.
- LONG!!! (ta dìm hàng anh đấy tên Long đán ghét, ngoài đời không
giết đc anh em đem anh dìm tới lòng biển luôn cho biết, dám chọc em!) – 1 cậu trai khoảng 21 22 tuổi bỗng hét lên rồi xông thẳng lại phía cái xác của cậu nhóc khoảng 18 19 tuổi mà ôm chầm lấy cái xác vẫn còn ấm đấy. – Xin lỗi, anh hai đã đến trễ, anh hai xinh lỗi – chàng trai ôm lây cái
xác mà khóc không thành tiếng làm mọi người chứng kiến hết xức cảm động.
- Xin lỗi, chỉ vì tôi mà moi người ra như vầy – Kyo bước đến trước
mặt cậu ta và những người anh em đang được xơ cứu mà gục đầu nói, cuối
cùng Nó cũng đã chiệu lộ mặt ra.
- Không sao đâu Kyo à, anh em chúng tôi cũng là nhờ anh Shin cưu
mang, nếu không có mọi người thì chúng tôi cũng không còn sống nữa, xem
như Long nó đã làm được 1 việc tốt đi – anh chàng quệt nước mắt mà nói
với Kyo một cách nhẹ nhàng, nhưng vào tai Nó lại nghe thật cay đắn, làm
Nó lại càng căm hận chính bản thân mình, 6 ngày nay nó vì ích kỉ muốn
được ở bên Hắn mà đã làm hại không biết bao nhiêu người rồi, tại sao nó
lại ích kỉ như thế????? Có lẽ đã đến lúc Nó làm việc mà nó nên làm rồi,
không thể chần chừ thêm được nữa, sau khi chứng kiến cảnh anh trai của
cậu nhóc Vinh này thì Nó đã hiểu. 1 ngày Nó chần chừ, sẽ có thêm vài
tính mạng vô tội vì Nó mà hy sinh, thật không đáng, không đáng chút nào
cả.
- Xin Lỗi – Kyo chỉ còn biết lặp lại 2 từ xin lỗi như cái máy, rồi thần người ra như cái xác không hồn.
- Thôi mọi người đưa anh em bị thương vào viện đi, chỗ này để bọn này lo cho – Hắn bước đến bên Nó mà nói với mọi người.
- Ok, vậy chỗ này giao lại cho mọi người, anh đưa người của anh đi
trước đây, cẩn thận đấy – Shin gật đầu rồi ra hiệu cho bọn người của
mình đưa nhau lên xe riêng mà đi tới bệnh viện. Tất cả đi rồi chỉ còn
Phong, Hắn và Nó cùng với vài anh em của Nó.
- 2 với mọi người dọn chỗ này dùm em nha, em đưa con nhóc đi trước
đây – Hắn quay sang nói với Phong rồi dìu Nó bây giờ lại hồn thả đâu đâu rồi.
- Cẩn thận đấy – Phong gật đầu và cũng không quên dặn dò.
- Uhm – Hắn gật đầu không quay đầu lại, để Nó lên xe và đi thẳng về nhà.
_______
- Kyo, Kyo! – Hắn lay lay người Nó nãy giờ vẫn thẫn thờ, cố gắng kéo nó lại.
- … – vẫn không có phản ứng.
- Kyo, em làm sao vậy??? – Hắn lo lắng hỏi Nó.
- …… – Nó vẫn ngồi thừ ra đó, vẫn là thả hồn đi chơi tận đâu đẩu đâu đâu, không hề thấy 1 cử động nào từ Nó.
- Cái này là em ép anh đấy – Hắn lắc đầu nói giọng trách móc rồi từ
từ đặt môi mình lên môi Nó, trao nhau 1 nụ hôn thụ động, và cách này có
kết quả rất tốt là Nó cuối cùng vì thiếu oxi cuối cùng cũng quay lại
trừng mắt nhìn Hắn.
- Anh làm gì vậy?! – Nó đỏ mặt hỏi Hắn, có vẻ khá ngạc nhiên.
- Hôn bạn gái thôi – Hắn làm mặt tỉnh mà nói, nhưng không thề dấu được hai má đỏ bừng.
- Anh…. – Nó không biết nói gì, chỉ biết trợn mắt nhìn Hắn như không thể tin được.
- Đùa thôi, tại anh gọi em không được cho nên……dùng tuyệt chiêu – Hắn phì cười với khuôn mặt như đần ra của Nó.
- Anh không phải là Ken nha, anh là ai vậy???? – Nó nhìn Hắn mắt tròn mắt dẹt châm chít, thât sự hôm nay Hắn rất khác.
- vậy em nghĩ anh là ai??? – Hắn lườm nó.
- Ai biết, nhưng biết là không phải Ken – Nó vẫn đùa dai.
- Vậy thôi anh đi, làm ơn mắc oán mà – Hắn cay cú Nó rồi vờ hờn dỗi mà đứng dậy.
- Thôi thôi đi, anh đâu phải còn con nít chứ, đùa chút mà cũng…. – Nó lắp lững nói.
- Thôi không đùa nữa, thế úc nãy em đang nghĩ gì mà cứ thần người ra
như thế?? – Hắn cũng không đùa nữa mà ngồi xuống cạnh Nó hỏi.
- Em…..à, không có gì – Nó bất chợt như đông cứng người lại rồi lại cật lực lắc đầu.
- Em còn muốn dấu anh sao??? – Hắn nhìn thẳng vào mắt Nó mà hỏi.
- Em….thật sự không….không có! – Nó quay mặt đi tránh ánh nhìn của Hắn mà chối bay chối biến.
- Kyo, mấy ngày này em thật sự rất rất rất là kì lạ đó, em đang dấu anh chuyện gì??? – Hắn hết chiệu nỗi mà nóng nảy hỏi Nó.
- Chỉ là em thấy mình có lỗi trong huyện này thôi, vì em mà đã có quá nhiều người hy sinh rồi – Nó nói giọng đau đớn.
- Kyo à, cái đó không phải lỗi tại em, có trách thì phải trách ông ta,
em không nên tự trách mình, mọi người cũng không có ai trách em cả – Hắn nắm chặc vai Nó mà gằn từng chữ, Hắn không muốn Nó tự trách mình như
thế, sao bây giờ Hắn lại muốn thấy Nó của gần 10 năm trước, hoạt bát và
không hề lo lắng quá, Nó bây giờ thật khó đoán và không còn nói cho Hắn
biết tất cả như lúc trước nữa, thật sự Hắn đang rất hối hận vì quyết
định của mình năm đó, quyết định của thằng nhóc 11 tuổi. (bh hối hận thì có đã quá trễ không Ken???? chứ Kenz là thấy rất rất rất quá trễ rồi
đấy )
- Ken à, anh đừng an ủi em, họ không trách em nhưng không có nghĩa là em không tự trách mình – Nó cay đắn nói với Hắn, hi mắt mọng nước nhưng không khóc, Nó không còn muốn khóc nữa, và sẽ không khóc nữa, Nó đã có
quyết định của chính mình rồi. (Hix, suy nghĩ cho kĩ nha Kyo, đừng có
khôn 3 năm mà dại 1 h, Kenz này cộng anh Ken của chị cũg k gánh đc cho
chị, khéo lại tg họ ném đá em, em còn yêu đời lắm cơ)
- Kyo em đã lớn rồi – Hắn xoa đầu Nó mà cười hiền.
- Ken, có thật là cho dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bên em? – Nó lấy
lại bộ mặt hình sự mà hỏi Hắn, không còn chút gì là cười cợt hay đau khổ nữa.
- Đương nhiên, cho dù là em đã có người con trai khác anh cũng sẽ kéo em về bên anh – Hắn khõ nhẹ lên đầu nó mà nói giọng nhỏ nhẹ, lại giống
là cái cách mà mẹ hay khõ đầu con mình mắn yêu.
- Cho dù là em có làm gì có lỗi với anh? – Nó vẫn hỏi, không quan tâm lắm tới cái cách ăn nói của Hắn.
- Em sẽ làm việc có lỗi với anh?? – Hắn bỗng sầm mặt xuống mà nhìn Nó.
- Không, em sẽ không, chỉ là muốn biết thôi – Nó lắc đầu rồi nở nụ cười méo xệch.
- Vậy là tốt – Hắn thở phào nhẹ nhõm.
- Anh trả lời câu hỏi của em đi chứ – Nó lay lay tay Hắn.
- Anh …anh không biết – Hắn ra chiều suy nghĩ, – Chắc là tuỳ vào tội
của em nặng hay nhẹ, nếu nhẹ thì sẽ bắt em bù đắp cho anh suốt đời – Hắn cuòi gian nói với Nó.
- Thế còn lỡ mà mắc tội nặng? – Nó hồi hợp hỏi tiếp.
- Em hôm nay sao lạ thế, cứ hỏi mấy chuyện này? – Hắn thắc mắc hòi nó.
- Em……em chỉ muốn biết để sau này lường trước để lỡ có phạm thì anh
sẽ làm gì em thôi – Nó sau vài giây lúng túng thì cũng tìm được cái lí
do quá ư là……tiểu thuyết. (thì chị cũng đang trong fic của em thôi
>”
- Anh không biết, có lẽ là anh sẽ…… – Hắn ra chìu suy tư.
- Anh sẽ thế nào? – Nó hấp tấp hỏi Hắn, thật sự là nó đang rất mong mỏi câu tả lời của Hắn.
- Có lẽ anh sẽ hận em cả đời, cho nên hãy nhớ, đừng bao giờ làm gì có lỗi với anh – Hắn thành thật nói và ôm chầm lấy Nó, cho nên không thể
thấy được phản ứng của Nó, đau đớn và đõ vỡ. Cả hai cứ ngồi như thế, mỗi người cùng đeo đuổi suy nghĩ riêng của mình cho tới khi tất cả đã tụ
họp đầy đủ ở nhà.
- Đã đến lúc chúng ta phải đứng lên rồi, ông ta sẽ không bắt đầu
trước đâu – Mike lên tiếng đầu tiên, phá vỡ bầu không khí ngợp ngạc
trong căn phòng.
- Em thấy đã đến lúc rồi, nếu còn chần chừ thì sẽ chỉ làm hại thêm
nhiều tính mạng nữa thôi, ông ta thật quá hiểm độc! – Miko gật đầu đồng
ý.
- Đúng, em cũng đồng ý, vì chúng ta đã chần chừ quá lâu – Jay cũng lên tiếng.
- Nhưng bằng cách nào? – Rika lên tiếng, – Ai chẵng muốn nhanh chóng
kết thúc nhưng kết thúc chuyện này, nhưng là bằng cách nào? – cô nêu ra
thắc mắc của mình.
- THUNDER lập ra đâu phải chỉ làm bù nhìn đâu mấy nhóc – Shin cười
hiền nói với Rika, – Chỉ là chưa tới thời cơ thôi, chuyện hôm nay bọn
anh đi làm cũng là chuyện cuối cùng cần phải làm đấy thôi, định chờ thêm vài ngày nữa, nhưng có lẽ là không thể rồi – Shin giải thích.
- Các anh chị có cách gì thế ạ? – Jes không khỏi tò mò mà lên tiếng.
- Bọn anh đã tính rồi, bên ông ta có khoảng 5 ngàn người được huấn
luyện để làm về sĩ, nhưng gần hơn 1 nữa là sát thủ, mà người của ông ta
thì ra chiêu rất là biến thái cho nên sẽ mất rất nhiều năng lực để chúng ta có thể chiến đấu. Nhưng nơi đóng của ông ta chỉ trên 500 người, còn
chúng ta tính ra chỉ có hơn 300 cho nên sẽ có rất nhiều khó khăn nhưng
nếu chúng ta cứ trực tiếp mà đánh thẳng vào đó thì sẽ có thể cách nào đó thắng được, nhưng sẽ phải hy sinh rất nhiều người, nhưng sẽ đỡ hơn là
đánhn lén. Vì ông ta rất là biến thái cho nên sẽ chuẩn bị rất nhiều cạm
bẫy, cho nên phần thắng sẽ khong nghiên về phía chúng ta đâu. Vậy nên
chỉ có đánh trực diện thì mới có thể thắng được – Yun Ha nói ra kế hoạch của cả bọn, thật sự ngoài cách đánh chính diện ra thì không còn cách
nào khác.
- Nhưng nhiều người như vậy xông thẳng vào không sợ bức dây động rừng sao? – Tim nãy giờ ngồi nghe lên tiếng hỏi
- Không sao, vì đã muốn đánh chính diện thì thể nào ông ta cũng biết, và với cái người tự tin như ông ta thì sẽ chờ chúng ta đến nơi chứ
không chặng giữa đường đâu – Ryo lắc đầu giải thích.
- Làm sao các anh lại có thể chắc chắn như vậy? – Liz thấy không đúng lắm, con người có tự tin cách nào đi nữa thì cũng sẽ không liều mạng mà chơi cái trò nguy hiểm như thế.
- Ông ta luôn nghĩ mình là tất cả, người đã nắm giữ số phận của thế
giới này, cho nên sẽ không vì chúng ta mà lo lắng đâu – Hắn trả lời,
cười nhạt.
- Không lẽ không còn cách nào khác sao??? – bà Ngọc nãy giờ ngồi nghe cuối cùng cũng lên tiếng tham gia, tuy hỏi mọi người nhưng thật sự bà
chỉ nhìn mỗi Kyo mà thôi.
- Bà chỉ cần nghe, không cần lên tiếng! – Nó gắt nhẹ.
- Thật sự đã hết cách – Mike vẫn giữ phép mà trả lời bà Ngọc, cả đám
thì đã không còn quá bất ngờ khi thấy Kyo luôn luôn gắt gỏng với bà
Ngọc.
- Ok, vậy bây giờ chúng ta sữ bàn sâu vào công việc ngày mai nhé –
Hen gật đầu nói rồi mở máy laptop cùng với máy chiếu lên và mở ra 1 cái
sơ đò của 1 căn nhà cao tầng. – Trả lại cho cậu đấy Phong – thảy cái cây viết có đèn qua cho Phong Hen nói.
- Ok, đây là sơ đồ nơi ông ta đóng đô, là căn cao tầng duy nhất nằm
trên 1 cái vực ở ngoại ô thành phố, chúng ta sẽ bắt đầu tấn công thẳng
vào trong, và khi vào. Tới trong sẽ chia ra thành nhiều nhóm, anh Mike
sẽ cùng chị Miko, Tim và Liz về hướng này……- vừa nói Phong vừa chỉ cái
đèn theo từng nơi, – và cuối cùng sẽ gặp nhau ở đây, sân thượng của căn
nhà – Phong kết thúc tất cả khi lên tới sân thượng. cả đám còn ngồi bàn
bạc thêm 1 hồi lâu nữa mới giài tán.
- Em xuống dưới kia nói chuyện với mấy người kia 1 tí – Nó nói rồi
đứng dậy đi trước mấy người kia, thẳng xuống dưới chỗ mấy anh em của
mình.
________
- Chị 2/Kyo! – mọi người đang ngồi nói chuyện thì reo lên khi thấy Nó đi xuống, hầu như ngày nào Nó cũng dành 1 ít thời gian cho bọn họ,
nhưng cả tuần này Nó cứ nấp trong phòng cho nên chưa có ai gặp được nó,
cho nên bây giơ thấy ai cũng vui.
- Sorry mọi người nha, đã làm mọi người lo lắng mấy ngày qua – Nó
cuối đầu nhẹ nhàng nói ra lời hối lỗi, tự nhiên khi thấy mọi người lo
lắng cho Nó như vậy nó lại thấy mình thật có lỗi.
- Chị 2 đừng nói vậy, chị không sao thì bọn em vui rồi – Anh Tuấn chạy lại gần Nó 1 chút rồi nói với giọng tha thiết.
- Cám ơn nhóc – Nó nói rồi cười hiền, xong quay qua nhìn Hắn, thấy
Hắn gật đầu thì mới quay lại mọi người, – Ngày mai chúng ta sẽ hành
động, cho nên mọi người hãy chuẩn bị tinh thần đi, Kyo xin lỗi vì đã kéo mọi người vào cuộc, lúc trước thật sự không nghĩ sẽ tiếp nhận mọi
người, nhưng bây giờ đã là anh em. Lúc trước nhận mọi người cũng chưa
từng nghĩ sẽ kéo mọi người vào cái vòng này, nhưng bây giờ thì không
muốn cũng không được, chỉ còn biết dùng 2 từ xin lỗi mà thôi – Nó vừa
nói nước mắt vừa chực tuôn ra, giọng càng ngày càng nhỏ và càng xúc động hơn, mọi người như chết lặng, không phải vì sợ, mà vì thương thay cho
Nó.
- Kyo à, đâu phải em không biết mọi người sẽ luôn luôn theo em mà,
không có em thì bây giờ bọn anh còn đang lao đầu vào ngã tối của bọn
người kia, không có em chắc bây giờ bọn anh cũng chưa thể được như thế
này, bọn anh cám ơn em còn không hết, sao em lại nói những lời khách sáo như thế, không lẽ cuối cùng bọn anh cũng không thể làm anh em của em
sao? – Trường bước lên trước mặt Nó, bạo gan đặt tay lên vai Nó mà nhỏ
nhẹ nói.
- Đúng đấy chị/Kyo – cả đám cùng đồng thanh gật đầu nói với Nó.
- Cám ơn mọi người – Nó bỗng ôm chầm lấy anh Trường cùng nhóc Anh
Tuấn mà khóc, mọi người như cứng đờ đi, tại sao hôm nay Nó lại có thể tự nhiên mà ôm lấy 2 người kia như vậy??? Mà còn khóc nữa!! Mọi người đứng ngoài nhìn vừa thương cho Nó vừa ganh tị với anh Trường và nhóc Anh
Tuấn, thật may mắn được Nó ôm như thế. (saaaaaaaaaaaaaaaack!! sặc bánh
típ) Có ai biết người trong cuộc là Anh Tuấn và anh Trường đang hết
sức…hết sức là kinh ngạc, không còn biết làm gì luôn mà cứng đờ người,
hôm nay Kyo thật lạ, chẵng giống Kyo ngày thường chút nào, anh Trường
lại nghe thoang thoảng đâu đó trong không khí có mùi dấm chua, chua đến
nỗi lạnh cả người. Hắn đứng đó nhìn Nó ôm chầm lấy 2 người con trai khác thì thật sự bất ngờ và có phần hơi…ghen, mặc dù biết Nó chỉ coi họ như
anh em nhưng vẫn là GHEN! ngoài Hắn ra Hắn không muốn Nó ôm ai khác nữa, nhưng cũng chỉ biết nhìn thôi chứ không biết phải nói thế nào. Không
gian bỗng dưng thật im lặng, chỉ còn nghe được tiếng khóc của Nó và
tiếng hơi thở của mọi người, ngoài ra không còn gì nữa, không 1 tiếng
của động.
- Chị 2?? – sau 1 lúc thật lâu Anh Tuấn cuối cùng cũng phải lên tiếng khi nghe Nó đã nín khóc.
- Ah, xin lỗi – Nó bỗng như có điện giật mà bung người ra khỏi 2
người kia, nhém chút nữa là đã ngã nếu không có Hắn ở phía sau giữ lại.
-Chị 2 không sao rồi chứ?? – Tuấn Anh lo lắng hỏi.
- À không sao, lại làm mọi người lo lắng rồi – Nó lắc lắc đầu rồi lại mỉm cười. – Ngày mai là ngày quyết định, cho nên Kyo muốn tặng mọi
người 1 món quà, chắc là mọi người cũng muốn biết khuôn mặt của Kyo như
thế nào mà đúng không – Nó vừa nói, vừa tháo cái nón trên đầu xuống,
cùng lắc lắc cho tóc thẳng ra, mọi người chưa nuốt hết được từ ngữ của
Nó thì đã lại chết sững khi thấy được khuôn mặt đầy đủ của Nó, cứ phải
là tròn mắt mà nhìn. Khuôn mặt nhỏ nhắn với làn da khá trắng, mắt to
tròn long lanh nước vì mới khóc làm bọn họ cứ phải là say đắm nhìn,
không ngờ mắt Nó lại to thế (cứ như mắt lồi ý, tả gì mà thấy ghê), cái
trán cao thông mình, mũi thẳng và cái miệng nhỏ trông thật xinh. Ai cũng đã từng tưởng tượng ra khuôn mặt của Nó, nhưng không ai ngờ lại còn đẹp hơn họ nghĩ nữa, thật sự đây là 1 món quà quá đẹp, quá quý giá. Họ đã
từng nghĩ chỉ cần được nhìn thấy khuôn mặt của Nó 1 lần thì có chết cũng cam, bây giờ thì ước mơ đã thành sự thật rồi. (s mà thấy nó biến thái
sao sao ý nhờ >”
- Thôi đủ rồi, mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi đi, lát nữa anh Mike sẽ
xuống phân phó mọi việc, mọi người nhận việc của mình xong thì nghỉ sớm
đi, mai sẽ vất vả đấy – làm 1 tràng rồi thì Hắn kéo tay Nó đi thẳng
không thèm kiên dè gì hết, và bộ mặt thì một chữ ghen to đùng không hề
che dấu.
- Anh Ken giữ bạn gái ghê quá, hèn gì không cho ai nhìn mặt – nhóc anh Tuấn lên tiếng khi cả 2 đã khuất sau hành lang.
- Kyo đẹp thật mà, không giữ như vậy thì làm sao được – tiếng Mike
làm cả đám giật nảy mình, cứ nghĩ anh sẽ ohải 1 lúc nữa mới xuống chứ,
đâu ngờ nhanh thế.
- Anh Mike! – cả đám cùng đồng thanh.
- Thôi nào, mọi người ngồi xuống đi, chúng ta cần nói chuyện một chút – Mike nói rồi ngồi xuống ghế, mọi người còn lịa cùng về chỗ ngồi.
- Ngày mai sẽ là ngày quyết định sinh tử của chúng ta, cho nên anh
muốn mọi người chuẩn bị tinh thần 1 chút, anh không muốn vòng vo cho nên sẽ vào thẳng vấn đề nhé – Mike đợi cho tất cả ngồi xuống rồi bắt đầu
vào việc luôn chứ không vòng vo lôi thôi.
- Dạ, anh cứ nói đi, tụi em đã chuẩn bị tinh thần rồi – Trường là người dại diện cho nguyên đám lên tiếng.
- Uhm….moi người cũng biết là Kyo nó đã xem mọi người như anh em của
mình, mà một khi con nhóc đã xem mọi người như anh em thì chỉ cần 1
người có chuyện thì nó cũng sẽ rất đau, cho nên ngày mai, phải cẩn thận
hết mình, vì chính mình và cũng vì con nhóc nữa. – dừng lại 1 chút anh
nói tiếp, – Anh biết moi người sẽ không quảng thân mình vì Kyo, nhưng
hãy nhớ luật của con bé, không bao giờ được làm tổn hại bản thân nếu
không cấn thiết, mọi việc phải hết sức cẩn trọng, hãy vì con nhóc mà
hành sự nhớ không?! – tiếng của Mike cứ đều đều mà nói, tuy không quá
nghiêm khắc nhưng có thể nghe được cái giọng như ra lệnh của anh. Mọi
người nghiêm chỉnh ngồi nghe, thật sự họ đã quá may mắn khi được Kyo
nhận làm anh em, và họ thật sự khâm phục cách dùng người của THUNDER,
tuy nghiêm khắc nhưng lại rất có tình cảm, không như những người họ đã
từng theo, thật sự là rất đáng nể phục, hèn gì anh em của họ cho dù có
chết vì họ cũng cam lòng, mà ngay cả người thân của họ cũng không thể
nào trách được bọn người này.
- Dạ, bọn em sẽ cố gắng hết mình – cả đám cùng đồng thanh, quyết tâm hiện rõ.
- Uhm, thế thì ngày mai chúng ta sẽ chia ra thành 3 nhóm, cái này thì mọi người hãy tự quyết định nhé, nhóm 1 sẽ theo anh, Yun Ha, Miko, Joe
với Rika cùng với nhóc Rei màu xám làm tuyên phong mở đường, đánh vào
cục diện chính. nhóm thứ 2, màu trắng sẽ do Shin, Phong, Minh, Ken, Jay
với Jes cùng với Ren vào phần xâm nhập, sẽ lẻn vào trong khi bọn anh
công phá được, cái này cần đến sự nhanh nhẹn và khéo léo của các em.
Nhóm thứ 3, đen sẽ do Hen, Jin với Ryo hỗ trợ màu xám tấn công, ngày mai khi chuẩn bị xuất phát sẽ có người đưa tới cho mọi người băng reo theo
từng nhóm mà quấn trên đầu, còn quần áo thì sẽ có người đem xuống cho
mọi người – Mike chấm dứt mọi thứ.
Vậy còn chị 2 thì sao ạ?? – 1 nhóc khác trong nhóm thắc mắc lên tiếng.
- À, Kyo, và những người còn lại có việc khác cần phải làm, đó là ý
kiến của con nhóc anh không biết nó muốn làm gì đâu, thôi mọi người nghỉ ngơi đi đừng nghỉ nhiều, ngày mai sẽ là một ngày vất vả đấy – Mike nói
nhanh rồi đứng dậy đi lên nhà. Nói thật anh cũng chẵng hiểu vì sao lúc
nãy Nó lại có ý kiến như vậy, chắng ai biết phải làm sao, chỉ biết Kyo
không lên tiếng thì thôi, chứ Kyo mà đã lên tiếng thì có trời cũng cảng
không được.
_______________
- Bà theo tôi – Nó sau khi rời khỏi chỗ của mấy anh em thì đẩy Hắn sang 1 bên mà đi tìm bà Ngọc.
- Đi đâu??? Giờ này không nghỉ ngơi mai còn chiến đấu?? – Bà Ngọc hơi ngạc nhiên khi thấy Nó xông vào phòng mình như thế.
- Đừng hỏi nhiều! – Nó lạnh lùng nói rồi quay người đi ra, bà Ngọc không còn cách nào khác đành đi theo nó.
_____
*Cốc cốc cốc* Zenny đang ngồi xoay người nhìn Trăng ngoài cửa xổ suy tư gì đó trên bàn làm việc thì nghe tiếng gõ cửa.
- Ai đó, vào đi – Zenny mệt mỏi quay người lại thì thấy đó là Nó và
bà Ngọc, hơi ngạc nhiên nhưng rồi lấy ngay lại vẻ mặt bình tĩnh của
mình. – Có chuyện gì mà tìm chị vào giờ này thế nhóc? – Zenny nở nụ cười xả giao mà hỏi Nó, không vội trả lời Nó xoay người lại khoá cửa, chắc
chắn là không ai có thể nghe thấy những việc mình sắp nói thì mới xoay
người lại.
- Chỉ còn lại 3 người chúng ta, em cũng không muốn vòng vo làm gì,
chị là ai đâu phải em không biết, không cần phải giả vờ trước mặt em là
gì đâu – Nó vừa nói vừa bước tới cái ghế trước mặt Zenny mà tự nhiên
ngồi xuống, mặt tuyệt nhiên không có chút biến chuyển.
- Ý ….ý em là gì chị….chị không hiểu – Zenny tuy hơi ngạc nhiên nhưng không giám nhận, chỉ là thăm dò.
- Cố Gia Bảo Nhi chị không cần phải dấu dím thân phận của ……..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...