Sự Trả Thù Của Quỷ - Angels or Devils

Không ai biết Kyo đã làm gì trên phòng Nó chỉ biết là Nó đã nhắn tin
đúng 1h thì phải có mặt ở nhà ăn cho nên cả đám đã có mặt, cả đám ngồi
chờ và thật sự tò mò khi nó bước xuống thì quần áo đã chỉnh tề như chuẩn bị đi đâu ấy.

- Có chuyện gì thế nhóc? – Minh không nhịn được lên tiếng hỏi.

- THUNDER đã phải tái xuất rồi – Nó trả lời anh hai rồi ngồi xuống cái ghế cạnh anh.

- Ý nhóc là sao?? – Mike không hiểu.

- Có phải là nhóc đã có cách rồi không?? – Phong chen ngang.

- Cách thì không có, phải nhờ đến các anh chị thôi, nhưng bây giờ thì phải nghe em. – Nó nói rồi nhìn từng người một, không ai có ý gì thì
mới tiếp, – anh Mike và Tim phải phá cho được mạng lửa của ông ta thâu
thầp càng nhiều tin tức càng tốt sau đó giao cho Joe với Rika và anh Ryo đưa về phía cảnh sát để họ tự quyền sử lý. Anh Yun Ha, chị Jin, Ran,
Ray và Rei sẽ cùng nhau đưa Sei với Zin về Nhật, sau đó Ran và Rei ở lại bảo vệ cho hai con nhóc 24/7 cho chị, còn 3 người kia thì đi đến những
chỗ này – đưa ra mấy cái phong thư cho Yun Ha, – đưa thư cho từng người
rồi dem0 những thứ họ đưa về cho em, càng nhanh càng tốt. Anh hai, anh
Phong, anh Hen với Jes và Jay thì hãy cố gắng giúp cho anh Mike, còn anh Shin, chị Miko, chị Jin Ren với Rey thì chia nhau ra đi bảo vệ cho ba
mẹ của Jes và Jay. Chia nhau ra làm đi – Nó nói rồi đứng dậy.

- Chị hai, tại sao lại là em??? – Rei và Ran cùng nhau hỏi.

- Tại sao không phải là hai đứa? – Nó hỏi ngược lại.

- Nhưng bọn em muốn ở lại giúp mọi người.

- Chị đập cho mỗi đứa một cái chết bây giờ, Sei với Zin là hai người
rất quan trọng, hai đứa nhóc mà có gì thì hai đứa chết với chị – Nó
nghiêm giọng nói.

- Nhưng mà.. – Hai thằng nhóc định nói gì đó thì đã bị nó chặng họng.

- Không nhưng nhị gì hết, 1 là làm, hai là về luôn bên đó cấm cửa không bao giờ được về VN nữa – Nó tàn nhẫn nói.

- Hic, dạ chị hai – hai đứa không biết nói gì luôn.

- Thôi mọi người chia nhau ra làm đi, nhớ là phải cẩn thận đấy – Nó nói rồi đứng dậy khoát áo khoát lên.

- Ế, thế còn ta?? – Ken nãy giờ ngồi đó chờ hoài vẫn không thấy Nó giao nhiệm vụ gì cho mình hết.

- Mi hả?? ờ, muốn làm gì thì làm – Nó thờ ơ nói rồi bước ra ngoài.

- Mà em đi đâu vậy nhóc? – Minh hỏi Nó.

- Tìm một người với lại đi gặp vài người – Nó trả lời anh nhưng không quay đầu lại.

- Hay là để thằng Ken theo em đi, dù sao thằng nhóc cũng biết đường
hơn em mà, với lại em đi một mình hai không yên tâm đâu – Minh đề nghị.

- Tuỳ – Nó không thèm ý kiến gì hết, vần bước đi.

- Đi theo đi còn đứng đó, con nhóc mà có gì anh giết bây – Minh đẩy Hắn đứng dậy để đi theo Nó kèm theo một lời hâm doạ.

- Trời đátt, cái này là nhờ vả hay hâm doạ vậy?? – Zenny choáng luôn.

- Tuỳ người nghe tự hiểu, thôi bắt tay vào việc đi – sau câu nói của anh Minh thì ai vào việc nấy. Chắc là mọi người khó

hiểu vì sao mà mấy anh chị kia lại răm rắp nghe lời Nó lắm đúng hôm??
Thì cũng không có gì khó hiểu đâu, tuy Kyo là một người hay quên, nhưng
khi tới chuyện thì thường là người lí trí nhất và một khi mà Kyo đã nói
thì phải nghe thôi.

- Đi đâu đây? – Hắn sau khi thay đồ thì liền chạy ra xe, Nó đang ngồi trong xe cùng với tai nghe trên tay mà khỏi hỏi Hắn cũng biết nó đang
nghe bài gì.

- … – Nó không nói gì, hai mắt nhấm nghiền chỉ đưa cho Hắn một tờ
giấy. Hắn không nói gì nữa mà chỉ chăm chú chạy xe, Hắn theo chỉ dẫn
trên tờ giấy chạy mãi khoảng gần 1 tiếng đồng hồ sau thì đã ra tới ngoại ô, hai bên đường thưa thớt nhà cửa, càng chạy vào sâu ở trong thì chỉ
còn 1 cái nhà duy nhất cũng chính là đích đến. Căn nhà….phải nói là căn
chòi mới đúng nằm chơ vơ một mình giữa một nơi hẻo lánh không bóng nhà
nào khác, nhìn đơn xơ như muốn xuọ xuống bất cứ lúc nào.

- Tới đây để làm gì vậy??? – Hắn thật sự không thể nào không tò mò vì lúc nãy đọc cái địa chỉ đã lờ lợ rồi, giờ nhìn mới thấy tận mắt căn
chòi này, tuy không dột nát cho lắm nhưng không thể nào….theo hắn thì ở
được.

- Muốn biết thì theo ta, đừng hỏi nhiều – Nó lạnh lùng nói rồi mở cửa bước ra, Hắn dù muốn dù không vẫn phải theo Nó vì trước khi đi anh Minh đã có dặn kĩ là phải luôn luôi theo sát Nó để có gì còn trở tay cho
kịp. Mà Nó cũng thật biết cách doạ người, không lẽ Nó không biết tình
trạng hiện giờ của mình mà còn đi tới những nơi hẻo lánh này??? Hắn
không sợ sẽ bị đánh úp, nhưng rủi ro Nó có chuyện gì thì anh khó sống mà ăn nói với mấy người kia.

- Phương Nhã Ngọc bà ra đây cho tôi – Nó không ngần ngại bước vào nhà và thẳng thừng gọi không chút nể nang hay xem coi có ai trong nhà
không.

- Ai mà giờ này đã đến kiếm chuyện thế???? – giọng một người đàn bà
khàng khàng vang lên từ nhà sau có phần khó chịu vì vị khách không mời
mà đến là Nó nhưng vừa nhìn thấy mặt Nó thì bà như đứng hình. Hắn có dịp nhìn kĩ bà. Một người đàn bà khoảng ngoài 50 (ơ mà Kyo hỗn dám gọi cả
họ lẫn tên người ta) nhìn thì giống Tàu hơn Việt, thêm cái giọng nói khi nãy cộng với cái tên lúc nãy Nó gọi thì 9 phần 10 Hắn chắc bà là Tàu
rồi. Bà ta có một dán người khá đô và săn chắc cho một người đã ngoài
50, nhưng cái mà làm Hắn chú ý là cái vết sẹo kéo dài từ trán tới nữa
mặt trái của bà ta và cái dán đi khập khễnh của bà.

- Coi bộ bà vẫn sống tốt chứ nhỉ??? – Nó nhếch miệng tạo thành nụ cười quen thuộc tưởng chừng đã bị lãng quên.

- Minh…Châu??? Con không phải đang ở Nhật Sao???? – Bà nhìn Nó như muốn lòi luôn cặp mắt.

- Nhờ phúc của bà tôi đã về đây hơn 1 tháng rồi – Nó vẫn giữ nụ cười
đó trên môi, Hắn thì không còn gì để nói luôn thật sự quá shock. Đâu
phải mới ngày đầu tiên biết Nó, Nó nổi tiếng từ nhỏ với một cung cách
đối xử với người trên là luôn luôn cung kính và tôn trọng thế mà giờ đây đứng trước Hắn Nó như một người xa lạ, không giống Nó của ngày thường
chút nào.

- Thế à???? Vậy thì ngọn gió nào lại đưa con tới đây kiếm cái lão bà
bà này thế??? – không những khôngdedr tâm mà hình như bà còn rất vui vì
cái cách ăn nói của Nó nữa. – Ngồi đi ngồi đi – bà niềm nở mời Nó ngồi,
hình như tới lúc này bà mới để ý là có sự hiện diện của cậu trẻ đứng
cạnh Nó. – Còn cậu đây là??? – bà nhìn Nó hỏi.

- Không cần biết – Nó thảy một câu Nó tự nhiên thả người xuống cái ghế gần nhất. – Ngồi đi – Nó nói với Hắn, không


nói gì chỉ gật đầu chào người đàn bà tên Nhã Ngọc rồi thả người xuống cái ghế cạnh Nó.

- Vậy bây giờ có thể cho ta biết được lí do nào khiến Minh Châu cô
nương hạ giá tới đây chưa?? – bà Ngọc hỏi, giọng cười đùa, theo Hắn nghĩ thì bà đang rất vui vì sự hiện diện của Nó thì phải.

- Lão ta đã ra tay – từng lời của Nó nói ra thật nhẹ nhàng nhưng bà Ngọc nghe như có tiếng sét đánh ngang tai mình.

“XOÃNG!!!!” Tiếng chiếc tách trên tay bà được rơi tự do và tiếp đất thật tự nhiên, người đàn bà như chết lặng.

- Con…con mớ….mới nói gì?? – như không tin vào tai mình bà đờ người hỏi lại Nó.

- Tối hôm qua, thiệt hại đã hơn 100 nhân mạng. Chắc có lẽ bà cũng đã
nghe bảng tin sáng nay rồi chứ??? – Nó nói chuyện không đầu không đuôi
làm Hắn nghe chẵng hiểu mô tê gì hết.

- Ông….ông ta thật không có tính người mà – bà bức xúc nói, giọng run run.

- Đâu phải mới lần đầu tiên đâu mà bà phải bức xúc như thế, cha mẹ
của anh Minh cũng bị ông ta giết hại rồi, bao nhiêu người khác nữa đâu
phải bà không biết – Nó nói giọng đều đều không chút cảm xúc.

- Kyo, mi đang nói gì vậy??? – Hắn không thể hiểu được Nó đang muốn nói gì nữa, tại sao lại là ba mẹ của anh Minh???

- Ta đã nói mi im lặng mà, không thì cứ ra xe mà ngồi – quay qua thảy
cho Hắn một ánh nhìn không vừa ý rồi Nó lại quay sang xem sắc mặt của bà Ngọc, nhếch miệng cười nụ cười đau đớn.

- Vậy con đến đây gặp ta để làm gì??? – bà Ngọc đau khổ nhìn đứa con
gái trước mặt hỏi, bà đã hy vọng, hy vọng rất nhiều Nó tới gặp bà và Nó
đã tới, nhưng lại không phải thăm bà mà là có chuyện, thật sự bà đã sai
rồi.

- Ba năm trước bà đã hứa sẽ làm cho tôi một việc và bây giờ là lúc để bà thực hiện điều đó – vẫn giữ cái giọng lạnh tah đó Nó nhìn thẳng mặt
bà nói.

- Minh Châu muốn ta đi gặp ông ta??? – bà nhìn Nó trân trân hỏi, giọng run run.

- Có lẽ đã đến lúc chúng ta kết thúc tất cả rồi – bỏ hai tay vào túi quầm Nó ngã người ra ghế nhìn trần nhà nói.

- Thôi được, nếu như Minh Châu đã muốn như vậy thì cứ quyết định theo ý Minh Châu đi – tuy không bằng lòng cho lắm nhưng bà vẫn tôn trọng ý
kiến của Nó mà gật đầu.

- Bà có 10′ để chuẩn bị, bà sẽ đi theo tôi đến gặp một người – Nó đột ngột ngồi thẳng dậy nói với bà Ngọc như ra lệnh.

- Đủ rồi đó Kyo, mi đâu thể nào ăn nói với người lớn tuổi hơn mình
như thế chứ – Hắn nãy giờ ngồi nghe đã không thể nào nhịn được nữa, Hắn
nói như hét vào mặt Nó.

- Ta đâu có kêu mi ngồi đây nghe, nếu không thích mi có thể ra ngoài, bỏ về cũng được, không cần mi dạy đời ta – Nó nói với Hắn, giọng bất
cần đời rồi lại ngã người ra ghế, – Còn không đi chuẩn bị đi??? – Nó
trợn mắt nhìn bà Ngọc.

- Cậu trẻ cứ đưa Minh Châu về đi tôi sẽ tới chỗ của các người vào tối nay – bà Ngọc không quá ngạc nhiên trước thái độ của Nó đối với Hắn mà
quay sang nói với Hắn.

- Bà còn 9’15 sec, nhanh lên. Ông ta có thể ra tay bất cứ lúc nào, và tôi sẽ không cho bà được chết một cách nhẹ nhàng đâu, chúng ta còn rất
nhiều chuyện phải làm – Nó nhìn đồng hồ rồi nói với bà.

- Thôi được rồi, vậy thì chờ tôi một chút – bà Ngọc nói rồi đứng dậy
bỏ vào trong, khi bà vừa bỏ vào trong thì Nó liền đứng đậy nhanh như cắt phóng ra ngoài, cuối người xuống rút ra trog người 3 cái phi tiêu và
cũng nhanh như lúc ngồi xuống Nó đứng dậy và nhắm thẳng lên mái nhà và
chạy thêm 3 bước nhúng người một cái Nó nhảy phóc lên và thẳng tay ném 3 cái phi tiêu trước ánh mắt đầy ngạc nhiên của Hắn nhưng rồi chỉ nghe
được vài tiếng “vụt vụt vụt” và rồi tiếng lên nòng súng rất nhỏ.

- COI CHỪNG!!!! – Hắn chỉ kịp hét lên như thế rồi thì nhà người qua kéo Nó nằm xuống trước khi tiếng đạn phát ra.

“PẰNG PẰNG PẰNG !!!!!! – ba tiếng súng phát ra ngay cạnh Nó và Hắn, và
trước khi cả hai kịp hiểu ra chuyện gì thì 3 thân hình đen ngòm đổ sập
xuống trước mặt hai đứa.

- Tại sao cứ phải liều mạng như thế chứ – thả cho hai đứa một câu bà
Nhã Ngọc vừa lắc đầu vừa nhét cây súng vào cạp đôi ũng đen bà đang mang
dưới chân. Vâng, 3 tiếng súng đó là do bà Ngọc bắn ra, lu s nãy thấy
biểu hiện của Nó bà đã nghi, rồi khi nghe tiếng sột soạt trên nóc nhà
thì bà đã phần nào đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Nhanh không kém Nó bà đi lẹ vào phòng rút cauy súng mà bà luôn để dưới gối phòng hờ ông ta
tìm đến thì còn kịp đối phó. Vừa chạy ra thì thấy Nó vừa phóng 3 mũi
tiêu, vừa định ngăn lại thì đã quá muộn, đột nhiên bà nghe được tiếng
lên nòng súng thế là chạy ra nhanh nhất có thể và bà đã bắn được ba tên
sát thủ trước khi họ kịp ra tay. Hên là mấy tên sát thủ này là hạn còm
chứ mà thật chuyên nghiệp thì bà không biết đã có chuyện gì xãy ra. Hắn
cũng làm bà ngạt nhiên vì tuy mấy tên sát thủ này chưa thể gọi là chuyên nghiệp nhưng lại rất nhanh nhẹn.

- Có lẽ chúng ta đã bị theo dõi – Hắn nhìn ba cái xác trước mặt nói.

- Ông ta cũng thật khi h người nhỉ, đưa toàn một lũ vô dụng mà đòi ám sát tôi ư – Nó nhếch mép cười giọng khinh bỉ nhìn ba cái xác đen ngòm
trước mặt.

- Chỗ này không tiện ở lâu đâu, có lẽ đây chỉ mới là bắt đầu thôi – bà Ngọc cũng nhìn ba tên đang nằm đó nói giọng

gấp rút.

- Thôi lên xe đi – Hắn hối rồi móc chìa khoá ra mở cửa xe cho cả hai.

- Khoang đã, cậu trẻ giúp tôi kéo ba cái xác này vào trong nhà đi -bà Ngọc nói với Hắn rồi chạy ngược vào nhà trước

khi Nó kịp nói gì, Hắn không biết phải làm sao đành nghe lời bà kéo ba cái xác vất vào nhà.

- Ok, bây giờ ta sẽ đốt căn nhà này để huỷ tất cả đi vì dù sao thì ta cũng sẽ không trở về đây nữa – bà Ngọc đi ngược ra trên vai mang một
chiếc ba lô nho nhỏ còn tay trái thì cầm một cái bình nước khoảng 5 lít
mà chắc chắn trong đó là săn vì trên tay phải của bà còn cằm cái bật
lửa. Bà nhanh nhẹn mở nắp bình săn và đổ lên người ba tên kia và xuống
sàn nhà rồi bật nắp cái bật lửa mà vất vào đó, bà hành động những việc
này trong vòng chưa đầy hai phút và lửa đã bắt đầu thiêu huỷ dần ba con
người sấu số.

- Đi thôi – sau khi làm xong bà liền bước lên xe và nói.

- Nghĩ rất tốt, thế thì không phải động đến bọn cơ động – Nó nhếch mép nói với bà qua kính chiếu hậu trong xe.


- Thế bây giờ đi đâu??? – Hắn cắt ngang, thật sự Hắn không thích Nó của bây giờ chút nào cả, Hắn thà nhìn thấy Nó

cứ nói trước quên sau còn hơn Nó lúc này, sất sượt và ương bướng quá.

- Tới căn cứ mật của ông Hoàng Mạnh Đạt ở Quận 8 – Nó không nhìn Hắn
mà trả lời rồi lại móc dế yêu ra bấm bấm gõ gõ gì đó, – Anh Vương – Nó
đưa điện thoại lên tai, thì ra là gọi cho anh Vương.

_ Kyo, mọi người vẫn ổn chứ??? Anh mới nghe xong tin tức, gọi cho ai
cũng không bắt máy hết _ vừa nghe tiếng Nó thì anh Vương ở đầu dây bên
kia đã hỏi dồn dập.

- Tất cả đều bình thường, THUNDER đã đến đủ – nó trả lời anh một cách thờ ơ rồi mới hắn giọng, – anh thu sếp tối nay cùng tất cả các anh em
sang nhà anh Minh cho em, nhớ là phải đi cùng nhau và phải thật cẩn
thận, sắp có việc phải làm rồi – Nó từ tốn nói với anh, nhưng nếu nghe
rõ trong giọng nói có phần uy quyền như đang ra lệnh.

- Thật ra đã có chuyện gì xảy ra vậy Kyo??? – nghe cái ngữ địu của Nó làm anh thật sự thấy lo lắng.

- Anh cứ nghe theo em đi, có gì thì tối nay sẽ nói sau – Nó nố như ra lệnh cho anh rồi không chờ anh kịp phản ứng gì Nó cúp phone luôn. Thả
người ra ghế Nó lại nhắm mắt típ, đang định hỏi Nó gì đó nhưng khi thấy
Nó như vậy thì Ken chỉ còn biết buồn bã lắc đầu rồi quay đi, chăm chú
lái xe, còn bà Ngọc thì nãy giờ cứ nhìn Nó chằm chằm rồi lâu lâu lại thở dài, nghe đến não lòng.

- Kyo, tới rồi – Hắn lại phải lay người Nó gọi dậy.

- Uhm – Nó mở mắt nhìn ra ngoài, cẩn thận nhìn trước nhìn sau rồi mới mở cửa bước ra. – hai người theo tôi – Nó quay lại nói với Hắn và bà
Ngọc.

- còn chiếc xe??? – Hắn hỏi, tuy không tiếc gì chiếc xe nhưng nếu
không có xe thì không thể nào bảo đảm được là cả ba sẽ toàn mạn về tới
nhà.

- Đây là công ty lớn đấy, điều căng bản là giao chiếc xe cho người
bảo vệ mà mi cũng không biết sao?? – Nó quay lại trố mắt nhìn Hắn như
không tin cái tên đang đứng trước mặt mình chính là cái tên Ken trời
đánh ngày thường luôn kiếm chuyện với mình.

- Ở đây có thấy tên bảo vệ nào đâu chứ??? – Hắn cũng đớp lại, có phải tại Hắn hoa mắt không thấy đường hay là Nó đang tưởng tượng vậy???

- Không biết gọi sao??? – Nó cười trêu ngươi Hắn rồi đưa tay lên đánh tay “tách tách…tách..tách tách…tách tách tách” vừa dừng tay thì đã có
hai tên to như hộ pháp bước ra rừ sau một cánh cửa của toà nhà.

- Nhóc con, cô là ai mà lại tới đây?? Định gây rối à??? – 1 trong hai tên hộ pháp lên tiếng hỏi, giọng vô cùng hách dịch. Nó không nói gì,
chỉ móc trong túi ra một thẻ màu đen không biết là cái gì, nhưng khi vừa nhìn thấy cáo thẻ thì hai tên hộ pháp liền quỳ xuống một chân mà kính
cẩn, – xin lỗi tiểu thư, chúng tôi có mắt mà không tròng – hai tên cuối
rạp người rối rít xin lỗi.

- Đứng lên đi, coi chừng chiếc xe này cho ta – nói với hai tên, hất
đầu sang chiếc xe rồi Nó tiếp, – Ông chủ có đây chứ??? – Nó hỏi thêm.

- Ông…ông chủ đang bận việc – run run 1 trong hai tên lại cung kính trả lời.

- Ở đâu?? – lạnh lùng hỏi, vừa nghe thấy ngữ khí của Nó thì hai tên
hộ pháp cứ như đông cứng lại, ngay cả Hắn và bà Ngọc cũng phải rùng
mình.

- Trên….trên lầu….lầu 5 trong phòng hội nghị – hai tên hộ pháp run bần bật trả lời.

- Chăm sóc chiếc xe cho tôi – Nó gật đầu rồi thẳng tiến vào trong,
Hắn và bà Ngọc chỉ còn biết đi theo Nó mà thôi. Quay sang hai tên hộ
pháp thì cứ như trút được tảng đá ngàn cân ra vậy, có ai trong cái toà
nhà này mà không biết đến uy danh của cô chủ nhỏ con nuôi của ông Hoàng
Mạnh Đạt, người duy nhất nắm giữ cái thẻ đen độc nhất vô nhị của ông
trùm chế tạo vũ khí này mặc dù chưa bao giờ gặp mặt cả.

Nó vừa đẩy cửa đặt chân vào toà nhà thì đã bị chặng lại bởi một đội ngũ
những tên hộ pháp mang vest đen có cả trăm tên chặng lại, vì không muốn
phiền phức cho nên Nó chỉ đưa cái thẻ ra cho tên cầm đầu thì bọn họ đã
cuối đầu kính cẩn. Nó không nói gì Nó chỉ bước vào thang máy thì Nó
nhanh nhen bấm số 5 rồi ngẩng mặt lên nhìn trần nhà, Hắn và bà Ngọc thì
không nói gì chỉ im lặng mà đi theo Nó.

“RẦM!!!!” Tiếng cánh cửa nặng trịch của căn phòng hội nhị bị lực đẩy
từ chân của Nó làm cho bật ra và vang rềnh đến nỗi người nào mà yếu tim
có thể sẽ lên cơn đau tim mà chết bất đắc kì tử, Hắn và bà Ngọc tái mặt
hết nhìn nó lại nhìn sang người đàn ông kia dang ngồi trên ghế, không
phải Hắn sợ ông ta nhưng mà nó có biết là Nó đang ở đâu không mà lại
liều lĩnh như thế chứ???

- Ai mà dám vào đây vào giờ này mà mở cửa cái k….. – người đàn ông
với dáng dấp bệ vệ đang ngồi trên chiếc ghế xoay quay mặt ra cái cửa xổ
nhìn ra ngoài nóng giận hét vang đang quay lại định la cái tên nào vừa
dám hỗn láo với ông như thế, nhưng khi vừa nhìn thấy mặt Nó thì bao
nhiêu bệ vệ oai phong của một chủ tịch, bao nhiêu nóng giận đều bay biến hết, thay vào sự tức giận là nụ cười hiền rạng rỡ trên mặt ông, – Ôi
con gái yêu quý, về Việt Nam khi nào mà tới giờ mới tới thăm baba thế?? – ông niềm nở hỏi nó, giọng như dỗi hờn vậy.

- HOÀNG MẠNH ĐẠT!!! Cha có tin là con đem cha nhúng dấm không hả??
COn đã nói cha biết bao nhiêu lần là đi dạy dỗ lại cái đám người của cha đi, không thì con sẽ đưa người qua rèn luyện lại cho, Cha một hai là để cho tự lo mà giờ người làm của cha đón khách cái kiểu đó á hả??? Cha có tin là con dẹp luôn cái chỗ này của cha không hả???!?! – Nó nghiếng răn cay cú ông không thương tiếc, không kiên dè gì hết làm Hắn với bà Ngọc
càng thêm tái mét mặt, giờ thì biết là Nó là con gái của ông rồi, nhưng
mà đâu cần phải nặng lời như thế, mà theo Hắn biết thì Nó là một đứa lễ
phép với người trên mà sao giờ….pótay.canh.

- Nào nào con gái, bớt giận tí nào, là lỗi của cha, thôi thì cha để
cho người của con muốn làm gì thì làm đó, còn giờ lại đây cha xem cái
nào – ông nham nhở cười nói rồi dang rộng vòng tay ra nói với Nó.

- Nhớ cha quá à – Nó cũng chạy lại xà vào lòng ông mà nhõng nhẻo.

- Sack, nhớ cha mà về VN hơn 1 tháng rồi cũng không tới thăm cha à – ông xoa đầu nó nói.

- Hehe tại bận mà – Nó nhe răng cười.

- Àh mà kia là ai vậy? – ông bây giờ mới bỏ Nó ra mà chỉ về phía Hắn và bà Ngọc.


- Là người của con – nó tỉnh bơ, Hắn tức học máu.

- Ê nhỏ kia ăn nói cho đàng hoàng nha – Hắn lườm Nó.

- Psk – Nó quay về phía Hắn lè lưỡi rồi quay lại baba mình.

- Con nhóc này, ăn nói đàng hoàng tí đi, lớn rồi mà – ông cốc nhẹ lên đầu Nó mắn yêu.

- Nói chứ đó là bà Ngọc, và cái tên bất lịch sự kia là …. – Nó đang
nói gì bỗng dưng đứng chựng, liền quay qua Hắn, – Tên mi là gì?? – Nó
hỏi Hắn.

- Biết ngay mà, Nguyễn Hoàng Trọng Tuấn – Hắn chán nãn luôn với Nó.

- Ờ – Nó gật đầu rồi quay về phía ông Đạt, – Hắn là bạn con, Nguyễn Hoàng Trọng Tuấn – Nó chậm rãi nhắt lại với

baba.

- À thì ra là ông chủ của bar JK đây mà – ông cười cười chào cậu.

- Dạ – Hắn gật đầu.

- Ta không nghĩ con tới đây để thăm ta tốt lành vậy đúng không?? –
ông quay lại hỏi Nó, không để ý đến bà Ngọc, ông biết khi Nó đã không
giới thiệu bà thì có nghĩa là ông có hỏi cũng như không.

- Baba nghĩ con gái của baba bất hiếu vậy sao – Nó tỏ ra giận dỗi.

- Chứ không phải vậy sao – Ông cuời.

- Hehe, thì cũng cỡ đó, mà con nhớ baba thật mà – Nó cười nham nhở.

- Biết ngay mà, thôi đi theo ta – ông lắc đâu bó tay với Nó rồi đứng dậy, cả ba người còn lại đi theo.

- Mà anh hai đã nhờ cha làm những cái gì vậy?? – Nó vừa đi vừa hỏi.

- 12 cái cho THUNDER, 6 cái cho bạn con, 5 cái cho 5 đứa Ran, Ren,
Ray, Rey và Rei và còn nhiều thứ khác cho tất cả những anh em của con –
ông trả lời Nó khi cả 4 người bước vào thang máy. – Của các con thì làm
xong rồi, chỉ cần tân trang lại một chút là được – ông nói thêm.

- Hehe, baba là nhất nhá – nó cười.

- Thôi đừng có nịn – ông nói rồi bước ra khỏi thang máy. – Uhm họ… –
đang định bấm số mật mã thì ông quay lại nhìn Hắn và bà Ngọc e dè.

- Không sao đâu, con đã nói rồi họ là người của con, với lại bà ta cũng cần chọn một thứ – Nó rồi rồi thay ông bấm số luôn.

- Ê sao con biết số hay vậy?? – ông ngạc nhiên hỏi nó.

- con gái ba là ai chứ – Nó cười đểu rồi bước vào, trong này là phòng để vũ khí bí mật nếu người không phận sự sẽ

không được vào, trong đây chứ tất cả các loại vũ khí tốt và tân thời
nhất, và là nơi dành để tạo ra những vũ khí lợi hại khác. – Wow, baba có nhiều đồ chơi mới quá ha, bữa nào con phải thử hết 1 lượt mới được – Nó nhìn mà muốn loá mắt luôn, đủ thứ loại (mà tg k biết) nhìn đã muốn thử.

- Thôi thôi, con mà thử lại chê lên chê xuống, tội nghiệp baba lắm –
ông Đạt lắc đầu ngoầy ngoậy, ông sợ Nó lắm rồi, mỗi lần cho nó thử đồ
mới thế nào nó cũng tìm cách để chê lên chê xuống.

- Chỉ là muốn cho baba được tốt thôi, con chỉ là tìm điểm xấu thôi mà – Nó cười gian.

- Thua con rồi – ông lắc đầu rồi dẫn 3 người đi vào một phòng khác, trong này người ta đang mài mài dũa dũa lại mấy

cái vũ khí. – Đây là tất cả vũ khí cho các con đấy, hiện giờ đang chỉnh sữa lại một chút – ông nói với Nó.

- Vậy chừng nào có thể lấy được?? – Nó hỏi.

- Tuỳ con thôi – ông nhúng vai.

- 1 tuần được không? – Nó hỏi ông.

- Hơi nhanh, cho cha 2 tuần đi – ông nhăn mặt.

- Ok, càng nhanh càng tốt – Nó cũng không ép ông, – Bây giờ cha đưa bà ta đi lựa một cái vũ khí gì đi – Nó chỉ tay về

phía bà Ngọc.

- Thế bà muốn cái gì? – ông quay sang hỏi bà.

- một cây kiếm ngắn bỏ ống giày, một số châm càng nhiều càng tốt – bà nói.

- Ok, đi theo tôi – ông Đạt gật đầu rồi đưa ba người đi vào một phòng khác, phòng này toàn kiếm với phi tiêu.

- Ế baba cho con chùm phi tiêu đó đi – Nó vừa thấy cái chùm phi tiêu
thì mê tít rồi, biết là thằng nhóc mà thấy thì sẽ vui phải biết.

- Uhm – ông gật đầu rồi ngoắc một người đang làm đem lại đưa cho nó.

- Tôi nhớ cô đâu có biết phi tiêu thì lấy để làm gì – Hắn tò mò hỏi Nó.

- Ta đâu nói là cho ta – Nó nói rồi theo cha mình đi tiếp.

- Bà thấy cây nào vừa ý thì lấy đi rồi tôi sẽ cho người đi sữa lại rồi sẽ đưa một lượt với đồ của Kyo luôn – ông nói với bà

Ngọc, cả 4 đang đứng trước một dãy những cây chuỷ thủ trông cực đẹp mắt. Bà Ngọc xem từng cây từng cây một, cây nào nhìn cũng thích cả, Hắn cũng bon chen xem chung.

- Ông cho cháu cây này được không? – Hắn lễ phép hỏi cùng chỉ tay về
phía một cặp chuỷ thủ màu đỏ bằng ngọc, ở chui còn đính mỗi cây 1 viên
ngọc đen cực tinh xảo, nhìn vào là Hắn đã mê tít, nhớ lại có lần có
người đã từng nói khi hai đứa đi cùng anh Phong với anh Minh đi mua kiếm “Ken, Ken, cái cặp đó nhìn đẹp quá, hay là mua mỗi đứa 1 cây nhá”, lần
đó Hắn lại không chịu cho nên có người đã khóc hết nguyên ngày và giận
hắn hết 1 tuần không nói chuyện. Cái cặp này Ken không phải thích vì nó
đẹp nhưng là vì nó giống với cái cặp mà lúc xưa ai kia muốn kìa.

- Cậu đúng là tinh mắt thật đấy, nếu cậu muốn thì cứ lấy đi – ông Đạt cười hiền, đúng là Hắn có mắt chọn, cặp đó là cặp quý nhất cũng là cặp
có 1 không 2 trên toàn thế giới, những cái khác mội loại có ít nhất 10
cái luôn.

- Sack, không được cho, phải bắt hắn mua lại chứ – nó quay sang nói với ông Đạt.

- Thôi nào con gái, vật quý thì phải tặng cho người biết quý nó chứ – ông Đạt xoa đầu cô con gái.

- Haizz, cha nghĩ sao vậy, nhìn vào là biết cặp đó không dưới 2 triệu đô mà cho không vậy à, cha định dẹp tiệm chắc – Nó lắc đầu ngán ngẩm,
ai không biết chứ nó nhìn vào là biết cái cặp đó là làm từ đá quý rồi,
không thể nào dưới 2 triệu đô được. Bà ngọc đang ngắm đao nghe nó nói
giá cái nhém xĩu luôn, tuy bakhồng phải nghèo nhưng mà đối với cái con
số lớn như thế thì bà cũng phải rớt cằm luôn.

- Cái con nhóc này – ông Đạt cũng lắc đầu.

- Vậy để cháu mua lại cũng được – Hắn không ngần ngại luôn, 10 năm trước Hắn đã bỏ lỡ một lần rồi, không thể bỏ thêm lần nữa.

- Không cần đâu, nhưng nếu cậu muốn tôi có thể bán cho cậu nữa giá thôi – ông Đạt cười hiền.

- Vậy cũng được – Hắn gật đầu đồng ý.


- Ối, đúng chỉ có thể là baba của con – nó ôm đầu bó tay luôn, rồi quay sang bà Ngọc, – Đã chọn được chưa? – Nó hỏi

bà.

- Cây này đi – bà chỉ vào một cây màu đen có khắc hình một con rồng mày vàng, đui có 1 viên ngọc xanh dương trông thật ngầu.

- Cũng được đấy – ông Đạt gật đầu, – Còn châm, bà muốn châm thường hay châm độc?? – ông Đạt hỏi tiếp.

- Được độc thì càng tốt – bà trả lời.

- Vậy cũng được – ông gật đầu rồi đưa họ đi vào một căn phòng khác.

- Đây là bộ châm 200 cây được chế tạo cực mỏng và cực độc, nếu bị trúng cũng không biết và sẽ chết ngay lập tức,

bà có tin là dùng được không? – ông Đạt hỏi bà Ngọc.

- Được, loại này rất tốt – bà gật đầu, cầm 200 cây mà vẫn nhẹ tênh.

- Vậy bà muốn bao nhiêu hộp? – ông Đạt hỏi tiếp.

- Nếu được cho tôi 3 hộp là đủ – bà nói.

- Được, sẽ đưa hết qua cho Kyo một lượt, vậy bây giờ còn cần gì nữa không? – ông Đạt quay sang hỏi Kyo.

- Dạ đủ rồi, mà hình như tên này muốn cái cặp kia bây giờ luôn thì phải – Nó lắc đầu rồi chỉ tay về phía Hắn.

- Cậu không muốn để lại cho chúng tôi kiểm tra lại sao? – ông Đạt quay sang hỏi Hắn.

- Nếu được thì cháu xin lấy bây giờ – Hắn cười rồi ghé tay ông nói gì đó.

- Vậy được, chúng ta lên phòng khách chờ tôi sẽ kêu người gói lại cho cậu – ông Đạt nói rồi quay qua dặng người làm rồi đưa 3 người kia lên
đại sãnh ngồi chờ, 30′ sau thì người lúc này ông Đạt dặn đem lên cái hộp màu đen đưa cho ông Đạt.

- Đây là đồ của cậu – ông Đạt đưa cho Hắn, – Xem lại đi – ông nói thêm, Hắn mở hộp ra xem lại thì trên miệng nở 1 nụ cười.

- Đẹp lắm, cám ơn ông, chiều nay cháu sẽ cho người đem tiền qua – Hắn nói với ông Đạt.

- Xong chưa vậy? – Nó hỏi, nhìn mà ngứa mắt.

- Xong rồi – Hắn gật đầu.

- Vậy đi – Nó đứng dậy, – Baba nhớ khi nào xong thì đem qua cho con
nha, càng nhanh càng tốt, còn bây giờ thì con phải đi rồi – Nó đi qua
phía ông Đạt ôm chầm lấy ông.

- Con nhóc này, làm gì mà cứ như là không bao giờ gặp lại vậy nè – ông Đạt mắn yêu rồi cũng choàng tay ôm lấy nó.

- Thưa baba con đi – Nó sau một hồi lâu mới bỏ ông ra rồi bước đi thật nhanh, hai người kia cũng cúi đầu chào rồi đi

theo Nó.

- Giờ đi đâu? – Hắn hỏi Nó khi cả ba đã ngồi ngay ngắn trong xe.

- Về – Nó nói rồi ngã người ra ghế và tiếp tục ngủ, trên tay vẫn cầm bộ phi tiêu của baba nó cho, mong sao thằng nhóc chưa đi.

- Tới nhà rồi – Hắn lay người Nó.

- Nhanh vậy – Nó mở mắt ra thì thấy là tới nhà thật, và kia thằng nhóc đang chuẩn bị bước lên xe thì Nó lật đật mở cửa chạy ra.

- Ê Ran!! – Nó gọi Ran.

- Chị hai – Ran thấy Nó thì nở một nụ cười vui, nụ cười thật sự.
hehe, cái này cho nhóc nè, chúc mừng sinh nhật trước đấy, thấy chị còn
nhớ thấy chưa, đừng trách chị nha – Nó đưa cái hộp ra cho Ran.

- Chị hai, cám ơn chị – Ran nhận cái hộp từ tay Nó rồi ôm chầm lấy Nó luôn.

- Hihi, lên đường bảo trọng nha, nhớ xem chừng Sei cho chị – Nó nói với Ran.

- Dạ, chị hai và mấy anh chị cũng nhớ cẩn thận nhen – Ran nói với Nó.

- Uhm, thôi đi đi để trễ, mong sao nhóc thích món quà này – Nó nói, chỉ tay vào cái hộp, Ran không chần chừ mở cái

hộp ra, 10 cây phi tiêu màu đen, có đính mỗi cây 1 viên đá quý màu đỏ trông cực cực ngầu, đúng với sở thích của cậu.

- Chị hai, cám ơn chị nhiều lắm – Ran nhìn món quà hết sức cảm động, biết vậy thì tốt, nhớ là cái này chỉ để nhìn thôi

đấy, trừ khi là cấp bách lắm mới được dùng biết không – nó nói với Ran.

- Dạ – Ran gật đầu.

- Thôi đi đi – Nó đẩy cậu nhóc vào xe, mọi người đi bảo trọng nha, nhớ coi chừng nhau đấy – nó nói với cả đám trong xe.

- Ok – cả đám trả lời, rồi chiếc xe từ từ lăn bánh.

- Thì ra là cho thằng nhóc – Hắn không biết đã đứng sau lưng Nó từ khi nào.

- Ran nó thích phi tiêu từ nhỏ, nhưng ta lại không tìm được cái nào vừa ý, hôm nay thấy trong đó có bộ đó biết thế

nào nó cũng thích cho nên xin baba luôn – Nó cười hiền giải thích.

- Uhm – Hắn gật đầu, – thôi vào nhà đi – Hắn nói rồi cùng bà Ngọc với Nó đi vào nhà.

- Chị Hai, anh Ken – Rey chào hai đứa, – ủa còn ai kia? – Rey thấy bà Ngọc thì hỏi.

- Tự giới thiệu đi – nó nói với bà Ngọc.

- Tôi là Phương Nhã Ngọc – Bà Ngọc nói.

- Uhm, chào bác – Rey lễ phép.

- Mọi chuyện sao rồi?? – Nó hỏi Rey.

- À, mọi chuyện tiến triễn rất tốt, anh Phong, anh Minh, anh Ryo cùng với anh Joe và chị Rika đã đã dùng những dữ liệu mà anh Mike với anh
Tim tìm được và đã đi làm việc từ 1 tiếng trước rồi, anh Yun Ha mới đưa
chị Jin với mấy người kia về Nhật, còn mấy anh chị còn lại cũng đã đi
bảo vệ bao mẹ chị Jes với anh Jay rồi – Rey nhanh nhẹn báo cáo tình
hình.

- Ok, vậy là tốt rồi – Nó gật đầu rồi đặt đi vào bếp để lục tủ lạnh,
nhiệm vụ của nó tới đây là xong, còn gì nữa thì phải nhờ tới mấy anh chị kia thôi.

- Đồ ăn của chị với anh Ken đã được để sẵn trên bàn rồi á – Rey nói với theo Nó.

- Cám ơn nhóc – nghe vậy nó lại đi ngược lên lầu thay đồ, Hắn cũng vậy.

- À quên, bà đi theo tôi – Nó quay sang nói với bà Ngọc, bà không nói gì chỉ đi theo Nó, Nó đưa bà lên 1 phòng trống trên lầu, – Đây là phòng bà, muốn làm gì thì làm, có muốn xuống ăn cùng thì xuống – Nó nói rồi
đi thẳng về phòng mình, tắm rửa sạch sẽ thay đồ rồi thì bay ngược xuống
nhà ăn lúc này Hắn và bà Ngọc đã ngồi chờ sẵn.

- Làm gì mà lâu lắc quá vậy – Hắn nhăn nhó nhìn Nó.

- Ta có bảo mi chờ ta sao – Nó nói rồi không chờ ai cầm đũa lên và
bắt đầu chén, nguyên bữa ăn bà Ngọc chỉ ngồi nhìn Nó với Hắn chí choé
với nhau dành ăn. Ăn xong nó bay ngược lên lầu, – Chừng nào mọi người về đủ thì gọi ta xuống ăn tối, còn không thì cấm làm phiền – thảy lại cho
Hắn một câu nó bay thẳng lên lầu không chờ Hắn nói thêm gì cả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui