Sự Trả Thù Của Pandora


Một trăm vạn!Mặc dù Liên Chi sớm đã mong đợi bồi thường của Tống Diệc Châu, nhưng sự hào phóng của người đàn ông này thật vượt ngoài dự kiến của cô, nhìn con số trên thẻ ngân hàng Liên Chi hưng phấn đến thiếu chút nữa che miệng thét lên, chạy đến công ty gọi Tống Diệc Châu ba ba!!!Quả nhiên một giọt nước trong ao của người đàn ông này cũng đủ cho cô êm ấm cả đời.Liên Chi lập tức kết thúc hợp đồng thuê căn nhà trên đường Nam Quan, nơi này vừa xa, giá thuê cao cũng không tiện nghi, chỉ biết bắt nạt người ngoài như cô.Cô sớm đã tìm kiếm khắp các tiểu khu dọc theo Thần Đạt bán kính 5km, yêu cầu căn hộ độc lập một phòng ngủ, có điều hòa có thang máy.

Cuối cùng thuê được một căn ở Vịnh Nam Loan giá cả hợp lý.Nhà thuê chỉ ở ngắn ngày, không cần phải quá tốt, số tiền này Liên Chi còn dùng vào mục đích khác.Sau khi cô dọn nhà xong, suốt đêm liên hệ tìm kiếm văn phòng thám tử.Đề tránh bị lộ thông tin, Liên Chi chỉ liên lạc trực tuyến, sử dụng số điện thoại và địa chỉ QQ hoàn toàn mới.Trình Tử Chu là một đứa trẻ ham chơi, tiền trong nhà đều mang ra theo đuổi người nổi tiếng, bọn họ ra thông cáo thật giả, cô ta đều có thể ngửi ra sự thật đầu tiên, sau đó đương nhiên nổi lên như một sasaeng fan.Cô ra ngoài mở công ty thám tử cũng do ở nhà cha mẹ cằn nhằn đến phiền, nói cô cả ngày chơi bời lêu lổng ăn không ngồi rồi.


Bị chọc vào lòng tự ái, đúng lúc bạn bè đều nói cô trời sinh nhanh nhạy, thích hợp làm thám tử.Trình Tử Chu cũng nửa thật nửa đùa khai trương.Nhưng mà mới vừa khai trương được một tuần, tờ rơi chưa phát được mấy tờ, đã có khách hàng liên hệ cô.“Phiền cô giúp tôi điều tra hành tung bốn người này, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.”Liên Chi gửi bốn bức ảnh qua, bao gồm Hoắc Dao, Thẩm Hi, Giang Khải Minh và người hướng dẫn năm đó giúp cô nộp tác phẩm Vương Thế Trung.Năm đó Vương Thế Trung và Thẩm Hi có quan hệ thế nào, tại sao tác phẩm tốt nghiệp của cô lại chạy đến chỗ Thẩm Hi, Liên Chi vẫn luôn thắc mắc.Ba năm trước Thẩm Hi sao chép không tìm được chứng cứ, bây giờ càng khó tra ra.Việc Liên Chi phải làm là lợi dụng điểm yếu hiện giờ của Thẩm Hi đối phó cô ta.Chuyện theo dõi hành tung này giống như một tay săn ảnh, không có gì khó khăn.Trình Tử Chu đang định từ chối, nhưng sau đó nghĩ lại dù sao cũng là đơn hàng đầu tiên.


Vì thế vung tay tiếp nhận.Tiếp theo hai người quyết định giá cả cùng phương thức đẩy tin.Lo liệu xong tất cả, Liên Chi tắt điện thoại, đem kế hoạch học tập dán lên tường.Bắt đầu từng bước chuẩn bị cho kỳ thi thạc sĩ.*Ngày hôm sau.Vừa đúng là thứ hai.Thứ tư Tống Diệc Châu có một cuộc hội thảo, sau khi kết thúc còn một buổi phỏng vấn kinh tế tài chính.Bởi vì có một số tạp chí tham gia, nên các câu hỏi sớm được gửi đến từ cuối tuần trước, suốt nửa giờ, câu hỏi liên quan đến ngành nghề triển vọng, sự phát triển của Thần Đạt, thậm chí còn có cả vấn đề tình cảm được thêm vào.Liên Chi âm thầm không nói nên lời, không biết vấn đề này có chạm đến giới hạn của Tống Diệc Châu hay không, nên sắp xếp lại sau đó in ra mang đến cho hắn xem trước.Thừa dịp nhân sự đưa lên mấy văn kiện cần xin chữ ký, Liên Chi cho cùng mang vào văn phòng của Tống Diệc Châu.Lúc cô nhẹ nhàng đẩy cửa, phó tổng giám đốc đang báo cáo với Tống Diệc Châu kết quả kế hoạch thu mua công ty trò chơi, do quá trình gặp chút vấn đề, thời gian so với dự kiến muộn hơn một chút.Tống Diệc Châu trầm mặc, nói: “Mất khoảng bao lâu?”Phó tổng nói: “Hai tháng.”Tống Diệc Châu: “Nhân lực, tài chính tùy anh điều phối, nhưng đây là thời hạn cuối cùng.”Phó tổng hiểu đây chính là đưa ra tối hậu thư cho hắn, gật đầu đồng ý.Nói xong, ánh mắt Tống Diệc Châu lướt qua hắn, nhìn về phía Liên Chi cạnh cửa.Trong văn phòng đầy nắng, đôi mắt người đàn ông đen nhánh như mực, hắn ngồi cô đứng, nhưng không ảnh hưởng chút nào đến sự tồn tại mạnh mẽ của hắn.Đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt sau đêm đó, lúc nhìn vào ánh mắt hắn, nhịp tim đột nhiên tăng nhanh.Phó tổng giám đốc ra khỏi phòng.Liên Chi tiến lên vào bước, vòng qua bàn làm việc của hắn, thẳng người đưa tài liệu ra.Lần này cô vẫn như thường lệ đứng ở bên cạnh hắn, nhưng khoảng cách xa hơn.Tống Diệc Châu cầm lấy văn kiện, im lặng quét mắt nhìn đoạn khe hở.

Hắn không nói gì, cầm bút hạ từng nét cứng cáp ký vào hợp đồng sau đó đóng lại.Dưới mấy hợp đồng còn có trang giấy, phía trên ghi bản thảo phỏng vấn.Tống Diệc Châu nói: “Đây là cái gì?”“Buổi phỏng vấn kinh tế tài chính thứ tư.” Liên Chi nhẹ giọng nói, “Bởi vì câu hỏi liên quan đến chuyên ngành quá nhiều, anh có muốn xem qua trước không?”Nói vấn đề chuyên ngành quá nhiều, hay là nói vấn đề riêng tư quá nhiều.


Hiện tại rất nhiều tạp chí đều lấy vấn đề tình cảm của doanh nhân ra làm chủ đề câu view.Tống Diệc Châu quét mắt lướt qua, cái gì mà thời gian rảnh rỗi làm gì, một nửa kia có ủng hộ công việc của hắn hay không, cùng với đủ loại các câu hỏi hồng phấn.Cô sắp xếp cũng rất thông minh, vấn đề nào đắn đo không biết đặt một dấu chấm hỏi, dùng nét chữ thanh tú viết lên: Có thể hỏi không?Tống Diệc Châu ngước mắt nhìn cô một cái, không rõ ý tứ nói: “Tạp chí tài chính kinh tế, cô thấy có thể không?”Liên Chi đoán ra ẩn ý trong lời nói của hắn, nói: “Vậy tôi sẽ xóa đi sau đó gửi lại cho họ.”Cô hơi cúi người lấy lại văn kiện trước mặt Tống Diệc Châu, theo động tác này, mấy sợi tóc rơi ra chạm vào mu bàn tay của Tống Diệc Châu.Giống như có vài chiếc lông vũ quét qua, có chút ngứa, nhưng tay Tống Diệc Châu lại không hề di chuyển.Nữ nhân cầm lấy văn kiện liền rời đi, cuốn theo một luống gió thổi qua chóp mũi hắn, nhàn nhạt, mang theo hương hoa hồng say đắm lòng người.Cùng đêm đó giống nhau.Đôi mắt hẹp dài của Tống Diệc Châu quét về phía cánh cửa, thâm thúy mà đen nhánh, đúng lúc Liên Chi chuẩn bị đi ra ngoài.Hắn nói: “Pha cho tôi một ly cà phê.”“...Được.”*Sau khi tan làm, Liên Chi đến đại học Dung Thành tham gia hai lớp.Giáo sư ở trên giảng đường hướng dẫn, mấy tấm bảng đen đều viết đầy chữ, cô ở phía dưới nghiêm túc ghi lại.Lúc trở lại Vịnh Nam Hoa đã gần mười giờ.Người đi đường dưới tiểu khu không có mấy, chỉ có vài ngọn đèn thi thoảng sáng lên, cô đang đeo tai nghe đọc thầm tiếng Anh, đột nhiên cảm giác phía sau có tiếng bước chân dồn dập.Liên Chi quay đầu lại, nhưng không có ai, bóng cây thổi qua vách tường kỳ quái dọa người.Cô lập tức chỉnh âm lượng điện thoại lên mức tối đa, sau đó chạy nhanh về tòa nhà mình ở.Vốn cho rằng chỉ là cô quá mức nhạy cảm, trông gà hóa quốc.Nhưng mà hôm sau đi làm về liền nghe nói có cô gái mất tích, thông tin truyền đến khiến cả tiểu khu hoảng sợ.

Liên Chi cẩn thận buổi tối trở về bỏ vào trong túi một ít nước ớt hơi cay phòng thân.Sáng thứ bảy.Đêm qua cô thức đọc sách cả đêm, đang ngủ ngon lành trong chăn, chuông cửa đột nhiên vang lên, âm thanh đứt quãng đánh thức cô khỏi mộng đẹp.“Ai vậy!!”Cô tức giận tỉnh dậy, xoa xoa tóc rồi ra mở cửa.Qua dây xích chống trộm, người phụ nữ vừa nói vừa đưa thẻ ngành cảnh sát vào trong.“Xin chào, chúng tôi là cảnh sát, có vấn đề muốn hỏi cô.”Liên Chi miễn cưỡng mở cửa, đôi mắt còn chưa mở ra được, trên mặt đầy vẻ không tình nguyện.Ngoài cửa, lại đột nhiên không có âm thanh.Triệu Cầm vốn chỉ muốn hỏi mấy câu thông thường, ai ngờ lại được nhìn thấy cảnh tượng sống động đến vậy, nữ nhân không trang điểm, khuôn mặt ngái ngủ đẹp đến kinh diễm.


Cô mặc váy ngủ hai dây càng làm nổi bật bờ vai trắng sữa.Vài sợi tóc dài buông xuống trước ngực, hai gò bồng đảo mơ hồ lộ ra.Triệu Cầm suýt xịt máu mũi, hắn nhìn đồng nghiệp nữ, rồi lại nhìn Lục Dã.Nhưng Lục Dã nửa ánh mắt cũng không phân cho hắn, toàn bộ thẳng tắp dán chặt vào người phụ nữ bên trong cửa, đen nhánh sắc bén, giống như con báo đi săn khóa trụ con mồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận