Sự Trả Thù Của Pandora


Một người từ phía sau tiến đến bàn game, Liên Chi thức thời nhường chỗ.Trong lúc đợi Tống Diệc Châu, Liên Chi đi xuống quầy bar dưới tầng gọi một ly Gin Tonic nồng độ thấp, thi thoảng cô nhấp một ngụm, ánh mắt im lặng đánh giá xung quanh.Quán bar lúc này đang là thời điểm náo nhiệt nhất, người phụ nữ mặc váy ngắn ở trên sân khấu vặn vẹo, đám đàn ông dưới khán đài ít nhiều thèm thuồng nhìn cô ta như sói.Loại ánh mắt này xuất hiện ở đây là bình thường, Liên Chi cũng đã nhìn quen.Cô cảm thấy chán ghét, đồng thời cũng cảm thấy có chút may mắn.May mắn trời cao cho cô thêm một cơ hội.Nhạc trong quán bar bắt đầu xập xình cường điệu, có người đến để mua rượu giải sầu, có người ngo ngoe rục rịch.Cô quá xinh đẹp, lại ngồi một mình nghiễm nhiên trở thành con mồi của không ít người.Hai người đàn ông tiến đến ngồi bên cạnh, gọi Long Island Iced Tea cho cô, ý đồ muốn bắt chuyện.Liên Chi lắc đầu từ chối.Người đàn ông kia nói: “Người đẹp ngồi một mình không thấy cô đơn sao? Chúng ta tâm sự thế nào?”Liên Chi nói: “Xin lỗi, tôi đang đợi bạn, hai người tìm người khác đi.”Vừa rồi cô một mình đi vào, liền ngồi uống rượu.Lâu như vậy cũng không có gặp bạn gì đó, nụ cười người đàn ông càng thêm nham hiểm: “Người đẹp, xem như có thêm cơ hội làm quen.


Không phải hôm nay chúng ta nói chuyện rất hợp sao, tôi cũng có thể coi như là bạn cô rồi.”Người đàn ông bên cạnh khác cũng cười.Liên Chi nhìn nụ cười đểu cáng của hắn, trong lòng càng thêm phản cảm.Cô nói thẳng: “Làm bạn bè cũng nên nhìn mặt, anh quên đi.”Trong mắt người đàn ông hiện lên một tia mỉa mai: “Dù sao cũng đã gặp nhau rồi, còn cho rằng tôi không đủ soái.

Duyên phận này có phải cô nên kính tôi hai ly, bằng không đừng nghĩ dễ dàng ra khỏi đây.”Hắn vừa nói vừa ra hiệu cho người đàn ông đối diện đem viên thuốc bỏ vào trong ly của Liên Chi, cho rằng thần không biết quỷ không hay.Không nghĩ tới Liên Chi đối với loại thủ đoạn này sớm đã nhìn quen, kiếp trước có người đàn ông vì muốn chơi cô, đem thuốc lắc giống như viên kẹo cho cô ăn.Liên Chi đang muốn đứng dậy rời đi.Đột nhiên, một ý nghĩ khó tin tràn ngập trong đầu cô, trong mắt âm thầm xẹt qua tia sáng.Liên Chi một lần nữa ngồi xuống, cầm ly rượu đã bị hạ thuốc kia cùng hắn chạm ly, cô mỉm cười.“Đại ca tôi thực sự có việc, tạ lỗi quấy rầy nhã hứng của anh, tôi xin phép đi trước.”Người đàn ông mỉm cười hào phóng nhìn cô uống cạn ly rượu, không hề biết rằng Liên Chi đã đi vào nhà vệ sinh bên cạnh, thọc ngón trỏ vào sâu trong cổ họng.Cô phun ra hết mọi thứ, kể cả bữa ăn lúc nãy.Sau đó, Liên Chi lấy di động ra gửi tin nhắn cho Tống Diệc Châu.[Tống tổng, cứu tôi.]Để đảm bảo an toàn, Liên Chi lại chuyển tiếp cho Hướng Vũ Hiên.

Sau đó, trực tiếp tắt điện thoại.Điện thoại mấy người đàn ông này đều đặt ở một bên trên bàn, tin rằng giờ này khắc đã có người nhìn thấy.Làm xong hết tất thảy, Liên Chi đi tới trước gương, hung hăng nhéo mặt mình vài cái, đảm bảo ánh mắt mê ly ửng đỏ.Thứ thuốc này giống như sâu mọt làm mụ mị đầu óc, khiến người ta hưng phấn quên hết tất cả, bị người khác không chế.Lúc cô đẩy cửa ra, bước đi lảo đảo, đi được vài bước liền dựa vào vách tường bộ dáng mơ hồ, giống như trên mây.Mới ra khỏi nhà vệ sinh cô liền đụng phải ai đó, đầu chúi xuống muốn ngã xuống đất.Đột nhiên, bên cạnh có người đỡ lấy, bế ngang cô lên đi khỏi quán bar.*Chơi được mấy ván, Tống Diệc Châu rời khỏi bàn đánh bài, dựa vào ban công cùng mấy người trò chuyện.Thần Đạt liên tiếp bị mất vài dự án, rõ ràng là có người đang muốn nhắm vào hắn, Tống Diệc Châu không thể không nghĩ cách.Người nọ lại nói: “Tìm cha vợ hỗ trợ? Thẩm Hi thích anh như vậy nhất định bằng lòng giúp đỡ.”Bốn đời Thẩm gia ở Dung Thành chính xác là đại gia tộc, nền tảng vững chắc, trong lĩnh vực sản xuất ánh sáng, các gia tộc khác khó mà với tới.Hơn nữa trưởng nữ đời trước được gả vào chính quyền trung ương, bàn căn nhánh cuối đều chui vào khe hở giới chính trị, càng làm người ta xem trọng thêm vài phần.Cho nên dù Thẩm Hi chỉ là con gái nuôi, cũng không ai dám đắc tội với cô.Tống Diệc Châu cười nhạt nhìn hắn: “Đây là muốn tôi ăn cơm mềm*?”*Ăn cơm mềm: Dựa vào phụ nữ để sống, chị nuôi em“Anh cần sao? Nếu muốn không phải đã sớm tiếp nhận sự sắp xếp của ông nội bây giờ tương lai sáng lạng.” Người kia nói, “Nhưng tôi nhắc đến Thẩm gia cũng rất nghiêm túc, thế lực ở ngân hàng của bọn họ bốn hướng, sớm muộn gì anh cũng phải cùng họ hợp tác.


Thông qua Thẩm Hi không phải càng sớm càng tốt sao.”Tống Diệc Châu không nói gì.Ánh đèn đêm lạnh lẽo phác họa khuôn mặt hắn, soi đến có chút cao thâm khó dò.Lúc này, phía sau truyền đến một tiếng kinh hô.Hướng Vũ Hiên nói: “Tống tổng, thư ký của anh xảy ra chuyện!”Tống Diệc Châu sửng sốt.Hướng Vũ Hiên đưa điện thoại ra trước mặt hắn, vẻ mặt nghiêm túc.

Sau khi nhìn rõ nội dung tin nhắn, sắc mặt Tống Diệc Châu đột nhiên tối sầm.Hắn quay lại bàn, cầm điện thoại lên.Liên Chi cũng gửi tin nhắn cho hắn, Tống Diệc Châu gọi lại, nhưng đầu bên kia có thông báo đã tắt máy.Ánh mắt Tống Diệc Châu thay đổi, gọi người phụ trách đến muốn xem camera giám sát.Câu lạc bộ này do nhà họ Đường mở, chỉ là nơi phong hoa tuyết nguyệt của nhị thiếu gia Đường Kỳ.


Tống Diệc Châu muốn xem camera giám sát hắn cũng không dám cản trở, trực tiếp dẫn người tới xem.Dữ liệu giám sát của cả câu lạc bộ đồng thời được mở lên, trong quán bar dưới tầng hầm, có thể thấy rõ hai người đàn ông đem cô gái uống say bế ngang lên hướng ra khỏi cửa.Cô gái kia rõ ràng có chút kháng cự, nhưng cả người không quá tỉnh táo, cơ hồ là bị cưỡng chế ôm đi.Ánh sáng xanh trong phòng giám sát phản chiếu trên khuôn mặt Tống Diệc Châu, đồng tử đen nhánh lạnh lùng sắc bén.Sau khi nhìn rõ khuôn mặt, sắc mặt Đường Kỳ thoáng chốc biến đổi, mẹ nó chính là hai người bạn chết tiệt của hắn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận