Sự Trả Thù Của Lệ Phu Nhân

Mộ Vũ nhất thời vẫn chưa thể tin đây lại là sự thật hỏi lại một lần nữa.

“Nhưng mà Hy Hy à! Sao đột nhiên con lại muốn vào công ty vậy? Không phải là trước đây con, không hề hứng thú với mấy thứ này sao?”

Tô Thanh Nhan mỉm cười nói: “Chỉ là đột nhiên con có hứng thú một chút thôi! Dù sao thì con cũng nên có trách nhiệm dần với gia đình chứ.”

Mộ Trạch vô cùng vui vẻ xoa đầu gật cô.

“Ây da! Vẫn là Hy Hy của anh, biết yêu thương anh. Biết việc quản lý công ty không dễ dàng nên mới đến giúp anh có phải không? Chuyện này đơn giản thôi, ngày mai đi cùng anh đến công ty. Anh sẽ sắp xếp cho em!”

Tô Thanh Nhan liền trở nên vô cùng vui vẻ mà gật đầu, nói:

“Vâng!”

Mộ Vũ cười híp cả mắt, “Tốt! Tốt! Nếu Hy Hy đã muốn đến công ty, vậy thì cứ đi đi! Mộ Trạch con nhất định phải chăm sóc em gái cho thật tốt có biết không hả?”

Mộ Trạch gật đầu nói: “Vâng ba cứ yên tâm! Ai dám làm tổn thương đến một sợi tóc, của công chúa nhỏ nhà chúng ta, con là người đầu tiên không đồng ý!”

Hà Thùy Trang: “Được rồi, được rồi! Cha con mấy người còn không mau ăn cơm, ăn cơm đi! Cơm canh sắp nguội cả rồi!”

Mộ Vũ: “Được, ăn cơm thôi!”

Thế là cả gia đình họ vui vẻ vừa ăn cơm vừa trò chuyện. Sau khi ăn cơm xong Tô Thanh Nhan muốn về phòng, còn chưa kịp mở cửa đi vào thì đã bị Mộ Trạch nhanh hơn kéo cô đến phòng của anh. Sau đó anh nhìn cô em gái trước mặt hỏi:

“Nói đi cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại giả làm em gái tôi?”

Tô Thanh Nhan vô cùng kinh ngạt, cô không ngờ Mộ Trạch lại có thể nhận ra cô không phải là em gái của anh. [Anh ta nhận ra từ nào? Có phải mình đã để lộ sơ hở chỗ nào rồi không?]


Tô Thanh Nhan lại cười nói: “Anh, anh đang nói cái gì vậy? Cái gì mà giả chứ?”

Mộ Trạch chỉ nhết miệng cười lạnh nói:

“Nếu ngay cả em gái của mình mà cũng không nhận ra thì tôi đã không xứng làm anh của nó. Nói đi rốt cuộc cô là ai? Em gái tôi đang ở đâu?”

Tô Thanh Nhan lập tức tỏ thái độ, nói với anh.

“Không hổ là anh trai của Mộ Tiểu Hy, nhanh như vậy đã biết tôi không phải là Mộ Tiểu Hy rồi. Nhưng mà anh yên tâm đi, đây đều là kế hoạch của cô ấy, và tôi chỉ là đang giúp cô ấy. Cho nên anh không cần phải căng thẳng như vậy làm gì. Bây giờ, tốt nhất là anh nên giả vờ như không hay biết gì thì sẽ tốt hơn đó! Tránh cho kế hoạch của cô ấy bị bại lộ!”

Mộ Trạch: “Hừ! Tốt nhất là cô không nên lừa tôi, nếu không…”

Tô Thanh Nhan không đợi Mộ Trạch nói hết, lấy một chiếc lắc tay đưa đến trước mặt của anh và nói:

“Chắc anh nhận ra cái này chứ? Mộ Tiểu Hy đã đưa nó cho tôi, bảo khi nào bị gia đình anh phát hiện. Thì nó có thể giúp các người tin những gì mà tôi nói.”

Mộ Trạch vừa nhìn thì đã nhận ra chiếc vòng tay là do anh đã cho người thiết kế riêng tặng vào ngày sinh nhật của Mộ Tiểu Hy.

“Đây… đúng là vòng tay của Hy Hy!”

“Đúng vậy, vậy bây giờ anh đã tin tôi chưa?”

Mộ Trạch lúc này nhớ đến mấy ngày trước Mộ Tiểu Hy đã kéo anh ra bên ngoài và căn dặn.

“Hy Hy, em có chuyện gì tại sao không thể nói ở trong nhà, lại kéo anh ra ngoài này vậy?”

“Anh, em có chuyện này muốn nói với anh.”

“Là chuyện gì vậy?”

“Em đang có một kế hoạch, anh nhất định phải giúp em. Như này nếu một ngày nào đó có người giả mạo em, mà người đó đưa chiếc lắc tay nay cho anh, thì anh chỉ việc làm theo yêu cầu của cô ấy là được. Mọi chuyện anh cũng đừng hỏi nhiều!”

“Hy Hy, rốt cuộc là em đang muốn làm cái gì?”

“Anh chuyện này để nói sau đi! Anh chỉ cần giúp em có được không?”

“Được rồi, anh sẽ giúp em!”

Mộ Trạch lúc đó cứ nghĩ là cô đang nói đùa nên không mấy để ý lắm. Bây giờ anh mới biết cô không hề nói đùa.

“Hy Hy, muốn làm cái gì vậy chứ? Thật là… Nhưng bây giờ con bé đang ở đâu?”

“Chuyện này thì tôi cũng không biết!”

“Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi!”

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Tô Thanh Nhan đã theo Mộ Trạch đến công ty. Các nhân viên nhìn thấy cô cũng xì xào to nhỏ.


“Đó là Mộ tiểu thư sao?”

“Sao cô ấy lại đến đây? Cô ấy không phải đang làm diễn viên sao?”

“Tôi nghe nói cô ấy để làm việc đó! Hình như là lệnh của chủ tịch Mộ đó!”

“Đi thôi! Đi làm việc thôi!”

Mộ Trạch đưa Tô Thanh Nhan đến văn phòng của mình rồi hỏi cô.

“Hy Hy, em muốn làm công việc gì? Anh sẽ sắp xếp cho em!”

Tô Thanh Nhan ôm lấy tay anh trai mình làm nủng.

“Anh, em nghe nói gần đây chúng ta có một dự án lớn. Có rất nhiều công ty tranh giành nhau, nên em cũng muốn tham gia!”

Mộ Trạch cảm thấy cô mới vào nên mấy dự án đó thì có chút quá sức với liền nói:

“Nhưng dự án đó vô cùng quan trọng, em mới đến công ty vẫn chưa quen. Hay là như thế này đi, em hãy làm quen với những việc khác trước. Dự án tiếp theo anh sẽ đưa em đi cùng có được không?”

Tô Thanh lập tức không vui nói:

“Em không thích! Có phải là anh không tin tưởng em không? Không phải anh vừa mới nói, em có thể làm bất cứ điều gì sao? Quả nhiên đều là lừa người!”

Thấy cô giận, Mộ Trạch cũng hết cách.

“Được rồi, nếu Hy Hy đã muốn thử. Vậy người anh trai này sẽ đưa em đi cùng có được không?”

Tô Thanh Nhan liền vui vẻ, “Vậy thì tốt quá!”

Mộ Trạch mở máy tính của mình lên rồi ra hiệu cho cô đến xem.

“Nào qua đây, anh sẽ giới thiệu cho em tình hình dự án này. Dự án này là dự án mới nhất đã được thành phố chúng ta đề xuất.”


Tô Thanh Nhan sau khi làm việc được một thời gian, cũng có được một chút tin tức nội bộ liền gọi cho Trần Phước Lợi.

“Nội dung mà tôi có được đều đã gửi cho anh rồi, còn về dữ liệu nội bộ thì tôi cần thêm một thời gian nữa!”

Trần Phước Lợi ở đầu dây bên kia vô cùng hài lòng hỏi:

“Bọn họ không phát hiện ra chuyện gì chứ?”

“Yên tâm đi, họ không nghi ngờ gì cả. Anh cũng đừng quên lời hứa của mình!”

“Được.”

Tô Thanh Nhan nhớ đến ngày hôm đó Trần Phước Lợi đột nhiên đến tìm cô, và đưa cho cô một số tiền lớn. Muốn cô làm việc cho hắn.

“Cô chỉ cần giả dạng thành một người, chỉ cần giúp tôi lấy được thứ mà tôi muốn. Tôi sẽ cho cô thêm một triệu nhân dân tệ nữa.”

Tô Thanh Nhan có chút cảnh giác nói:

“Anh muốn làm gì? Tôi sẽ không làm những việc phạm pháp luật đâu.”

“Cô yên tâm đi! Chỉ là con gái của họ rất giống cô, nhưng lại không may gặp phải tai nạn ngoài ý muốn. Tôi không muốn người nhà của cô ấy phải buồn. Còn về những dữ liệu đó cũng là để tiện cho tôi giúp đỡ cho bọn họ có cuộc sống tốt hơn thôi! Tôi sẽ giúp họ chia sẻ một chút gánh nặng.”

Nghe vậy Tô Thanh Nhan không hề do dự, đòi thù lao.

“Vậy tôi muốn 5 triệu nhân dân tệ!”

“Được, đợi sau khi việc này thành công. Tôi có thể cho cô 5 triệu để rời đi! Nhưng trong thời gian này cô không được để lộ bất kỳ điểm yếu nào của mình. Chút nữa tôi sẽ gửi tất cả thông tin của cô ấy cho cô.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận