Vì tin tức Phó Lâm bị bắt đang được cả thế giới biết đến vì thế buổi lễ kỉ niệm đã bị huỷ, khiến cho hai mẹ con nhà ai đó phải mừng hụt, cất công chuẩn bị. Vì Phó Lâm đang bị cảnh sát bắt giữ nên hiện tại cả ngày hôm ấy hắn phải tất bật chạy đông chạy tây ở VIVIAN, thậm chí hắn còn phải điều tra xem có chuyện gì xảy ra đối với ba của hắn. Còn đối với nó, hắn cảm thấy hôm nay nó thật khác, không phải là nó của trước đây nữa mà là một con người hoàn toàn khác, như một Triệu Tử An mà lần đầu tiên hắn gặp.
Quay lại với nhóm người của nó, sau khi đến làm những việc cần làm thì nó là người rời khỏi căn phòng ấy đầu tiên và cũng kể từ lúc quay lưng ra khỏi phòng, chính nó như biến thành con người khác, vẻ tự tin kiêu ngạo lạnh lùng đã biến mất, thay vào đó và một vẻ lãnh cảm, đôi mắt vô hồn phản phất một nét buồn, điều mà làm Eva lo lắng về nó chính là hành động đeo hphone, hành động ấy giống với việc chống lại với thế giới bên ngoài, chỉ còn không gian của mình nó. Và hình ảnh này Eva đã từng chứng kiến từ lúc nó được nhận vào Triệu gia, cô trở thành người bạn và cũng là vệ sĩ theo bảo vệ nó vì thế chính Eva cũng hiểu được khoảng thời gian để nó thoát khỏi khủng hoảng ấy là như thế nào. Cú sock lần này quả thật rất rất lớn, nhìn theo biểu hiện của nó hiện giờ có một chút giống với người tự kỉ. Otis nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện nhưng vẫn còn vài điều thắc mắc muốn trực tiếp hỏi nó, vì thế anh cũng theo ra ngoài. Anh thấy Eva có vẻ trầm ngâm nhìn theo nó từ phía sau, khi nó đã hoàn toàn ngồi trong xe thì Eva và Otis vẫn còn ở bên ngoài. Vì từ nhỏ Otis đã sống ở nước ngoài nên anh không biết được khoảng thòi gian trước đó của nó chật vật thế nào, việc thân phận bị vạch trần của nó cũng được đang đầy rẫy trên các mặt báo, liên tục đưa tin về nó cũng như những mâu thuẫn của nó với Phó Lâm, hay nói chính xác hai hôm nay nó trở thành tâm điểm của nhiều báo lá cải hay các phóng viên đưa tin. Anh vốn là người lạnh lùng ít nói nhưng đối với nó lại hết mực quan tâm vả lại vừa rồi nó còn cho anh một bất ngờ mà ngay cả anh người tính toán xa vời thế cũng không thể nghĩ đến được, rất nhiều điều anh muốn nó giải đáp nhưng chứng kiến thấy biểu hiện của nó lúc này như muốn nhốt mình vào một khoảng không gian của chính mình, khiến cho anh phải mở lời hỏi Eva.
- Eva, Tử An, em ấy...// Cú sock lần này quá lớn đối với em ấy...- Eva nói với giọng cảm thông và buồn bã.
- Chẳng lẽ.......*Otis nói chậm rãi sau đó quay sang nhìn Eva, Eva gật đầu rồi nói tiếp*
- Phải....em ấy bị tai nạn ô tô phải cắt bỏ cái thai....Như anh cũng biết Phó Lâm dùng chiêu bài công khai thân phận của Tử An khi lão ta biết được Tử An chính là con gái của Diệp gia, Diệp Minh Vy. Lão ta lợi dụng việc em ấy uỷ thác toàn bộ quyền điều hành cũng như tài sản của em ấy cho Ryan, sau đó lại đuổi cùng giết tận, cho người đưa em ấy đi phá thai. Em ấy một mực bảo vệ đứa bé nên đã bỏ trốn nhưng sự việc đáng tiếc đã xảy ra. Nhưng có 1 điều Phó Lâm không biết rằng sự uỷ thác của em ấy dành cho Ryan nằm trong kế hoạch trả thù của Tử An, Tử An như có linh cảm không hay nên đã căn dặn em từ trước. Cho đến bây giờ, em ấy đã nén lại nỗi đau mất con gượng dậy khoác lên người lớp lạnh lùng kiêu ngạo thường ngày đến đây để vạch mặt Phó Lâm....
- Phó Lâm, lão ta không thương tiếc sát hại cả gia đình em ấy đoạt lấy VIVIAN, gia tộc Diệp gia bị diệt vong nhưng lão ta không ngờ ông trời vẫn còn có mắt giúp cho cả 3 anh em Tử An sống sót.
Eva kể lại tất cả mọi chuyện những gì mình biết cho Otis nghe, trong khi nó đã ngồi vào xe lúc nào, nhưng nó không một lời phàn nàn cũng không bước ra và một ánh nhìn về phía Eva và anh cũng chẳng thấy. Nhưng có một điều Eva không thể biết được tại sao người nhận sự uỷ thác của nó lại là Otis mà không phải là Angus, torng khi cả 2 người họ là anh em của nhau. Tuy nhiên cô là một người chị kiêm luôn chức trợ lý của nó nên việc nó căn dặn cô sẽ làm hết mình, bởi Eva không phải là con người ham lợi, đối với cô chỉ cần ở cạnh người cô yêu thương và thấy người thân được hạnh phúc đã là tất cả đối với cô.
...............................
Tối hôm ấy, theo địa chỉ mà Eva đã nói, Otis tìm đến bệnh viện thăm nó, thật sự nói là thăm nhưng anh vẫn muốn có không gian chỉ anh và nó, bởi có một số thắc mắc anh muốn nó giải đáp cho mình. Đã về đêm, lúc này đã khoảng 21g, tất cả bệnh nhân đều đã về phòng, anh tìm đấn phòng bệnh của nó nhưng thấy căn phòng trống không, không một dáng người, hỏi y tá thì y tá nói rằng thấy nó đi về hướng công viên. Cô y tá còn nói thêm với anh là từ lúc trở lại bệnh viện nó chẳng nói với ai câu nào, bác sĩ đề cập vấn đề tình hình bệnh của nó, hỏi thăm nó cảm thấy thế nào nó cũng chẳng quan tâm, chỉ mang Hphone không nhìn lên trần trắng xoá, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ. Otis cười nhẹ và nói với y tá là sẽ đưa nó về phòng sớm, vì hiện giờ đêm xuống rất lạnh,nhớ đến lần anh bế nó đưa đến bệnh viện bị hiểu lầm là chồng của nó thì anh cũng biết được thể chất người nó vốn không tốt, gặp cú sock này chắn sẽ khiến sức khoẻ và tinh thần sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Otis tản bộ cả một vòng lớn của khuôn viên bệnh viện mới có thể tìm thấy dáng người mảnh khảnh, mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng lớn trong nó thật nhỏ nhắn, hai vai run nhẹ, anh từ sau bước đến choàng lên vai nó chiếc áo khoác của anh sau đó ngồi cạnh nó trên ghế đá. Nó khẽ đưa ánh nhìn sang anh như muốn biết ai đến sau đó lại đưa ánh mắt về vị trí cũ, hai tay chống thắng xuống ghế đá, ánh mắt nhỉn lên bầu trời đen kịt, một màn đen bao trùm lấy không gian, trên màn đen ấy có điểm những ngôi sao nhỏ lấp lánh, nó ngước nhìn nhưng không có vẻ thích thú cũng chẳng mở lời.
Tại sao em lại uỷ thác quyền điều hành LUCKY và toàn bộ tài sản của em. - anh biết, nó làm vậy chẳng khác gì bây giờ nó chỉ còn hai bàn tay trắng. Nó im lặng....nhưng ánh mắt đã chuyển dời tập trung nhìn vào đôi dép lê mà nó đang mang.
- Tử An à, em có nhận thức được những gì mình làm không, em vì trả thù mà chuyển mọi quyền cho anh, điều đó đồng nghĩa với việc gì em hiểu không? - Đáp lại anh cũng chỉ là sự im lặng, hai chân nửa mang nửa không đung đưa nhẹ, đôi dép lê cũng đung đưa theo, như là điều thích thú của nó. Otis anh chịu hết nổi đặt hai tay cố định hai vai của nó xoay qua thì bỗng dưng nó ngước nhìn anh, mái tóc xoã nhẹ bị làn gió lướt qua khiến cho vài sợi tóc lệch khỏi vị trí nhưng chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp ở con người nó. Nó nhìn anh nhưng không nói gì, ánh mắt có gì đó thay đổi kiên định hơn nhưng lại phản phất nét buồn, bất kì ai trong hoàn cảnh này khi nhìn vào đôi mắt ấy như bản thân mình rơi xuống vực sâu không đáy, nhìn vào người con gái trước mặt anh lúc này, anh thật muốn ôm chặt nó vào lòng như muốn bảo vệ lấy cô gái này, vẻ ngoài mỏng manh, mang nét yếu đuối nhưng bản chất lại là một cô gái mạnh mẽ giỏi việc trang bị lớp mặt nạ cảm xúc để nguỵ trang cho bản thân mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...