Sự Trả Thù Của Bỉ Ngạn

Chương 8
Linh Tuyết cau mày, thầm nghĩ không hay. Lãnh Sam nhìn vẻ mặt của Linh Tuyết khẽ trao đổi một cái ánh mắt, ngăn ý định tặng cho gương mặt trang điểm lòe loẹt của Lâm Thanh Nhã một cái tát của Linh Tuyết.
- Tớ ... nếu làm gì sai ...  thì cho tớ xin lỗi.- Giọng nói của Lãnh Sam có phần run rẩy, thân thể còn khẽ run lên.
Lâm Thanh Nhã nhếch mép, khinh bỉ nhìn Lãnh Sam, giơ bàn tay của mình lên ngắm nghía, thổi nhẹ lên từng ngón tay được sơn đỏ chót, cất giọng khinh khỉnh:
- Nếu tao nói mày làm tao bẩn mày, đứng cạnh mày làm tao thấy quá tởm nên tao muốn mày cút khỏi đây ngay, được không?
Những học sinh ở ngoài xem kịch vui, khẽ cười khúc khích, thỉnh thoảng còn xì xào bàn tán. Linh Tuyết nghiến răng, tay nhỏ nhắn nắm chặt thành quyền, nổi đầy gân xanh. Bình tĩnh, 2 chữ bình tĩnh hiện lên trong đầu Linh Tuyết, Linh Tuyết cố nhắc nhở mình phải bình tĩnh, phải BÌNH TĨNH!!

Lãnh Sam càng ôm chặt lấy cái cặp, đôi mắt ngân ngấn lệ, vẻ mặt thập phần đáng thương, run rẩy mở miệng nói:
- Tớ ...
- Tao nói mày cút ra khỏi đây, không nghe ...- Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang lời của Lâm Thanh Nhã.
- Im hết đi, ồn ào.
Một nam tử tuấn mỹ từ của lớp bước vào, cả lớp lập tức im bật, không ai dám mở miệng nói một tiếng nào nữa. Nam tử có thân hình cao lớn, ngũ quan tinh xảo, đặc biệt là đôi phượng mâu hẹp dài đen láy toát ra hàn khí bức người, khiến người khác không rét mà run. Lãnh Sam liếc nhìn bảng tên trên áo nam tử  " Lăng Tiêu Quân". Thấy ánh mắt Lăng Tiêu Quân khẽ lướt qua mình, Lãnh Sam lập tức thu liễm , ánh mắt liền trở lại vẻ ngân ngấn lệ.
Lăng Tiêu Quân khẽ nhếch miệng, phượng mâu lóe lên một tia hứng thú nhưng rất nhanh liền biến mất. Nữ nhân có bóng lưng xinh đẹp như vậy, đứng giữa lớp như hạc giữa bầy gà vô cùng nổi bật, chỉ là bóng lưng thôi nhưng có thể khiến người khác bị hút hồn không thoát ra được. Bất quá dung mạo có phần tái nhợt vô cùng yếu ớt làm cho tâm hắn không nhịn mà dâng lên một cỗ tiếc nuối.
Lâm Thanh Nhã nhìn thấy Lăng Tiêu Quân, thân hình run lên vài cái, nuốt khan, có chút khó khăn nói:
- Tiêu ... Quân à, con nhỏ xấu xí này không đủ tư cách bước vào lớp này, nên tớ mới đuổi nó ra khỏi lớp, đỡ làm bẩn mắt cậu.
Lăng Tiêu Quân bước tới gần chỗ Lãnh Sam, liếc nhìn Lâm Thanh Nhã, hàn ý trong mắt bắn về phía Lâm Thanh Nhã làm Lâm Thanh Nhã vô thức lùi lại phía. Lăng Tiêu Quân tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười), cất giọng lạnh như băng:
- Ồ, từ bao giờ cô có quyền đến thế cơ đấy? Muốn đuổi ai thì đuổi à? Vậy tôi cô cũng muốn đuổi luôn sao?
Lâm Thanh Nhã nghe Lăng Tiêu Quân nói xong, mồ hôi không ngừng túa ra, ướt đẫm cả áo sơ mi. Vừa nghĩ cách giải thích vừa tò mò tại sao Lăng Tiêu Quân lại muốn giúp Lãnh Sam.

- Tớ... không có ý đó.
- Cho dù cô có muốn có cũng không đủ tư cách để có.- Lăng Tiêu Quân dằn giọng - Xéo đi cho khuất mắt tôi.
Câu nói của Lăng Tiêu Quân làm trái tim đang treo ngược lên của Lâm Thanh Nhã được thả lỏng, liền chạy trối chết.
Lăng Tiêu Quân quay người nhìn Lãnh Sam, thấy ánh mắt cảm kích của Lãnh Sam, nở nụ cười nửa miệng, giọng nói có phần bớt lạnh lùng:
- Đi theo tôi.
- Hử?- Đôi mắt phượng xinh đẹp tròn xoe nhưng nhìn thấy cái nhíu mày cùng với ánh mắt lạnh lùng của Lăng Tiêu Quân, Lãnh Sam thấy hơi rùng mình.- Ừ.
Lăng Tiêu Quân quay người, Lãnh Sam liền đi theo Lăng Tiêu Quân mặc kệ ánh mắt không thể tin nổi cùng cái mồm há to có thể bỏ lột một cái trứng của học sinh trong lớp. Linh Tuyết mỉm cười, cơn tức giận ban nãy giảm phân nữa, đúng là không ai không bị Lãnh Sam mê hoặc, nhìn vào mắt Lăng Tiêu Quân là Linh Tuyết biết Lăng Tiêu Quân đã bị Lãnh Sam cướp mất tâm. Thở dài một cái, Linh Tuyết thầm cảm thương cho Ngự Tề, con đường chinh phục Lãnh Sam đã lắm chông gai mà bây giờ còn có thêm đối thủ, sẽ còn khó khăn hơn nữa.

Reng Reng Tất cả học sinh lền chạy ngay vào chỗ ngồi của mình, các thầy cô cũng đang lên lớp.
Lãnh Sam nghiêng đầu tò mò nhìn Lăng Tiêu Quân, không hiểu tại sao hắn lại kêu mình ngồi gần hắn. Lăng Tiêu Quân tránh ánh mắt tò mò của Lãnh Sam, cất giọng lạnh nhạt hỏi:
- Cô tên gì?
- Lãnh ... Sam.- Giọng nói Lãnh Sam có phần sợ sệt.
Lăng Tiêu Quân quay người, nhìn thẳng vào mắt Lãnh Sam, Lăng Tiêu Quân chợt giật mình. Nữ nhân này có đôi mắt cực kỳ đẹp nhưng bị cặp kính che đi mất nên ít ai để ý nhìn đôi mắt, Lăng Tiêu Quân chợt nổi lên xúc động muốn tháo cặp kính ra, nhưng rất nhanh bị gạt bỏ.  
Hết chương 8


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận