Sự Trả Thù Của Băng
5h tại xyz
Lúc này bọn hắn đã có mặt đông đủ, có cả papa của nó và hắn nữa. 5’ sau một đoàn xe chạy đến (nghèo mà còn chơi sang đây). Gia đình nhỏ Mĩ Hà ưỡng ngực bước xuống xe
- Là các người sao?_Thiên hoàng tức giận hét lên
- Gặp lại rồi nhỉ, chồng cũ của tôi?_Mụ ta ỏng ẹo thấy mà ghê
- Con gái của tôi đâu?
- Muốn gặp lại con nhỏ đó thì phải đáp ứng được điều kiện của tôi
- Điều kiện gì?_Hắn đanh mặt hỏi bà ta
- Cậu nên lễ phép tí đi, con rể tương lai của tôi_Bà ta cười cười với hắn
- Con rể? Ai là con rể của bà chứ?_Hắn quát lên
- Nếu muốn gặp con nhỏ đó thì anh phải kết hôn với em_Nhỏ Mĩ Hà vênh mặt tự đắc
- Cái gì?_15 người bọn hắn cùng hét
- Tùy anh thôi! Mạng sống của con nhỏ đó phụ thuộc vào quyết định của anh đấy!
Hắn nắm chặt tay thành nắm đấm. Hắn không có sự lựa chọn. Vì nó, hắn phải cắn răng chịu đựng
- Được.
- Đó là quyết định của con trai tôi. Còn cô nếu muốn là cháu dâu của dòng họ tôi thì phải được sự công nhận của mọi người. Phải cho chúng tôi thời gian để thông báo_Papa hắn dõng dạc nói. Ông muốn kéo dài thời gian để tìm cách giải quyết. Ông không muốn con trai ông cưới người mà nó không yêu, lại là một con rắn độc nữa chứ
- Một tuần. Tuần sau sẽ tổ chức lễ cưới cho bọn trẻ_Mụ đàn bà chua ngoa đó lên tiếng
- Được_Papa hắn gật đầu mà lòng thầm mong sẽ tìm được cách giải quyết trong một tuần đó
- Và còn một chuyện nữa…_Ông hiệu trưởng lấp lửng
- Chuyện gì?
- Thiên hoàng kính mến, chẳng hay ông có thể nhượng lại toàn bộ tài sản cho bọn tôi_ông hiệu trưởng cười đểu nhìn Papa nó. Papa nó cũng đã đoán biết trước được việc này nên không có gì ngạc nhiên
- Được thôi! Nhưng phải để tôi gặp con gái tôi đã_Nghe đến yêu cầu này của thiên hoàng gia đình nhỏ Mĩ Hà tái mặt. Họ biết kiếm đâu ra nó để cho thiên hoàng gặp chứ?
- Được thôi! Nhưng phải đợi sau hôn lễ của con gái tôi._mụ đàn bà đó mạnh miệng lên tiếng_Vậy nhá!_Rồi gia đình bà ta lên xe bỏ đi
- Con thấy lạ lạ sao ấy! Bọn họ lúc nãy có hơi lúng túng khi chúng ta đòi gặp mặt Yui_Zan khó hiểu xoa cằm
- Đừng lo quá!_Gin vỗ vai Zan. Rồi tất cả cũng quay về ngôi nhà xinh đẹp của nó. Vừa về đến nhà, hắn đã tọt lên phòng nó. Hắn cứ ở trong phòng nó suốt, nhìn ngắm ảnh nó mãi không thôi. Hắn đã si mê nó quá rồi.
- Yui à, vì cậu tớ có thể đánh đổi tất cả. Chỉ cần cứu được cậu!
Hắn nằm ăn vạ luôn trong phòng nó, không ăn không uống suốt mấy ngày liền. Dù mọi người có nói thế nào hắn cũng không nghe. Họ biết hắn đang lo lắng cho nó. Họ biết hắn đang đau khổ, bực bội vì sắp đính hôn với kẻ mà hắn không yêu. Nhưng hắn cứ như thế này thì sẽ ngã quỵ mất. Đến khi nó quay về, hắn có còn sức mà gặp nó không? Thật là…Mọi người ai cũng u sầu, ảo não. Nhà nó bây giờ trông thật thê lương. Những tiếng cười nói, đùa giỡn biến đi đâu hết rồi? Sao bây giờ chỉ còn lại nước mắt và nỗi đau thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...