Sự Trả Thù Của Băng
Cả bọn tập trung ở phòng khách chờ tin tức từ bác sĩ. Không một lời nói hay âm thanh nào phát ra. Im lặng đến phát sợ. Và người lên tiếng phá vỡ không gian buồn thê lương đó là Zan
- Sao Yui lại là chỉ huy của đám vệ sĩ đó?
Còn bao nhiêu điều về nó mà nhỏ không biết. Sao nó lại có nhiều bí mật và thân phận như thế. Bây giờ nhỏ mới biết bản thân mình chưa hiểu được nó. Cần phải có thời gian. Còn rất nhiều câu hỏi nhỏ muốn hỏi nhưng ai có thể trả lời những câu hỏi đó ngoài nó. Liệu nó có trả lời những điều nhỏ thắc mắc không?
- Chuyện này bà không biết. Chỉ nghe nó được papa nuôi đào tạo như một vệ sĩ mà thôi. Còn việc nó là chỉ huy của đám vệ sĩ đó thì bà chưa từng nghe qua
- Yui không nói cho ai biết chuyện đó cả_Kun mệt mỏi ngã người ra ghế
- Papa nuôi của cô ấy là ai vậy ạ?_Hắn hỏi
- Là bác của cháu đấy. Ông Trương Hàn Minh Kha
- Dạ?_hắn và Gin hét lên
- Sao…sao bác cháu lại là papa nuôi của Yui?_hắn lắp bắp hỏi
- Hai người họ gặp nhau rồi thương tình mến cảm sao đó mà nhận cha con luôn ý mà_Kevin phe phấy tay_Bọn này không có diễm phúc được làm con nuôi của bác ấy như Yui đâu. Bao nhiêu võ thuật, kĩ năng sử dụng vũ khí,ông ấy đều truyền lại cho Yui. Bọn này dù đã nài nỉ hết mức có thể nhưng bác ấy vẫn không đồng ý. Ngay cả Rena, con của bác ấy cũng không được như Yui đâu
- Bọn em cũng đã xin bác ấy học võ thuật nhưng kết quả cũng không khác gì bọn anh_Gin tiu nghỉu nói. Cậu không ngờ nó lại có sức ảnh hưởng lớn như vậy. Mọi người đang bàn luận sôi nổi thì phải ngưng lại khi cánh cửa phòng nó mở ra. Mọi người lập tức bật dậy chạy đến ben vị bác sĩ. Người sốt sắng nhất vẫn là hắn
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi?
- Tôi đã khâu vết thương lại rồi. Bệnh nhân bị hôn mê vì mất quá nhiều máu. Người nhà nên lưu ý không để bệnh nhân cử động mạnh
- Vâng, cảm ơn bác sĩ_Cả bọn đồng thanh. Sau khi bác sĩ ra về thì mọi người thở phào nhẹ nhõm. Hắn lủi thủi đi lên phòng nó. Nó vẫn đang hôn mê. Mặt mày tái nhợt trông rất khó coi. Hắn ngồi xuống bên cạnh và đăm chiêu nhìn nó
- Yui, tớ đã tìm kiếm cậu suốt 2 năm qua. Tớ đã cho người đi khắp nơi tìm cậu nhưng không có kết quả gì. Tớ cứ nghĩ nếu gặp lại cậu tớ sẽ nhận ra nhưng cuối cùng thì thế nào? Dù cậu ở trước mặt tớ nhưng tớ vẫn không nhận ra cậu là Yui. Tớ xin lỗi
- Tớ thật ngốc mà. Tớ không đủ tự tin để mang những kí ức năm xưa về cho cậu. Tớ có làm được không khi đã để cậu chờ tớ suốt 7 năm trời dài đằng đẵng. Tớ xin lỗi_Hắn cúi xuống hôn vào trán nó rồi bước xuống nhà. Sau khi cánh cửa đóng lại, một đôi mắt mở ra. Đôi mắt tím biếc đó nhìn về phía cửa. Trong đôi mắt ấy chất chứa nhiều nỗi buồn, hoài nghi và lo sợ
- 2 năm tìm kiếm sao? 7 năm chờ đợi? Là mình chờ cậu ta sao?_Nó lại hướng mắt ra cửa sổ và nhìn vào xa xăm. Từ khi bác sĩ khám xong thì nó đã tỉnh lại rồi. Chỉ là mệt mỏi nên nhắm mắt thôi. Nó không ngờ lại được nghe hắn thổ lộ thế này. Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Sao nó lại không nhớ gì về hắn? Nó và hắn có gặp nhau trước đây sao? Sao hắn lại bảo 2 năm tìm kiếm và 7 năm nó chờ đợi hắn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...