Sự Trả Thù Của Băng
Sau khi chuẩn bị xong tất cả, bọn nó liền kéo nhau ra xe để đến phi trường. Dù nó đã ra sức cản nhưng 5 người kia vẫn nằng nặc đòi theo. Zan thì bù lu bù loa lên muốn đi theo nó. Gin thì lấy cớ là vị hôn phu của Zan nên phải đi theo. Hắn thì cũng lí do y hệt Gin, lấy thân phận vị hôn phu của nó mà xin bà đến Anh tham quan nơi nó ở. Bà cũng đã cho phép hắn rồi. Đúng là tên cáo già mà. 2 chị kia thì lấy lí do hết sức chính đáng: đi theo để giữ chồng (Ôi trời, thật là bó tay cho 2 chị này). Nó bất lực phải để bọn họ đi theo. Nhưng chỉ gia hạn cho bọn họ một tuần để ăn chơi ngủ nghỉ. Sau một tuần lập tức cuốn gói về nước. Riêng 2 anh nó thì được ở lại, nhưng muốn ở lại thì phải giúp nó làm vài việc. Bây giờ nó đang chào tạm biệt papa nó.
- Con đi đây papa_Nó ôm lấy papa mình
- Sao không để papa tiễn con?_Papa nó trách nó. Nó nhìn papa nước mắt lưng tròng
- Con sẽ khóc mất. Con không cho phép bản thân mình yếu đuối
- Con thật là_Papa nó ôm chặt lấy nó. Đứa con gái bé bỏng của ông lại phải xa ông rồi
- Con sẽ về thăm papa thường xuyên. Giờ papa vào nhà đi_Nói rồi nó quay người thiên hoàng lại và đẩy ông vào nhà_Papa hãy giữ gìn sức khỏe, con sẽ thường xuyên liên lạc với papa
- Ưm. Thay papa gửi lời chào đến bà nhé!
- Vâng ạ_Sau khi đẩy papa mình vào nhà, nó liền quay lại nói với đám vệ sĩ
- Hãy bảo vệ papa tôi thật tốt, luôn có người rình rập quanh đây đấy
- Vâng thưa công chúa_Cả bọn vệ sĩ cúi chào nó. Nó hài lòng bước đến vị trí cầm lái. Một bác khoảng 40 tuổi đang khúm núm trước nó
- Công chúa, để tôi đưa người đi
- Không cần đâu bác. Tự cháu đi được rồi. Sẽ có người đem xe về, bác đừng lo_Nói rồi nó bước lên xe. Nó nhấn ga và xe lao đi. Xe đi với vận tốc trung bình. Khi xác định ngôi biệt thự, nơi mà nó lớn lên đã khuất xa tầm mắt, nó bỗng nhiên trở nên lạnh lùng
- Mọi người giữ chặt vào, hai anh chăm sóc bà giúp em_Mọi người chưa kịp hiểu gì thì bị giật ngược ra sau vì nó đột ngột tăng ga. Chiếc xe chạy như bay trên đường. Zan ngồi bên cạnh nó hoảng sợ hét toáng lên
- Cậu làm gì mà chạy xe ghê thế?
Mặc cho Zan có hỏi, nó vẫn tập trung lái xe
- Yui, em sao thế? Chạy như vậy dễ gây ra tai nạn lắm_Kevin cũng không khác gì Zan. Dù là một cao thủ đua xe, anh cũng phải ngợp vì tốc độ của nó lúc này. Nó không nói gì khẽ liếc nhìn qua gương chiếu hậu. Hắn nhìn thấy biểu hiện khác thường của nó nên quay lại xem. Có một chiếc xe đang đuổi theo bọn nó. Giờ hắn đã hiểu, thì ra nó đã phát hiện có kẻ theo dõi nên không cho papa đi tiễn và tự lái xe đến phi trường. Trong khi nó đang tập trung lái xe, Kevin và đám người kia không ngừng làm phiền nó. Thấy vậy, hắn vội lên tiếng ngăn cản hành động gây chết người này
- Mọi người im lặng đi, nhìn phía sau kìa
Mọi người nghe hắn nói đồng loạt quay lại nhìn. Nó nhìn hắn gật đầu cảm ơn rồi tập trung lái xe. Vừa lái xe, nó vừa suy nghĩ.
- Làm sao để thoát đây. Cứ chạy với tốc độ này thì sớm muộn gì cũng bị đuổi kịp thôi. Ở đây lại quá đông người, không thể dùng tốc độ tối đa được. Nếu muốn dùng tốc độ tối đa thì phải ra đường cao tốc. Nhưng làm thế có kịp chuyến bay không
- Zan, còn bao lâu nữa sẽ đến giờ bay_Zan nghe nó nói lập tức nhìn đồng hồ
- Đúng 30’ nữa
- 30’. Nếu men theo đường cao tốc đến sân bay thì không đủ thời gian. Chỉ còn cách…QUAY LẠI (Mọi người đừng thấy lạ khi Yui biết đường nhé! Vì lúc sáng nó đã được 2 anh dẫn đi hết thành phố rồi. Vả lại nó lớn lên ở đây, dù có xa cách 2 năm thì vẫn còn nhớ mang mán)_Nó nhìn qua gương chiếu hậu rồi khẽ nhếch môi. Hắn ngồi sau quan sát nó nãy giờ
- Cô ấy đang tính toán điều gì?_Hắn suy nghĩ về nó. (Tg cũng muốn biết nó đang tính toán điều gì). Kế hoạch của nó ra sao? Mọi người đón xem tiếp theo nhé!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...