Sáng hôm sau, Bạch Vô Ảnh tỉnh dậy giữa nắng sớm và tiếng chim hót véo von.
Đầu y đau như búa bổ như thể vừa trải qua một cơn ác mộng.
Đến khi mở mắt nhìn sang người nằm bên cạnh, y sững sờ một lúc lâu sau mới bàng hoàng nhớ lại những chuyện khủng khiếp mà mình đã làm tối qua.
Mắt không tự chủ mà nhìn nhiều hơn người đang nằm, Trịnh Hiểu trong tình trạng không có lấy một mảnh vải che thân, những dấu vết bị lăng nhục phủ đầy khắp thân thể.
Bạch Vô Ảnh vừa kinh hãi vừa hối hận.
Tại sao mình lại có thể làm như vậy với hắn?
Y không dám chấp nhận sự thật này, sự thật y đã cưỡng bức chính đệ tử của mình.
Bạch Vô Ảnh tự tát vào mặt mình một cái lại quay nhìn Trịnh Hiểu đang nằm bất động.
Bàn tay y run run vươn đến gần ấn vào mạch cổ rồi rất nhanh rút tay về khi nghe người đang nằm cất tiếng nói.
“Ta còn chưa chết.”
Trịnh Hiểu mở mắt giang nan xoay người cố gắng ngồi dậy, Bach Vô Ảnh đưa tay định đỡ lấy bị hắn trừng mắt một cái y liền rút tay lại cúi đầu không dám nhìn.
Trịnh Hiểu nén cơn đau khắp người, đặc biệt là ở vị trí khó nói, chậm chạp ngồi dậy, nhặt y phục trên đất, mặc vào không thèm liếc mắt nhìn sư tôn của mình lấy một cái, cũng không nói tiếng nào, cố đứng thẳng người mà bước đi.
Đi được vài bước lại không chịu nổi cơn đau nơi hạ thân, mà cả người hắn cũng đang rất nóng, hình như bị sốt rồi.
Trịnh Hiểu thầm chửi trong lòng.
“Khốn kiếp, ông trời đang chơi mình sao, sống lại tưởng rằng sẽ tốt hơn, ai ngờ lại bị… Chó chết...”
Đi thêm mấy bước hắn lảo đảo sắp ngã, người phía sau liền đỡ lấy, Trịnh Hiểu nhìn gương mặt Bạch Vô Ảnh lúc này ngoài áy náy ra thì xuân phong đầy mặt, sắc diện hồng hào, lửa nóng càng nổi lên bừng bừng.
Hắn đẩy mạnh tay Bạch Vô Ảnh ra nhưng người kia chỉ bị lùi lại mấy bước còn hắn thì lảo đảo té ngã cái rầm, toàn thân đau muốn chết, miệng há to rên lên mấy tiếng.
Bạch Vô Ảnh liền ngồi xuống xoa xoa lưng hắn, hắn lại đẩy tay y ra, quát lớn.
“Đừng chạm vào ta… Đồ khốn kiếp nhà ngươi, ngươi có biết ngươi hại đến hai người không hả, đệ tử ngoan của ngươi, Yếu Thanh hắn đã có ý trung nhân là Liễu Nguyệt, nếu như hồn phách hắn trở về biết được chuyện tốt của ngươi đã làm với mình chắc chắn hắn sẽ tức mà chết luôn, làm sao còn mặt mũi nhìn a Nguyệt đây… Còn ta, hiện tại ta chỉ muốn mình bị hồn phi phách tán cho rồi.”
Bạch Vô Ảnh ngẩn người, trong giây lát bàn tay run run hội tụ linh lực hóa thành trường kiếm, y nâng tay đưa bội kiếm lên trước mặt hắn.
Trịnh Hiểu liếc mắt nhìn.
“Ngươi có ý gì.”
“Dùng kiếm này giết chết ta.”
“Ta không muốn bẩn tay.” Trịnh Hiểu quay mặt đi lạnh giọng.
Bạch Vô Ảnh tay nâng trường kiếm kề lên cổ mình, cái cổ trắng nõn của y lập tức bị cắt một đường mảnh.
Trịnh Hiểu cứ nghĩ rằng Bạch Vô Ảnh chỉ hù dọa thôi, chứ nào có gan tự kết liễu mạng sống nhưng nhìn đường cắt kia máu đã chảy xuống.
Bạch Vô Ảnh vừa định xuống tay dứt thoát, liền có một bàn tay rất nhanh nắm lấy lưỡi kiếm ngăn lại.
Trịnh Hiểu biết, nếu Bạch Vô Ảnh chỉ cần dùng một tí lực nữa thôi là bản thân y sẽ lìa đời ngay lập tức.
Nhưng khoảnh khắc hắn nhìn vào ánh mắt vẫn sáng như sao trời của Bạch Vô Ảnh, trái tim của hắn đã không còn oán hận nữa.
Hắn phát hiện ra, mình lại mềm lòng trước con người này rồi.
Tay Trịnh Hiểu bị lưỡi kiếm cứa rách, máu tươi chảy dài nhuộm đỏ thân kiếm.
Bạch Vô Ảnh cả kinh thu lại linh lực, bội kiếm tức khắc biến mắt.
“Sao ngươi lại làm vậy?”
Trịnh Hiểu siết chặt nắm tay ngăn không cho máu tiếp tục chảy ra, hắn hít một hơi rồi thở ra, ngẩng mặt nhìn Bạch Vô Ảnh.
“Ngươi tưởng làm như vậy có thể giải quyết được vấn đề hay sao? Ngươi phải sống để còn giúp Yến Thanh tụ lại hồn phách nhập vào thân xác mà sống lại nữa chứ.”
Bạch Vô Ảnh chăm chăm nhìn hắn hỏi.
“Thế còn ngươi?”
“Ta hiện tại chỉ muốn chết quách cho xong, không muốn sống nữa, không muốn nhìn thấy ngươi.”
Hắn một lần nữa cố chống người đứng dậy từ từ bước đi, đột nhiên trước mắt tối sầm mơ hồ không thể nhìn thấy được gì hai mắt nhắm lại ngã xuống bất tỉnh.
Bạch Vô Ảnh rất nhanh ôm người vào lòng, y vận dụng linh lực triệu hồi bội kiếm bế người ngự kiếm bay lên.
Về đến Nhã Trúc rất nhanh y đưa Trịnh Hiểu vào phòng, phân phó đệ tử nấu nước ấm mang đến, không cho bất kỳ ai vào phòng ngay cả Liễu Nguyệt đang rất lo lắng cũng không được vào.
Bạch Vô Ảnh giúp Trịnh Hiểu tắm rửa thay y phục rồi băng bó lại bàn tay cho hắn.
Rồi một mình đi nấu thuốc mang đến, ngồi đầu giường bón cho người đang vì sốt mà mê mang.
Y nhìn người đang nằm hai mắt nhắm nghiền sắc mặt trắng như giấy mà tim quặn thắt, từng trận đau đớn như có một bàn tay bóp nghẹn.
Y đã làm thương tổn một thân xác và một linh hồn, y phải làm sao để chuộc lại lỗi lầm đây? Y không muốn bỏ rơi linh hồn Trịnh Hiểu lại không thể không tụ hồn phách cho Yến Thanh, Y phải làm đây?
Bạch Vô Ảnh nhận thấy động tác của người nằm trên giường từ từ tỉnh lại, trái tim y lập tức đập mạnh.
Trịnh Hiểu mở mắt nhìn thấy người ngồi đó chăm chú nhìn mình, hắn loay hoay định ngồi dậy, Bạch Vô Ảnh liền đè bả vai hắn lại.
“Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đừng ngồi dậy, trọng thương trong cơ thể không nhẹ cần có thời gian phục hồi, còn có vết thương ở chỗ đó… Ta đã giúp ngươi bôi dược giảm đau sẽ rất nhanh liền lành lại.”
Trịnh Hiểu chớp mắt nhìn y, “Ngươi giúp ta bôi dược? Ở chỗ đó?”
Bạch Vô Ảnh rất thành thật gật đầu.
Trịnh Hiểu ngượng tím mặt mũi quay mặt vào vách tường, lại nghe người kia thanh âm dịu dàng.
“Ngươi muốn ăn gì ta nấu cho ngươi.”
Trịnh Hiểu liền quay mặt qua hỏi.
“Ngươi nấu được sao?”
Bạch Vô Ảnh lại thành thật gật đầu đầy thành ý, ánh mắt chờ mong hắn mở miệng nói với y hắn thích ăn món gì, y sẽ làm thật ngon cho hắn ăn.
Trịnh Hiểu nhìn người trước mắt ngoan ngoãn dịu dàng thật sự là không giống với tính cách của y thường ngày, nhưng y là vì hắn mà hạ mình, cái này là muốn chuộc lỗi muốn bù đắp? Trịnh Hiểu nhếch mép cười trong lòng như có dòng nước mát chảy qua, hắn liếc mắt nhìn y, đột nhiên thấy toả linh nan từ trong ngực Bạch Vô Ảnh ló ra một nửa, như mỉa mai sự ngây thơ khờ khạo của hắn, hóa thành con dao hung hăng giày xéo trái tim hắn.
Bạch Vô Ảnh, y chỉ là thấy có lỗi với đồ đệ của y mà thôi, cho hắn ăn ngon cũng là cho đồ đệ được ăn ngon, chăm sóc hắn thật tốt cũng là chăm đồ đệ thật tốt có khác gì nhau.
Trịnh Hiểu, ngươi thật ngu ngốc, y mà thật lòng quan tâm đến ngươi sao?
Hai mắt hắn đỏ lên quay mặt đi không nói gì thêm.
Bạch Vô Ảnh chờ mãi không thấy hắn lên tiếng nhẹ nhàng từ từ đứng lên.
“Hay ta nấu cháo sẽ giúp ngươi dễ tiêu thực hơn.”
Y đứng thêm một chút lại không thấy động tĩnh gì, cúi đầu đầy thất vọng mà rời khỏi phòng.
Bạch Vô Ảnh vừa rời đi Liễu Nguyệt đã chạy vào ôm tay hắn hai hàng nước mắt chảy xuống.
“Sư huynh, huynh lại bị làm sao nữa rồi, những chuyện không tốt lại cứ tìm đến huynh mãi như thế… Huynh phải cẩn thận chứ.”
Trịnh Hiểu nhìn nàng cười cười, cảm thấy áy náy.
“A Nguyệt ta xin lỗi lại làm muội lo lắng rồi, nhất định sẽ không có lần sau.”
Liễu Nguyệt nhìn Trịnh Hiểu có chút bất đắc dĩ khó nói, Trịnh Hiểu nhìn nàng liền hiểu, hắn hỏi:
“A Nguyệt, muội có gì muốn nói với ta sao?”
“Yếu sư huynh, sư tôn lúc nảy rất lạ, người mang huynh về sau đó gọi các sư đệ đi lấy nước ấm, còn ở trong phòng tự thay y phục cho huynh, rồi tự mình nấu thuốc, hiện tại lại chạy vào bếp làm thức ăn cho huynh.
Muội từ trước đến giờ chưa từng thấy qua sư tôn như vậy.”
Trịnh Hiểu cười cười, “Không có gì đâu, lúc bị giam trong pháp trận, sư tôn vì không kiểm soát được tâm ma xuýt nữa đã giết chết ta, cũng may chỉ đánh một chưởng trọng thương nên người thấy có lỗi, làm như vậy cũng là bình thường.”
Liễu Nguyệt nhìn hắn muốn nói lại thôi, nàng gật đầu.
“Sư huynh nói sao thì là vậy, sư huynh, tháng sau là đại hội luận võ của Thanh Vân phái, huynh có định tham gia không?”
“Ta cũng chưa biết, thương thế của ta và linh lực vẫn chưa tốt lên, nếu như đến khi đó mọi thứ tiến triển tốt ta nhất định sẽ tham gia.”
Trò chuyện được một lúc Liễu Nguyệt đứng lên.
“Sư huynh, huynh nghỉ ngơi đi, muội còn có việc.”
“Um, đừng quá lo.”
Liễu Nguyệt mỉm cười dịu dàng bước ra ngoài đóng cửa lại.
Được một lúc lại có người đẩy cửa tiến vào.
Bạch Vô Ảnh tay cầm chén cháo bước đến bên giường ngồi xuống.
“Thanh… Ngươi ngồi dậy ăn cháo.”
Trịnh Hiểu chống tay ngồi dậy đưa tay đón lấy chén, nhưng Bạch Vô Ảnh không chưa chén cho hắn, y múc một muỗng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng hắn.
“Còn nóng để ta giúp ngươi.”
Trịnh Hiểu không muốn nhiều lời đôi co với y, tự tiện há miệng cho người kia đúc mình ăn.
Bạch Vô Ảnh trong lòng như nở hoa miệng cong lên múc cháo đúc cho hắn.
Khi cháu đã ăn xong Bạch Vô Ảnh để chén rỗng lên bàn bước đến giường đỡ hắn nằm xuống.
Bản thân cũng rất tự nhiên mà nằm bên cạnh kéo chăn mền lên đắp cho hai người.
Trịnh Hiểu trừng mắt nhìn y.
“Ta đang bị thương, ngươi có thể sang phòng khác ngủ không?”
“Không nằm cạnh ngươi, ta không ngủ được.”
Trịnh Hiểu khó nghĩ hỏi, “Vậy, từ khi nào hai người ngủ cùng nhau?”
“Ba năm trước.” Bạch Vô Ảnh nhắm mắt nhàn nhạt đáp.
“Vậy lúc đó Yến Thanh đã chết rồi?”
“Phải.”
Thì ra là vậy, khi Yến Thanh chết y mới chân chính ôm thân xác hắn mà ngủ, xem ra chấp niệm trong lòng y đối với đồ đệ đã rất sâu sắc từ lâu.
Trịnh Hiểu a, Trịnh Hiểu, sống hai đời đến một người yêu thương cũng không có đúng là thất bại, quá thất bại đi.
Bất quá hiện tại có người ôm ngủ cũng tốt.
Hắn thở dài một hơi nhắm mắt lại, đột nhiên Bạch Vô Ảnh hỏi.
“Tháng sau ngươi có muốn tham gia đại hội luận võ của Thanh Vân phái không?”
Trịnh Hiểu không mở mắt nhàn nhạt đáp,“Không biết tới khi đó thương thế có hoàn toàn khỏi hẳn không.
Còn có, linh lực trong người ta chưa biết cách khống chế, chiêu thức võ công thì chẳng biết gì làm sao tham gia đây.”
“Ta dạy ngươi.”
Hắn liền mở to mắt, “Ngươi chịu dạy ta sao?”
“Um.”
“Thật sao?” Trịnh Hiểu hỏi lại.
Bạch Vô Ảnh không hề do dự, “Ta sẽ dạy ngươi, với linh lực trong người thì chỉ cần học tâm pháp chiêu thức và cách luyện, trong một tháng sẽ không thành vấn đề… Quan trọng là ngươi có muốn hay không.”
“Muốn muốn, ta sẽ cố gắng học.”
Bạch Vô Ảnh môi khẽ cong, “Vậy tốt, mau ngủ đi.”
Y xoay người rất tự nhiên ôm lấy eo hắn, Trịnh Hiểu khó chịu đẩy tay y ra.
“Ngủ thì ngủ, có thể không ôm không?”
“Không được.”
Trịnh Hiểu bĩu môi sau đó quay mặt vào vách tường, Bạch Vô Ảnh tay ôm người mặt vùi vào gáy hắn ngửi lấy mùi trên cơ thể Trịnh Hiểu.
Mùi này không phải mùi của Yến Thanh mà là của Trịnh Hiểu, y luôn biết điều đó, ba năm ôm lấy thân thể lạnh băng chỉ thấy chua xót đau đớn ngoài ra không cảm nhận được gì.
Cũng với thân thể này nhưng lại là linh hồn của Trịnh Hiểu, không biết vì sao y luôn muốn kề cận ôm ấp, mỗi tế bào trong cơ thể y đều kêu gào đòi thân cận với người này, như si như say, y từng bước từng bước muốn đến gần hắn.
Một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi… Giờ đây đã có thể ôm trọn hắn vào lòng, để hắn tựa đầu vào ngực mình an ổn mà ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...