Tiên quân trẻ tuổi nổi tiếng khắp tam giới, kinh tài tuyệt diễm Bạch Vô Ảnh một mình đứng trên đỉnh Thanh Vân nhìn mây trắng lững lờ trôi, phía xa xa có người ngự kiếm bay đến, Liễu Ngọc Phong thu hồi kiếm khí đứng trước mặt y, gương mặt lo lắng vàng mắt ửng đỏ.
“Nhị sư huynh, huynh cứu tiểu Điệp đi, ta cầu xin huynh đó.”
Bạch Vô Ảnh quay mặt đi hướng khác không nhìn, Liễu Ngọc Phong gắp đến độ nước mắt chảy tràn quỳ xuống ôm lấy chân Bạch Vô Ảnh.
“Nhị sư huynh, nếu huynh không cứu tiểu Điệp sẽ chết mất, Đệ chỉ có một tiểu muội này huynh cứu muội ấy đi Nhị sư huynh.”
Bạch Vô Ảnh vẫn như băng sương không hề giao động, Liễu Ngọc Phong chống tay đứng dậy vẻ mặt căm phẫn liếc nhìn y.
“Bạch Vô Ảnh, đời này ngươi mãi mãi sẽ không cứu được Yếu Thanh đâu?”
Ảo ảnh biến mất, Bạch Vô Ảnh toàn thân run run lùi về sau mấy bước.
Trong hư không mênh mông lại truyền đến một giọng nói thê lương của nữ tử.
“Liên Minh mau chạy đi.”
Trước mắt Bạch Vô Ảnh cảnh vật liền biến đổi, là một biệt viện khang trang sạch sẽ.
Y biết giọng nói kia là của ai, tuy biết chỉ là ảo ảnh nhưng tay cầm trường kiếm của y có chút run lên.
Chân không tự chủ mà bước đi theo thanh âm kia, dọc theo lối hành lang đến sảnh đường bước chân y liền dừng lại, một chưởng đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy rất nhiều thi thể nằm ngửa trên mặt đất máu nhuộm đỏ mặt mũi, một tên hắc y đang nắm cổ áo phụ thân y, một đao treo giữa không trung liền rớt xuống chém đứt đầu, thủ cắp lăn tròn trên nền nhà, mẫu thân y khóc rống ôm lấy chân một tên hắc y khác ánh mắt trợn tròn nhìn vào khe hở cái hòm gỗ phía dưới linh đường.
Bên trong là đứa trẻ khoảng chín mười tuổi đang hai tay bụm miệng nước mắt trải dài nhìn thấy phụ mẫu bị người giết hại.
Bạch Vô Ảnh vành mắt lập tức đỏ bừng vung kiếm chém liên tiếp vào tên hắc y, nhưng đó chỉ là ảo giác.
Bạch Vô Ảnh càng chém đầu óc càng bấn loạn không phân thật giả.
Trịnh Hiểu thấy không ổn liền đứng dậy từ phía sau hai tay ôm lấy y.
“Sư tôn sư tôn, người bình tỉnh lại đi, chỉ là ảo giác.”
Bạch Vô Ảnh xoay người xuất chưởng đánh thẳng vào ngực hắn, Trịnh Hiểu bị đánh bay ngã mạnh xuống nhổ ra ngụm máu, tay ôm lấy ngực tay còn lại chống người cố ngồi vững.
Hắn vận chân khí tụ linh lực vào lòng bàn tay đánh vào điểm sáng nhỏ duy nhất trong không gian ảo ảnh làm chúng tan biến.
Sương mù lặp tức tụ thành hình người lơ lữ trước mặt Bạch Vô Ảnh, y nhìn màn sương đột nhiên giống như biến thành một người khác, trên mặt không có chút biểu lộ nào: “Ô Mã Hi Lạc.”
Nơi đây oan hồn dã quỷ không thiếu, thế nhưng dẫn tới nhất định là Ô Mã Hi Lạc ma giáo Nam Cương.
Màn sương mù trở nên chân thật hơn đã trở thành hình người đồng dạng, thanh âm ma mị muốn xuyên thấu tâm can người nghe.
“Thời điểm phụ mẫu ngươi bị giết cảm giác có giống nhìn lại quá khứ không, Bạch Liên Minh?”
Bạch Vô Ảnh lại giống như vô tình lạnh giọng nói:
“Ngươi là kẻ đã sai người tàn sát Bạch gia trang?”
“Đó là do mẫu thân ngươi, bà ta là người được chọn làm thánh nữ của ma giáo Nam Cương, lại dám bỏ trốn đến Trung Nguyên cùng phụ thân ngươi kết nghĩa phu thê, đã vậy lúc bỏ trốn còn đánh cấp bí tịch Âm Dương Sát của giáo chủ.
Giáo chủ đã tìm khắp Bạch gia trang nhưng vẫn không tìm thấy, mất mười lăm năm mới tra ra con trai bà ấy vẫn còn sống đang tịnh tu tại Thanh Vân phái, ba năm trước giáo chủ lệnh cho ta bao vây Thanh Vân phái, đáng tiếc vẫn không thể đánh bại ngươi, chứng tỏ trong tay ngươi có Âm Dương Sát.
Bạch Liên Minh mau giao ra nếu không ngươi cùng đệ tử chắc chắn phải bỏ mạng trong đoạt hồn trận.”
Bạch Vô Ảnh liếc nhìn Trịnh Hiểu cắn răng không nói gì.
“Sao vậy? Ta đang cho ngươi sự lựa chọn cuối cùng đó.”
Ô Mã Hi Lạc thấy trong mắt Bạch Vô Ảnh không che giấu sát khí, không khỏi cười lớn.
“Nếu đã vậy thì chỉ còn cách đánh thôi.”
Nói xong bàn tay nhanh chống tụ thành đoản đao, huy đao bổ tới liên tiếp đánh vào Bạch Vô Ảnh.
Y cắn răng nâng kiếm nghênh tiếp.
Khắp không gian hư ảo chỉ còn là đao quang kiếm ảnh bay loạn, Trịnh Hiểu sớm đã bị dọa ngây người.
Đột nhiên ngân châm bóng loáng từ trong ống tay áo Bạch Vô Ảnh bay ra, chừng trăm chiếc nhỏ tựa lông trâu thi nhau bay đến chỗ Ô Mã Hi Lạc.
Hắn liền tan ra sau đó tụ lại sang một bên ha ha cười.
“Bạch Liên Minh, ngân châm ngươi vừa xuất thủ cũng là do ngươi đã học từ Âm Dương Sát đúng không, ta nhớ Thanh Vân phái là danh môn tu tiên làm sao lại cho phép đệ tử sử dụng ám khí, Bạch Liên Minh, mau giao Âm Dương Sát ra đây.”
Ô Mã Hi Lạc lại vung đao chém tới, Bạch Vô Ảnh nâng trường kiếm đỡ lấy.
Giờ phút này Bạch Vô Ảnh đã sắp điên rồi, hai mắt đỏ ngầu.
Quỷ khí trên cổ tay lạnh lẽo của Ô Mã Hi Lạc không ngừng công kích, Bạch Vô Ảnh gần như có thể cảm giác được tiếng cười âm trầm bên tai, tên này hận ý tựa hồ vĩnh viễn không có điểm kết, nhất định phải đòi y giao ra Âm Dương Sát.
Bạch Vô Ảnh cười lạnh, không đời nào y giao ra, đó là kỷ vật duy nhất mà mẹ y dùng máu của bản thân giữ lại cho y.
Bạch Vô Ảnh tâm tàn ý lạnh đột nhiên bắt lấy cổ tay Ô Mã Hi Lạc siết chặt không cho hắn tan ra, trong ngực y một tấm linh phù bay ra trong không trung rất nhanh bốc cháy.
Linh phù kia dán lên mặt hắn, Bạch Vô Ảnh buông tay hắn ra, Ô Mã Hi Lạc hai tay ôm mặt điên cuồng giãy giụa, tựa hồ có thể nghe được tiếng thống khổ gào thét của hắn, ở trong khoảng không trống trải hắn như phát điên đánh thẳng về phía trước.
Trong tay Bạch Vô Ảnh còn có một tấm phù đang cháy, lệ khí không tiêu tan kia vẫn còn đang gào thét xung đột quấn quanh thân, tựa hồ đau đớn không chịu nổi, y cúi đầu.
“Ngươi muốn Âm Dương Sát sao? Vậy thì xuống địa ngục mà lấy.”
Ma khí gào thét hướng về phía Bạch Vô Ảnh lao tới, đâm xuyên qua ngực, y bị âm khí lạnh lẽo quét đến run rẩy một trận, im lặng chịu đựng một lát y vung linh phù đánh vào Ô Mã Hi Lạc, phù chú bay đến một lần nữa dán lên trán hắn, toàn thân Ô Mã Hi Lạc run rẩy kịch liệt, dốc sức liều mạng muốn giãy giụa thoát ra, miệng Bạch Vô Ảnh thì thầm gì đó, Ô Mã Hi Lạc trong phúc cùng linh phù nổ tung trong không khí.
Gió lạnh từ bốn phía ùa tới, Bạch Vô Ảnh yên lặng trong bóng đêm quay nhìn Trịnh Hiểu rồi từ từ ngã xuống, Trịnh Hiểu quản hốt chạy đến ôm lấy y.
Sương mù tan đi ảo ảnh biến mất cả hai người đồng thời rơi xuống một cánh rừng xanh tươi bát ngát.
Trịnh Hiểu cả người chật vật bò dậy nhìn xung quanh tìm kiếm Bạch Vô Ảnh.
Bạch Vô Ảnh vẫn đang hôn mê nằm trên nền cỏ, Trịnh Hiểu bò đến chỗ y, dùng tay vỗ vỗ mặt gọi.
“Sư tôn, sư tôn tỉnh lại đi.”
Một lúc sau Bạch Vô Ảnh từ từ mở mắt, nhưng đôi mắt kia không sáng trong như bình thường mà đã đỏ rực như nhiễm một tầng huyết sắc, Trịnh Hiểu sợ hãi lùi người về phía sau.
Bạch Vô Ảnh nhìn hắn, ánh mắt y làm hắn hoảng sợ mà co người lại.
Bạch Vô Ảnh đột nhiên phun ra ngụm máu chân khí trong cơ thể bắt đầu có dấu hiệu mất khống chế.
Cái y luyện là Vô Ảnh Thần Công nội lực chí âm chí hàn, trong trận pháp vì không thể chống lại ảo ảnh đã bị tâm ma nhập thể hiện tại chân khí không thể khống chế, toàn thân y bắt đầu run lên, run một cách lợi hại.
Trịnh Hiểu giờ phúc này không còn tâm tình sợ hãi nữa, hắn bò đến chỗ Bạch Vô Ảnh ôm lấy hắn, cảm nhận nhiệt trên người y không hề có một chút nào hơi ấm, hắn ngẩn người, sao lại lạnh đến như vậy.
Trịnh Hiểu tháo đai lưng cởi ngoại bào ra đắp lên người Bạch Vô Ảnh, nhưng cũng không có tác dụng, hắn nhìn quanh xem có hang động nào không.
Trong lúc Trịnh Hiểu đang lo lắng đến quẫn bách thì Bạch Vô Ảnh đã làm một chuyện còn khó tin hơn gấp trăm ngàn lần, y kéo đầu hắn xuống...!‘hôn lên’.
Không phải là kiểu hôn phớt qua, cũng không phải là kiểu hôn ngọt ngào, mà là kiểu mạnh bạo như muốn cắn nuốt đối phương vào bụng.
Trịnh Hiểu bị hôn đến mức mặt mày đỏ bừng, khóe môi đau rát, sắp nghẹt thở đến nơi rồi.
Bạch Vô Ảnh xoay người đè lên thân hắn.
Thật lâu sau, mới tiếc nuối buông Trịnh Hiểu ra.
Trịnh Hiểu vừa hít lấy hít để vừa tức giận nhìn gương mặt lạnh băng của y.
Hơi thở của y gần trong gang tấc, quấn quýt lấy hơi thở của hắn, tạo cảm giác như vành tai tóc mai kề sát nhau.
Trịnh Hiểu trừng mắt cố đẩy người Bạch Vô Ảnh ra.
“Ngươi tránh ra, đồ lưu manh, ông đây không thích ăn đậu hủ.”
Còn chưa trách cứ mắng người xong Trịnh Hiểu lập tức muốn hộc máu, sự thật phũ phàng giáng thẳng xuống đầu hắn, làm hắn cả kinh đến mức phải ngốc đến vài phút.
Bạch Vô Ảnh đã lột sạch y phục trên người hắn ra.
Lý trí Bạch Vô Ảnh đã sớm tan rã, chẳng hơi đâu quan tâm đến những lời kêu la của Trịnh Hiểu.
Hiện tại y chỉ cảm thấy cả người rất lạnh, mà người này cực kỳ ấm, y muốn được gần hơn hơi ấm đó, bờ môi trơn bóng đó cứ khép lại mở ra thật mê người thật nóng bỏng.
Thân dưới của Bạch Vô Ảnh đã phát run, cứng gắng liên tục kêu gào đòi hỏi hơi ấm, y trực tiếp chuyển khao khát thành hành động ôm người siết càng chặt.
Trịnh Hiểu ra sức giãy dụa, nhưng hành động của hắn càng kích thích dục vọng chiếm hữu của Bạch Vô Ảnh, y đưa tay bóp lấy hàm hắn bắt hắn mở miệng rồi hôn xuống đoạt lấy hơi thở hắn, Khoảnh khắc thứ cứng rắn lạnh lẽo của y đâm vào thân thể hắn, đạo phòng tuyến cuối cùng trong lòng Trịnh Hiểu triệt để vỡ nát nước mắt hai hàng chảy dài miệng há to nhưng cắn răng không để phát ra tiếng đau đớn vỡ vụn.
Trong khi đó Bạch Vô Ảnh vẫn tiếp tục hành vi tán tận lương tâm của mình.
Đêm nay trời quang mây tạnh, trăng và sao đua nhau rải những vầng sáng bàng bạc xuống nhân gian.
Đêm hè trên núi rất yên tĩnh, chỉ có lác đác vài tiếng côn trùng.
Xung quanh càng yên tĩnh, tiếng thở dốc của hai người càng rõ ràng.
Lần đầu tiên trong đời Trịnh Hiểu hi vọng mình điếc luôn cho rồi, nếu được vậy, giờ phút này hắn sẽ không phải nghe thấy những âm thanh khó nghe do chính hắn phát ra.
Hắn vừa tuyệt vọng vừa đau đớn nhắm chặt hai mắt, những giọt lệ khuất nhục tuôn ra từ khóe mắt, lăn dài trên má, rồi biến mất sau tóc mai đã đẩm mồ hôi lạnh, cứ như thế bị ôm siết lấy thân thể mềm nhũn của hắn ra mà dày vò suốt một đêm.
Giờ phút này hắn hận, hận đến muốn giết người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...