Sư Tôn Xinh Đẹp Muốn Giết Ta


Sáng hôm sau, một trận khoan khoái đánh úp khiến cho Trịnh Hiểu tỉnh giấc, lúc đầu hắn cứ ngỡ mình nằm mơ, hình như là mộng xuân, ầy chuyện rất bình thường của mỗi nam nhân, nhưng đợi cho tới khi cái cảm giác toàn thân đau nhức ngày càng rõ ràng, một trận ớn lạnh kéo dọc sống lưng, rốt cục hắn mới nhớ ra đó không phải là một giấc mơ.

Lồng ngực người kia gắt gao dán vào lưng hắn, nhịp tim mạnh mẽ của đối phương cùng hơi thở hầm hập phả vào tai, Người đang chôn đầu ở cần cổ là Bạch Vô Ảnh sư tôn của hắn người trong lòng hắn, vẫn còn đắm chìm trong giấc ngủ ngon lành.

Hắn ghé đến hôn hai cái lên môi y rồi sung sướng mỉm cười.

Tối hôm qua đã lột xuống dịch dung, lúc này phải nhanh đi tìm Khả Nham nhờ y làm lại, nếu bị người khác nhìn thấy thì nguy lắm.
Trịnh Hiểu nhẹ nhàng lấy bàn tay đang ôm trên người mình để sang một bên, chầm chập bò xuống giường nhặt y phục mặc vào, vừa bước ra khỏi cửa Trịnh Hiểu đã thấy thấp thoáng bóng người đi qua đi lại cách đó không xa ngoài rừng trúc.

Hắn bước nhanh đến thì thấy người đứng đó là Khả Nham liền vui vẻ gọi.
“Ca ca, ngươi giúp ta dịch dung đi, tối qua ta vừa lột nó xuống, sáng dậy sợ bị người nhìn thấy nên đang muốn tìm ngươi.”
Khả Nham liếc mắt trừng hắn một cái, “Ca ca, gọi cũng thân mật nhỉ, cứ tưởng gặp được sư tôn rồi không cần người ca ca này nữa chứ… Ngươi đúng là không có tiền đồ, khi bản thân gặp nguy hiểm sư tôn của ngươi ở đâu?...!Vừa về gặp mặt một cái là quên hết uỷ khuất liền sà vào lòng người ta, thật không còn mặt mũi.”
Trịnh Hiểu cười gian xảo xua xua tay, “Đâu có đâu có, ta cũng đâu có uỷ khuất gì, lúc đó là ta đánh y ngất đi chứ đâu phải y không bảo vệ ta, trước đó y còn muốn cùng ta bỏ trốn nhưng ta không đồng ý vì nghĩ y chỉ yêu Yến Thanh, đối tốt với ta là vì thân xác này, nhưng bây giờ đã hiểu là không phải.”
Khả Nham tức giận, “Vậy đi mà nhờ sư tôn của ngươi dịch dung cho, ta không quản.”
Y quay mặt chân muốn bước đi bị Trịnh Hiểu nắm tay kéo lại.
“Ca ca, ngươi đã hứa với ta giúp ta dịch dung lại không giữ lời.” Hắn buông mạnh tay y xuống.
“Được rồi, ngươi không giúp thì ta cứ để mặt mình như vậy, nếu bị người khác phát hiện bất quá đánh một trận, đánh không lại thì chết là xong, Âm Dương Sát chưa thấy đâu đã bị giết chết rồi.”
“Ngươi… ” Khả Nham thở ra một hơi kéo tay hắn bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, mau đưa ta vào phòng.”
Căn phòng này trước kia hắn đã từng ở, hiện tại trở về trong cũng không có gì thay đổi, dường như được người quét dọn hàng ngày một hạt bụi lưu lại cũng không có.

Trịnh Hiểu một bụng ấm áp biết được người kia lúc nào trong tâm cũng nhớ đến hắn.

Trong lòng cười đến miệng cũng nở hoa, Khả Nham đứng bên cạnh càng nhìn càng bức bối khó chịu.

“Mau ngồi xuống, làm xong còn phải có mặt điểm danh.”
Trịnh Hiểu ngồi ngay ngắn hỏi:
“Ngươi được ai nhận a?”
“An Lạc Cư, Liễu Ngọc Phong.” Khả Nham đáp.
“Ây da thật tốt nha, Liễu sư thúc của ta là người tâm tính tốt, còn giỏi y thuật nữa, ngươi đến đó có khi độc trong người sẽ được giải, dung mạo cũng có thể phục hồi đó nha.”
Bàn tay Khả Nham dừng lại, “Y thật sự giỏi như vậy?”
Trịnh Hiểu gật đầu, “Ta lúc trước bị tẩu hỏa nhập ma, sau đó còn bị đánh nội thương rất nặng, tất cả là nhờ vào y thuật của liễu sư thúc mới bảo toàn tính mạng.”
Khả Nham trong lòng trầm mặc, nếu thật sự y giỏi như vậy chuyến đi này ngoài bảo vệ Liên Minh còn có hy vọng chữa khỏi độc trong người, dung mạo nếu trở lại như xưa thì còn gì bằng.

Trong lòng Khả Nham liền có điểm vui mừng.

Lại nghe Trịnh Hiểu hỏi.
“Liễu sư thúc có Mạc Lý Anh là đệ tử, từ lâu đã không thu đồ, cớ sao lại chịu nhận ngươi?”
Khả Nham nhàn nhạt đáp: “Lúc y nhìn thấy ta ánh mắt rất lạ, chỉ là nhìn một lúc lâu sau mới nói muốn nhận ta làm đồ đệ, ta chỉ cần ở lại đây dù là ai nhận cũng như nhau nên gật đầu, đợi lát nữa sẽ đi đến An Lạc Cư làm lễ bái sư.”
Trịnh Hiểu liền cười, “Ta biết đường đến đó, để ta đưa ngươi đi, đã lâu không gặp Lý Anh và Liễu sư thúc, nhất định phải cùng hai người nói chuyện mới được.”
Khả Nham liền lấy bút vẽ rõ lên đầu hắn một cái:
“Nói nhảm, ngươi là đang dịch dung còn sợ người ta không nhận ra mình sao? Hay là không cần làm nữa.”
Trịnh Hiểu lắc lắc đầu cười cười,”Xin lỗi, ta quên mất.”
“Tốt nhất ngươi nên ở yên đây, mới tới đừng đi lung tung để người khác nghi ngờ.”
“Được được.”
*******
Thế là Khả Nham một mình đi đến An Lạc Cư theo sự chỉ dẫn của Trịnh Hiểu.

Đứng trước đại môn khép hờ nhìn vào bên trong, một người ngồi trên ghế trúc ngẩng đầu nhìn hoa đào trên cây rơi rụng từng cánh y đưa tay hứng lấy, ánh nắng sáng ấm áp phủ lên gương mặt nam nhân một tầng sắc thái diễm lệ thần thánh, chiếu rực ánh mắt hiền hòa, nụ cười yếu ớt, thanh âm giọng nói ôn nhu, bất kinh bất nhục hướng ra cửa nói.
“Tới rồi thì vào đi, còn đứng đó làm gì?”

Khả Nham đẩy cửa bước vào cúi đầu cung kính:
“Liễu môn chủ.”
“Um, ngồi đi.”
Khả Nham bước đến cung kính nhưng không khỏi đề phòng, đó là tính cách đã hình thành từ lâu trong người, thân là giáo chủ ma giáo lúc nào cũng có thể bị người ám toán, bị hạn độc, nên đối với y cẩn thận là trên hết, huống chi hiện tại đang Thanh Vân phái càng nên cẩn thận không để bại lộ thân phận.

Khả Nham vẫn đứng hành lễ, giọng trầm xuống.
“Môn sinh không dám.”
Liễu Ngọc Phong rót chén trà đưa đến trước mặt Khả Nham.
“Ngồi đi, ta muốn nhìn nửa bên mặt bị huỷ kia của ngươi.”
Khả Nham nhíu mày nhìn y, Liễu Ngọc Phong lắc đầu khóe miệng khẽ cong.

Y rất nhanh bước đến bắt lấy tay Khả Nham.

Hắn liền rút tay về xông lên phía trước vung quyền ra sức đánh, ai ngờ đúng lúc Liễu Ngọc Phong xoay người, nắm đấm kia rơi vào khoảng không, sau đó Khả Nham lại xuất ra một chưởng đánh vào bàn gỗ một cái, chiếc bàn liền vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.

Liễu Ngọc Phong ánh mắt lướt qua người Khả Nham, trong đáy mắt dần sinh ra đôi chút hiếu kỳ, đôi chút lôi cuốn.
“Đừng nóng, ta không phải là khinh bạc ngươi, đơn giản là muốn nhìn một chút, vết thương trên mặt ngươi không phải do bẩm sinh, ta đoán là do trúng độc.

Lần đầu tiên nhìn thấy đã rất kinh ngạc.”
Khả Nham trong phút chốc dừng tay nhìn Liễu Ngọc Phong.
"Ngươi biết y thuật?"
"Trước kia vào nam ra bắc, những y lý vẫn là hiểu được, mạch của ngươi rất yếu nhưng linh lực lại dồi dào, xem ra phổi cũng bị tổn thương."
Thì ra là y muốn bắt mạch dò xét mới chạm vào tay hắn, xem ra là quá đề phòng.


Liễu Ngọc phong lại nói:
“Ngươi linh lực cao như vậy võ nghệ lại không tầm thường, sao lại vào Thanh Vân phái bái sư?”
Khả Nham nắm tay siết chặt không lên tiếng, Liễu Ngọc Phong nhếch miệng cười lại nói:
“Thức độc trong người ngươi không có ở trung nguyên, võ công lại càng không phải người trong giang hồ… Nói, ngươi là ai? Tại sao lại trà trộn vào Thanh Vân phái?”
Hắn đã cố giấu nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện, Thanh Vân phái đúng là nhân tài như mây, Ô Mã Hi Lạc bại trận cũng là điều hiển nhiên.

Đã bị người này nhìn ra rồi chỉ còn cách đánh một trận.

Khả Nham bàn tay phát động linh lực vừa định xuất thủ.
“Liễu sư thúc.”
Đang lúc căng thẳng Trịnh Hiểu bước nhanh đến đứng trước mặt Liễu Ngọc Phong.

Y quay đầu hững hờ nhìn người trước mặt hỏi:
“Ngươi là?”
Trịnh Hiểu liền quỳ xuống tay lột đi dịch dung.

Liễu Ngọc Phong sững sờ.
“Yến Thanh, ngươi vì sao còn dám trở về.”
“Liễu sư thúc, ta trở về để giải thích với Liễu sư muội rằng ta không hề đoạt xá, cầu muội ấy tha thứ cho ta.

Người này là ca ca cùng ta kết bái huynh đệ, cũng là người đã cứu ta, huynh ấy sợ ta bị người Thanh Vân phái đánh giết nên mới theo đến đây… Liễu sư thúc, người hãy tin ta, ta không hề đoạt xá.”
“Ta tin ngươi thì có ý nghĩa gì, cái chính là tất cả mọi người đều cho là ngươi đang giữ Âm Dương Sát, nói ngươi đoạt xá đó chỉ là cái cứ để truy tìm, cái chính là muốn lấy Âm Dương Sát từ chỗ ngươi.”
“Nhưng trong người ta thật sự không có.” Trịnh Hiểu bất đắc dĩ nói.
Liễu Ngọc Phong lắc đầu,”Dù có hay không bọn họ cũng không tha cho ngươi, mau rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”
Trịnh Hiểu sắc mặt khó khăn khổ sở đang quỳ trên mặt đất, tiến cũng không được mà thối cũng không xong.

Hắn may mắn tìm được đường sống trong cái chết, hắn đã hoàn toàn tự do, không phải là không chân quý… Nhưng lại chợt giật mình phát hiện, mình chẳng có chỗ nào để đi.


Không phụ mẫu, không người thân, hiện tại hồn phách này xem như đã không còn, hắn trở về Thanh Vân phái vì hai người, một người hắn yêu và một người hắn xem như thân tình.

Hắn muốn vì họ làm một đều cuối cùng rồi sau đó đến gặp Liễu Nguyệt.
Trịnh Hiểu thở ra một hơi nói:
“Liễu sư thúc, có một chuyện cầu sư thúc giúp đỡ.”
“Ngươi đứng lên rồi nói.” Liễu Ngọc Phong thanh âm trầm thấp thể hiện sự mất kiên nhẫn, dù gì hắn cũng là người đang tạm trú trong thân xác Yến Thanh, cho dù có đôi chút hảo cảm nhưng cũng không thể chấp nhận sự thật này.
Trịnh Hiểu cúi đầu, “Liễu sư thúc, ca ca của ta trong người có độc, dung mạo lại bị huỷ, cầu người giúp y giải độc, Trịnh Hiểu muôn phần cảm tạ.”
Khả Nham bước tới kéo tay hắn tức giận, “Ta có nói cần giải độc sao? Ngươi đừng vì ta là cầu hắn… Đi, chúng ta đi.”
Trịnh Hiểu: “Ca… Ta xem huynh là người thân duy nhất, không thể để huynh phát độc mà chết được.”
Liễu Ngọc Phong quay đầu nhìn hai người đang dần co rồi âm thầm khẽ thở dài, lại nhớ đến bản thân trước đó từ rất lâu trong quá khứ cũng giống Trịnh Hiểu mà cầu xin người kia cứu tiểu muội của mình, đúng là nhìn lại liền thấy hình ảnh mình trước kia thật đáng thương.

Y thở dài.
“Được rồi, ta đáp ứng sẽ xem xét độc trong người hắn, chữa được hay không còn chưa chắc chắn đâu, nhưng hắn sẽ ở lại đây trong thời gian điều trị, còn ngươi mau đi đi… Nếu bị bắt lại ta không thể giúp được, ngay cả sư tôn ngươi cũng khó tránh liên lụy.”
Trịnh Hiểu vui mừng gật đầu cung kính, “Đa tạ Liễu sư thúc.”
Rồi quay sang nắm tay Khả Nham, “Ca… Trong đời ta đã từ lâu xem huynh là đại ca của ta, có chuyện này muốn nói cho huynh biết, ta không phải là Bạch Liên Minh, tên thật của ta là Trịnh Hiểu… Huynh phải nhớ ở lại đây chữa trị cho tốt sau đó trở về Nam Cương.

Ta… Nếu có thể qua được kiếp nạn này nhất định sẽ về tìm huynh.”
Lời này của hắn không khác gì đang trăn trối, nhưng quả thật là hắn muốn nói như vậy với y, vì hắn đã quyết sẽ đi gặp Liễu Nguyện, nếu nàng tha thứ xem như hắn may mắn, còn không hắn sẽ tuỳ nàng định đoạt sống chết.

Trịnh Hiểu quay sang Liễu cúi đầu từ biệt, Khả Nham nắm tay không buông ra.
“Trịnh Hiểu, đệ muốn đi đâu?”
Một từ ‘Đệ’ này làm tim hắn vạn phần ấm áp, cuối cùng trong đời cũng có một người thân, Trịnh Hiểu nhìn Khả Nham mỉm miệng cười nhưng hắn không nói với y hắn đi gặp Liễu Nguyệt, kể cả Bạch Vô Ảnh hắn cũng không nói.
“Ta trở về quán trọ, sau đó sẽ suy nghĩ xem mình nên đi đâu.

ta luôn hướng tới tiêu dao khắp chốn, chân đặt lên hết thảy cảnh đẹp núi sông, xem như du sơn ngoạn thuỷ đi.”
Nói xong hắn vỗ vỗ vai y cúi người cáo từ rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận