Mặt trời lặn một màu đỏ như máu, nhuộm thắm một vùng tựa đất huyết hoa nở rộ.
Trịnh Hiểu đứng cạnh cửa sổ ngắm nhìn ánh tà dương dần khuất sau dãy núi trước mặt.
Mấy ngày liên tiếp trôi qua lại không thấy giáo chủ đến tìm, hắn nhìn mặt trời xong lại quay ra đi tới đi lui trong phòng, thật sự là không muốn ở nơi này thêm ngày nào nữa.
Hắn quyết định, dù trong người có cổ trùng cũng phải trốn khỏi đây, bất quá chết nơi nào cũng được, tối nhất là về đến Thanh Vân phái trả nốt cái xác này về chỗ cũ rồi an tâm mà ra đi.
Không thẹn với lòng lại giữ được lời hứa với Bạch Vô Ảnh là đã yên tâm.
Trịnh Hiểu siết chặt nắm tay.
“Quyết định vậy đi.”
Hắn xoay người bước ra vừa định mở cửa, lại có người bên ngoài vừa gõ cửa vừa gọi.
“Bạch công tử, Bạch công tử...”
Trịnh Hiểu mở cửa nhìn một cái liền lạnh giọng, vì người đến là Hắc Ưng.
“Hôm nay không tự ý đẩy cửa tiến vào nữa sao?...!Ngươi là đến có chuyện gì?”
Hắc Ưng thần sắc hoà hoãn hơn lúc trước, không muốn làm trái ý giáo chủ mà chấp nhất với người này, nhưng tức giận trong lòng vẫn đang đấu đá lung tung, muốn tìm tên này phát tiết nhưng lại cố gắng nén xuống vì bản thân đang phụng lệnh hành sự.
Hắc Ưng sống lưng thẳng tắp nhìn Trịnh Hiểu chắp tay thành quyền.
“Bạch công tử, giáo chủ cho mời ngươi đến thư phòng.”
Trịnh Hiểu nhìn Hắc Ưng cung kính lại có chút không quen, nên cũng nhẹ giọng.
“Giáo chủ mời ta đến thư phòng có chuyện gì không?”
“Ta chỉ phụng lệnh mời người… Bạch công tử mời.”
Trịnh Hiểu liếc mắt trừng hắn một cái, đúng là như vậy mới là Hắc Ưng ngươi chứ.
Hắn gật đầu nói:
“Ngươi dẫn đường.”
Trên đường đi đến hành cung của giáo chủ, Trịnh Hiểu trong đầu lại nhớ đến lần gặp Khả Nham trong biệt viện, lúc đó y đang khốn khổ vì chất độc hoành hành, bất chợt tò mò hỏi Hắc Ứng.
“Giáo chủ của ngươi mấy ngày nay có khoẻ không?”
Hắc Ưng ngay thẳng liền nói, “Giáo chủ mấy hôm nay ngã bệnh, thuốc Độc Vương mang đến đều không chịu uống, nói muốn gặp ngươi mới chịu uống.”
Nguyên lai là như vậy nên tính khí của ngươi đối với ta mới hoà hoãn chứ gì.
Trịnh Hiểu nhếch mép cười, giáo chủ ngươi là đang muốn dở trò gì nữa đây? Bất quá ta đang buồn chán cùng y diễn kịch vui một chút cũng không tệ.
Đến nơi, ngoài cửa có hai ám vệ đứng canh giữ vừa nhìn thấy Hắc Ưng liền cúi đầu hành lễ.
“Hắc đương gia Bạch công tử, giáo chủ đang đợi.”
Mở cửa bước vào bên trong, màn trướng toàn một màu đỏ thẫm, cơ hồ càng âm u trướng khí bức người, trước rèm giường còn có hai ám vệ đứng hai bên canh gác, khí thế cường đại.
Vừa bước đến gần giường đã thấy Khả Nham đang nằm mắt nhắm lại như ngủ, đột nhiên y toàn thân kịch liệt run rẩy, bàn tay đè lại trước ngực, ngẩng đầu ho ra ngụm máu, chiếc mặt nạ trên tay vẫn như cũ che lại nửa bên mặt biến dạng.
Hắc Ưng kinh hãi vội vàng chạy đến đỡ lấy Khả Nham, phân phó ám vệ đang đứng bên cạnh.
"Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau gọi Độc Vương đến?"
Ám vệ bước được hai bước đã bị Khả Nham gọi lại.
“Không cần gọi, ta không sao.”
Hắc Ưng lo lắng, “Giáo chủ mấy ngày nay người đều ho ra máu, rồi lại không chịu uống dược làm sao khỏi bệnh.”
Khả Nham chống tay ngồi dậy Hắc Ưng đỡ lấy tay y.
“Hắc Ưng, các ngươi ra ngoài hết đi.”
“Nhưng giáo chủ!”
Hắc Ưng không tình nguyện nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Khả Nham đành phải nghe lời, quay sang liếc Trịnh Hiểu một cái sau đó gọi hai ám vệ đứng bên cạnh cùng mình đi ra ngoài.
Còn bỏ lại một câu.
“Giáo chủ, thuộc hạ đứng bên ngoài có gì người liền hét to một tiếng.”
Khả Nham liếc mắt nhìn hắn, Hắc Ưng cúi đầu thu liễm rất nhanh lui ra.
Trịnh Hiểu nhìn theo hắn nhếch mép cười khinh bỉ.
Sợ ta ăn thịt giáo chủ của ngươi chắc.
Chờ khi tất cả đều đi hết trong phòng chỉ còn y và Trịnh Hiểu, Khả Nham liền bỏ mặt nạ xuống đối hắn nói:
“Ngươi đến đây ngồi.”
“Ta đứng đây là được, ngươi có gì cứ nói thẳng.”
Trịnh Hiểu giọng lạnh lùng làm cho giáo chủ càng thêm đau lòng, y viền mắt ửng đỏ nhìn Trịnh Hiểu, giọng nghèn nghẹn.
“Nếu ngươi giết ta, tất cả giáo đồ của ma giáo sẽ không tha cho ngươi, nên những ngày qua ta không phục dược, cứ để chất độc hoành hành, một mạng này của ta có thể đối với mối thù của Bạch gia trang chỉ nhỏ nhoi không gì sánh bằng, nhưng là ta toàn tâm toàn ý muốn đền tội.”
Khả Nham dừng một chút từ trong ngực lấy ra lọ dược đưa đến trước mặt Trịnh Hiểu.
“Đây là thuốc giải cổ trùng, ngươi sau khi uống xong hãy rời khỏi hành cung, đến đại môn ta đã cho người đợi ở đó, hắn sẽ đưa ngươi rời khỏi đây về lại trung nguyên… Liên Minh, cám ơn ngươi đã đối ta thật tốt… Ngươi bảo trọng.”
Trịnh Hiểu tiếp nhận lọ dược ánh mắt thâm trầm nhìn Khả Nham, hồi lâu hắn bước đến giường ngồi xuống cạnh y.
“Ngươi không cần phải tự đày đoạ bản thân, tuy mọi sự tình đều do ngươi mà ra nhưng căn bản ngươi không hề hay biết gì, ta tin nếu ngươi biết chuyện cũng sẽ không đồng ý để thuộc hạ tận diệt Bạch gia trang… Ta không hận ngươi, ngươi mau uống thuốc đi, ta không muốn có người vì ta mà chết đâu.”
Khả Nham nghe được lời này hơi vực được chút tinh thần, mím môi ánh mắt đọng nước nhìn Trịnh Hiểu, sau một lúc lâu, thấy hắn không nói gì, lại đánh bạo hỏi:
“Ngươi là tha thứ cho ta?”
Trịnh Hiểu lúc này mới ngẩng đầu nhìn qua y một cái, không biết là hữu ý hay vô tình, đôi mắt trong veo sâu như mặt nước hồ thu kia mang theo điểm ý tứ tựa tiếu phi tiếu, nhưng mục quang lại chẳng chút nhu hòa, thời điểm phiêu tới liền giống như tiểu đao nhẹ nhàng vạch lên trên người Khả Nham một cái, mang theo một cỗ lãnh ý âm thầm, giọng cũng lạnh.
“Ta có nói là tha thứ sao? Chỉ muốn giữ lại mạng cho ngươi sau này đưa ngươi đi gặp một y, vì chỉ có y mới có thể quyết định nên giết hay nên tha cho ngươi mà thôi.”
Trong lòng Khả Nham chợt lạnh một mảng, giọng nhẹ như gió nói với Trịnh Hiểu.
“Người đó là ai?”
“Sau này ngươi sẽ biết, hiện tại mau uống thuốc đi, đừng trước mặt ta ví như người sắp chết, ngươi làm vậy là để cho ai xem? Cho ta xem à? Nếu còn như vậy ta liền không thèm nhìn mặt người nữa.”
Nói như vậy là hắn vẫn quan tâm đến mình, Khả Nham liền lấy lại tinh thần nhìn hắn mỉm cười.
“Ta sẽ uống thuốc mà, tất cả đều nghe ngươi hết.”
Thế là liền muốn đứng dậy đi đến bên bàn để lấy chén thuốc trong khay, Trịnh Hiểu thấy y chuẩn bị đứng lên liền cản lại.
“Ngươi ngồi yên đây để ta lấy hộ cho.”
Hắn thành thật đứng lên đi đến bên bàn nhỏ lấy chén dược, còn đưa lên miệng thổi thổi.
Hành động nhỏ của hắn đều lọt hết vào mắt giáo chủ khiến trái tim đang lạnh của y phúc chốc nóng lên, vừa ấm áp vừa cảm động.
Thì ra trong lòng hắn luôn quan tâm đến y, nếu thật sự vì người này mà chết đi y cũng không còn gì hối tiếc.
Trịnh Hiểu đưa chén dược lên thổi xong dường như ngửi thấy mùi khó chịu, trong lòng chợt dâng lên điểm kỳ quái, hắn dừng lại nhìn chén thuốc đen xì có mùi hắc hắc kia.
Trịnh Hiểu khi còn sống ở thời hiện đại vì là sinh viên nghèo lại mồ coi một mình, nên mỗi lần bị bệnh chỉ có thể ra quầy thuốc đông y khám bệnh, rồi nằm ở đó nhờ người nấu thuốc cho uống, riết rồi lão bản ở quầy thuốc cũng quen mặt, thương cảm hắn coi cút không người thân đôi lúc sẽ không lấy tiền, những hôm được nghỉ học lại chạy đến chỗ lão phụ giúp nên cũng hiểu qua dược tính một số loại thông dụng.
Thuốc y học cổ truyền vốn có rất nhiều ưu điểm, có thể chữa được bệnh mạn tính mà Tây y gặp khó khăn.
Nhưng khi sử dụng thuốc đông y phải hết sức thận trọng, nếu không sẽ tự hại bản thân, vì một số dược liệu khi kết hợp với nhau sẽ trở thành độc dược, tốt nhất là nên đến tiệm thuốc chuẩn mạch kê đơn, không nên tự ý sử dụng.
Khả Nham thấy hắn ngơ ngẩn nhìn chén thuốc khó hiểu hỏi:
“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Trịnh Hiểu đem chén thuốc đi đến bên giường đưa lên mũi Khả Nham.
“Ngươi có ngửi thấy mùi gì kỳ lạ không?”
Khả Nham lắc đầu nhìn hắn gượng cười, “Ta trúng độc đã rất lâu rồi, uống dược này đến không còn ngửi ra mùi vị, mỗi lần chỉ nhắm mắt ngưng thở uống một hơi mà nuốt xuống, còn có thể ngửi ra mùi gì đây.”
Trịnh Hiểu không đưa chén dược cho y mà để một bên sau đó thong thả nói:
“Dược có hiệu quả hay không ngoài việc dùng đúng bệnh và sắt đúng cách còn phụ thuộc vào thời gian uống thuốc có hợp lý hay không.
Để hấp thu tốt và phát huy tác dụng cao nhất, có nhiều dược liệu khi kết hợp với nhau sẽ trở thành chất độc, nếu sử dụng lâu dần độc sẽ ngấm vào lục phủ ngũ tạng khiến bệnh căn ngày càng nặng thêm.
Người bệnh đến khi nhận ra thì đã không thể cứu vãn… Ngay cả nhân sâm, một loại thuốc bổ đông y rất quý, thế nhưng lạm dụng cũng có thể gây ngộ độc.”
Hắn quay sang hỏi Khả Nham:
“Thuốc này là ai đưa đến cho ngươi.”
Khả Nham tuy không hiểu lắm những thứ Trịnh Hiểu nói, nhưng cũng cảm nhận được thuốc này có vấn đề, y rất nhanh trả lời:
“Là Độc Vương, hắn rất giỏi dùng dược liệu, lúc ta bị trúng độc cũng là nhờ hắn khốn chế chất độc mới không phát tán mà chết.”
“Một người giỏi dùng độc không chỉ cứu người mà còn có thể giết người một cách dễ dàng không để lại dấu vết.”
Khả Nham sửng sốt lòng bàn tay siết chặt nhìn Trịnh Hiểu.
“Ngươi muốn nói...”
“Ngươi nhìn chén dược này xem trước đã.”
Trịnh Hiểu cắt ngang lời của Khả Nham, lấy chén thuốc để bên cạnh đưa lên trước mặt y.
“Dược liệu khi nấu chung đều có màu đen căn bản không nhìn ra được gì, nhưng ngươi xem chén dược này có màu đặt biệt đen sẫm rất đậm, phải nói là cực kỳ đậm, lại có màng nổi lên rất dài.”
Trịnh Hiểu đưa bàn tay vào ngực lấy ra khăn tay sau đó đổ chén thuốc vào.
Khả Nham cũng không làm phiền hắn chỉ chăm chú nhìn.
Khi nước rút cạn lớp bột mịn màu đỏ nhạt vương trên khăn, hắn đưa lên mũi ngửi rồi dùng tay xoa xoa lên khăn tay, rồi đưa đến cho y xem.
“Nếu ta đoán không lầm đây là thần sa, dùng để trấn tâm an thần, thanh nhiệt giải độc, nhưng nếu không dùng phương pháp thủy phi sẽ không thể dùng được, quan trọng là thần sa không thể kết hợp với bất cứ dược liệu nào, vì nó chứa thuỷ ngân sunfua, selenua.
Dưới tác dụng của nhiệt độ, thần sa sẽ bị phân hủy, giải phóng ra thủy ngân, thủy ngân là chất cực độc, có thể gây nguy hiểm đến tính mạng của người bệnh.
Quan trọng là không được uống dài ngày hay dùng quá liều sẽ dẫn đến ngộ độc, thần sa không phải thực nhiệt thì không nên dùng… Ta nghĩ ngươi mới đổi thuốc mấy ngày nay, đúng không?”
Khả Nham rất ngạc nhiên nói,”Sao ngươi lại biết, ta từ trước đến nay chưa uống loại dược nặng mùi đen đặt như thế này bao giờ, từ hôm đưa ngươi về ma giáo, Độc Vương nói muốn đổi thuốc khác dược tính mạnh hơn tác dụng giải độc tốt hơn.”
Trịnh Hiểu thở ra một hơi nhìn Khả Nham.
“Nếu nhiễm thủy ngân trong thời gian dài có thể dẫn đến run rẩy, mất khả năng điều hòa vận động, thay đổi tính cách, mất trí nhớ, mất ngủ, mệt mỏi, đau đầu, giảm cân và căng thẳng tâm lý… Nói rõ hơn là ngươi không khống chế được bản thân, và không nhớ được mình đã làm những gì sau khi bình tĩnh trở lại.”
Khả Nham bàn tay nắm chặt ống tay áo run run, y thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, người hạ độc phụ thân y có khi nào là người thân cận nhất, và cũng là người đang muốn làm y chết dần chết mòn trong đau đớn hay không? Nếu những lời hắn nói là thật thì y đúng là nuôi ong tay áo, đem niềm tin đặt sai chỗ một cách mù quáng.
Nhớ năm đó phụ thân y chết, có khi nào là do người đó hãm hại hay không?
Khả Nham rất nhanh bàn tay nắm lấy tay Trịnh Hiểu, ánh mắt khẩn thiết nhìn hắn.
“Liên Minh, ngươi có thể giúp ta tra ra tận cùng là ai hay không?”
Trịnh Hiểu nhếch mép cười.
“Có thể… Ta còn có thể giúp ngươi giải độc, quan trọng là ngươi có tin mà làm theo hay không?”
Khả Nham không chần chừ liền gật đầu.
“Ta tin ngươi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...