Tháng hai trời vẫn còn chút lạnh, hàn phong cũng không còn đủ mạnh để gây gió mưa, hàn khí đã thoát rằng hết, vô thanh vô tức từ ngoài cửa sổ bay vào vài đóa hoa đào dán ở trên người Trịnh Hiểu.
Hắn đang ngồi trong thùng gỗ đem thân mình nhấn chìm xuống nước, cả người được quấn trong nước ấm rất dễ chịu, ngửa mặt nhắm mắt lại.
Bạch Vô Ảnh đẩy cửa bước vào, hắn hoảng hốt liền chới với hụp xuống nước rồi rất nhanh ngoi lên, dùng tay vuốt mặt, ảo não nói.
“Sư tôn, ngươi có thể gõ cửa không? Sao lại tự ý đi vào lúc người ta đang tắm vậy hả?”
Bạch Vô Ảnh ngượng ngùng quay lưng nói:
“Xin lỗi, ta quên mất.”
Trịnh Hiểu liếc nhìn y hỏi, “Có chuyện gì sau?”
“Hôm nay chúng ta vào rừng luyện công.”
“Sao lại phải vào rừng?”
“Nếu ngươi muốn tham gia luận võ, nhờ vào tâm pháp nhập môn trong một tháng chỉ có thể là trò cười cho những đệ tử khác mà thôi, ngươi võ nghệ hãy còn non nớt mà bản thân chỉ có nội lực, trong thời gian ngắn học những thứ khác cũng vô dụng, và cũng chưa chắc đã hiểu được.
Nên hôm nay ta sẽ dạy ngươi một bộ công pháp có tên là ‘Quỷ ảnh thiên biến’ hay còn gọi là ‘chạy thật nhanh’, là môn võ công diệu kỳ về thân pháp, khinh công.
Nó dựa vào hành động, tay chân, thân pháp, nhanh nhẹn mà hình thành, cái quan trọng là nếu ngươi không đánh lại thì có thể né tránh mà tìm cơ hội công kích lại đối thủ.
Sỡ dĩ phải vào rừng là vì đây không phải võ công của Thiên Vân phái...!Nó nằm trong Âm Dương Sát.”
Trịnh Hiểu cả kinh trợn tròn mắt, “Ngươi dạy ta những thứ của ma giáo, không sợ người trong Thanh Vân phái biết sao?”
“Quỷ ảnh thiên biến không phải là tà công, Âm Dương Sát cũng không phải là bí tịch của ma giáo, đó là bí kiếp võ công của trung nguyên do Tôn Ứng Thiên một kiếm khách ghi chép lại, ông đã chu du phiêu bạc trong giang hồ rất nhiều năm gặp rất nhiều cao thủ trung nguyên.
Quyển bí kiếp này là do giáo chủ ma giáo nhiều đời trước cướp được làm của riêng, nhưng họ không hiểu được hết những huyền diệu trong đó cứ cho là ma công của ma giáo, ngoài giáo chủ ra không ai dám chạm vào… Quỷ ảnh thiên biến, nếu là người không có kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm sẽ không nhìn ra, vì người sử dụng bộ công pháp này cực kỳ nhanh, đối thủ chỉ cho là ngươi đang cố chạy trốn tránh né, vì thế càng lộ ra sơ hở, sẽ rất nhanh bị đánh bại.”
“Lợi hại vậy sao?” Trịnh Hiểu hưng phấn đứng lên khỏi thùng gỗ hỏi.
Bạch Vô Ảnh vừa quay lưng lại liền cứng đờ sau đó bước nhanh chân ra ngoài để lại một câu.
“Mặc y phục vào rồi ra ngoài hãy nói.”
Trịnh Hiểu vừa nghĩ bản thân sẽ học được võ công cao cường đã rất cao hứng liền nhanh chóng nhảy ra khỏi thùng gỗ nhặt lấy y phục mặc vào chạy đuổi theo Bạch Vô Ảnh.
Hai người cùng nhau đi vào bìa rừng phía sau núi Thanh Vân.
Liễu Nguyệt từ lúc nhìn thấy Bạch Vô Ảnh ngủ cùng Yến Thanh đã âm thầm theo dõi hai người, nhìn theo bóng lưng của cả hai rất nhanh đi vào rừng nàng cũng len lén đi theo phía sau.
Cứ như thế mấy ngày liền Bạch Vô Ảnh cùng Trịnh Hiểu điều vào rừng luyện võ, Liễu Nguyệt vẫn đi theo sau hai người.
Hôm nay, khi mặt trời chiều đã ngả về tây cả hai cùng nhau rời khỏi bìa rừng, khi thấy bóng người đã khuất xa Liễu Nguyệt trốn trong góc cây mới từ từ bước ra, nàng mang tâm trạng nặng nề mà đứng nhìn, trong lòng chỉ thấy ấm ức không thể mở miệng.
Đột nhiên nàng nhìn thấy một vật gì đó móc trên nhánh cây đang đong đưa, Liễu Nguyệt bước đến lấy xuống, nàng liền nhìn ra đây là toả linh nang của Bạch Vô Ảnh, vì khi Yến Thanh hôn mê hồn phách phiêu tán chính Bạch Vô Ảnh đã dùng chiếc túi này để gom lại hồn phách cho y.
Liễu Nguyệt cầm chiếc túi nhỏ trên tay nhìn một hồi lâu nàng đột nhiên cả kinh ngẩn người sợ hãi khi nhìn thấy trong túi có nhiều đốm nhỏ phát sáng, nàng nhận ra trong túi có chứa hồn phách của ai đó...!Nhưng là của ai? Yến sư huynh đã trở về thì linh hồn này tất nhiên không phải của y.
Nàng có chút nghĩ không thông.
Sư tôn người là đang muốn làm gì đây?
Liễu Nguyệt bỏ túi gấm vào trong tay áo, nhất định phải tra rõ đến tột cùng linh hồn này là ai và sư tôn đang có âm mưu gì với Yến sư huynh của nàng.
**********
Cuối cùng một tháng đã trôi qua, ngày luận võ của Thanh Vân phái đã đến, rất đông đệ tử tụ hội.
Hội luận võ ba năm tổ chức một lần tìm ra người xuất sắt của các trưởng lão và môn chủ làm môn sinh chân truyền của chưởng môn, được chưởng môn đích thân chỉ điểm và là người có khả năng nhất sau này kế nhiệm chưởng môn Thanh Vân phái đời kế tiếp.
Thanh Vân phái được chia làm ba cắp bặt, cao nhất là chưởng môn, kế đó là năm vị trưởng lão có trách nhiệm thu nhận môn sinh, tiếp theo là hai môn chủ gồm có Liễu Ngọc Phong và Bạch Vô Ảnh, hai người này hầu như không nhận đệ tử, Liễu Ngọc Phong chỉ nhật một mình Mạc Lý Anh còn Bạch Vô Ảnh có Yến Thanh và Liễu Nguyệt.
Lúc ban đầu y chỉ nhận một mình Yến Thanh làm môn đồ nhưng do Yến Thanh quỳ xuống van xin nên y mới đồng ý nhận Liễu Nguyệt làm đồ đệ.
Ngồi chủ tọa là chưởng môn Tiêu Thừa Kính và năm vị trưởng lão của Thanh Vân phái trên đài cao nhìn xuống.
Liễu Ngọc Phong cùng Bạch Vô Ảnh ngồi bên phải, sau lưng là đồ đệ Mạc Lý Anh Trịnh Hiểu và Liễu Nguyệt.
Mạc Lý Anh vừa thấy Trịnh Hiểu đã mừng vui ra mặt đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
“Yến sư huynh nội thương của huynh đã khỏi hẳn rồi phải không? Hoàng Cốt Đan của sư tôn đệ là tốt nhất đó.”
Trịnh Hiểu mỉm cười, “Ta đã khỏi rồi, lần này lại làm phiền Liễu sư thúc tặng dược.”
“Ây, là do Bạch sư bá kiên trì nhẫn nại ngày nào cũng đến An Lạc Cư đứng suốt mấy canh giờ sư tôn đệ mới nể mặt mà tặng dược.”
Liễu Ngọc Phong ho lên mấy tiếng...!“Yên lặng đi, Lý Anh.”
Mạc Lý Anh liếc mắt nhìn sư tôn nhà mình rồi lại nhìn sang Bạch sư bá đang mặt mày lạnh đi, chợt hiểu ra điều gì nhướng mày nhìn Trịnh Hiểu sau đó im lặng không dám nói gì nữa.
Trịnh Hiểu liếc mắt nhìn sư tôn nhà mình nghĩ thầm trong bụng, với cái hoàn cảnh này không chú ý tới y mới là quỷ.
Vì nội thương của đệ tử mà hạ mình đến như vậy thật sự khiến người ta cảm kích trong lòng.
Hắn bàn tay không thành thật nhẹ nhàng khìu móc một cái rất khẽ vào cánh tay Bạch Vô Ảnh khom lưng nói vào tai y.
“Đa tạ.”
Bạch Vô Ảnh chậm rãi quay đầu liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lập tức rơi xuống chỗ cánh tay bị hắn khìu móc, rồi quay đi cũng không nói gì miệng khẽ câu lên rất nhẹ, đôi mắt này của y ngập tràn ánh sao lưu chuyển chỉ liếc mắt một cái liền khiến người đối diện tò mò muốn biết y đang nghĩ gì.
Trịnh Hiểu thu hồi tâm tình đứng thẳng lưng.
Một màn trao đổi ánh mắt này đều thu vào mắt Liễu Nguyệt đang đứng bên cạnh, nàng siết chặt nắm tay, móng tay bén nhọn bấm vào da thịt như muốn rỉ máu nhưng mặt vẫn hiển nhiên như không có chuyện gì.
Các trận đấu lần lượt diễn ra giữa các đệ tử của năm vị trưởng lão và hai đệ tử của môn chủ, theo hình thức bóc thăm, người chiến thắng sẽ lần lượt đánh với nhau, do Liễu Nguyệt không tham gia nên đệ tử tham gia của hai vị môn chủ chỉ còn Trịnh Hiểu và Mạc Lý Anh.
Chỉ những người thật sự giỏi mới dám đứng ra nghênh chiến vì nếu thua sẽ rất mất mặt, mất mặt bản thân thì không sao còn làm mất mặt sư tôn thì về có mà chịu phạt.
Tất cả đệ tử đánh sơ qua một vòng chỉ còn bốn người giỏi nhất chiến thắng là đệ tử của Thạch trưởng lão là Trình Hoài và Nhạc trưởng lão Quân Chí Vũ, hai người này sẽ đấu với Trịnh Hiểu và Mạc Lý Anh cũng là người thắng những trận trước đó.
Trận đầu tiên giữa Trịnh Hiểu cùng Quân Chí Vũ.
Quân Chí Vũ nhảy lên đài cung kính, “Yến sư đệ, đệ dùng binh khí gì?”
Trịnh Hiểu đang đứng gần giá binh khí quay sang nhìn, hắn cũng không biết chọn thứ nào vì căn bản từ khi chân chính luyện tập toàn dùng tay không chưa từng sử dụng bình khí.
Trịnh Hiểu cung kính đáp lời.
“Quân sư huyng, thật sự ta không quen dùng binh khí, cứ dùng tay không đi.
Mời~”
Quân Chí Vũ: “Đệ đang xem thường người khác đó.”
Dứt lời hắn liền vứt binh khí đi, đao bay một đường ngang cắm thẳng vào cọc gỗ, tay không đánh về phía Trịnh Hiểu.
Khí lực Trịnh Hiểu không lớn như Quân Chí Vũ, thế nhưng phản ứng của hắn đặc biệt nhanh.
Song chưởng của người kia còn chưa tiến đến hắn đã cấp tốc tránh sang một bên, Quân Chí Vũ không kịp thở một hơi đã bị khuỷu tay thụi cho một cái.
Lưng Quân Chí Vũ trúng một cú, theo bản năng xoay qua chộp lấy địch thủ, thế nhưng người đánh hắn đã không còn ở chỗ cũ.
Trịnh Hiển liền luồn ra sau đánh vào bả vai.
Quân Chí Vũ vừa thấy phản ứng của hắn rất nhạy bén lại cực kỳ nhanh bèn nỗ lực nhanh tay ôm lấy thắt lưng Trịnh Hiểu, ngờ đâu thân mình hắn trơn trượt như cá chạch, thoắt cái liền thoát ly khỏi phạm vi công kích của y đồng thời tay còn dùng sức kéo một cái, chỉ nghe “Ầm” một tiếng Quân Chí Vũ ngã xuống sàn đấu.
Trình Hiểu nhìn về phía Bạch Vô Ảnh, y chớp mắt với hắn một cái, Trịnh Hiểu nhếch mép cười.
Các đệ tử ở phía dưới đài cổ vũ rất nồng nhiệt.
Nhạc trưởng lão ngồi trên cao nhìn xuống nhíu mày ánh mắt chăm chăm nhìn Trịnh Hiểu.
Quân Chí Vũ vừa ngã xuống một giây sau liền lập tức chống cánh tay đứng lên.
Nhưng Trịnh Hiểu liền giống như hoàn toàn không biết cái gì gọi là dừng lại, người ta mới chống dậy được nửa người hắn đã nhấc chân quét về phía gáy “Bốp!” một tiếng, đầu óc Quân Chí Vũ choáng váng, bị động ngã về phía trước vài bước.
Y đùng đùng nổi giận, vọt tới vung quyền vào mặt Trịnh Hiểu.
Nhưng hắn nhanh chóng né tránh, dùng sức tung một chưởng vào ngực Quân Chí Vũ, vừa nhanh vừa chuẩn.
Mỗi động tác tiếp theo của hắn thật giống như đã được tính toán trước, không chỉ tính ra động tác của chính mình còn có thể tính chuẩn mà ứng đối với phản kích của đối phương không cho đối thủ cơ hội tụ linh lực phát chưởng.
Mỗi động tác hắn đều nối tiếp liên tục không có khoảng dừng, rồi lại thần kỳ mà không có khoảng trống để công kích, chân tay phối hợp cực kỳ nhanh.
Trịnh Hiểu trước khi vào trận đã hiểu rõ, chỉ so sức mạnh và chiêu thức thì hắn không sánh bằng Quân Chí Vũ.
Đừng nói mười chiêu có khi hắn đã bị đánh văng xuống sàn thi đấu rồi, ở đây một người hắn cũng chưa chắc hơn được.
Cho nên vào lúc này, có tác dụng nhất vẫn nên dùng Quỷ Ảnh Thiên Biến mà Bạch Vô Ảnh đã dạy trước đó rồi kết hợp chiêu thức kỹ xảo chiến đấu và tốc độ.
Hắn không thể ngã, vừa ngã xuống sẽ dễ dàng bị sức mạnh áp chế, cho nên nỗ lực công kích là cơ sở của chiến thắng, đương nhiên hắn càng không thể để cho đối phương bắt được mình.
Khi Quân Chí Vũ cố sức muốn động đến hắn, hắn liền rất nhanh lượng vòng vòng trốn tránh, không những trốn còn tung đòn phản kích, mà Quân Chí Vũ vẫn không thể đánh trúng chiêu nào vào người Trịnh Hiểu.
Quân Chí Vũ vừa giận vừa rống to: “Ngươi đánh kiểu gì thế hả, anh hùng thì đánh đường hoàn với ta một trận đừng tránh né rồi đánh lén sau lưng.”
“Ta không đánh lén, là do ngươi quá chậm chạp thôi.
Ta chỉ dùng kinh công thôi mà, có bỏ chạy đâu.
Trong giao chiến đâu có ai quy định không thể tránh né.
Chẳng lẽ có người đến đánh huynh bắt huynh, huynh còn đứng tại chỗ bất động sao?”
“Ngươi...”
Quân Chí Vũ tức giận triệu hồi đao pháp, sát khí trong mắt tăng vọt, dứt khoái bổ nhanh về phía Trịnh Hiểu.
Lần này không kịp trở tay hắn bị lưỡi đao soẹt ngay lập tức huyết châu liền chảy ra theo cánh tay rơi dài trên sàn đấu, Trịnh Hiểu liền lùi về sau mấy bước.
Bạch Vô Ảnh nhíu mày lòng bàn tay siết chặt liếc mắt nhìn về hướng Tiêu Thừa Kính nhưng thấy người ngồi trên đài nhìn lại y lắc đầu, là do Trịnh Hiểu không muốn dùng binh khí trước với lại trên sàn đấu không thể tránh khỏi thương tổn, nếu chưa phân thắng bại thì tất nhiên không thể dừng trận đấu lại giữa chừng được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...