Sư Tôn Tổng Tưởng Tái Bổ Cứu Hạ

Những chuyện sau khi trùng kiến (xây dựng lại) luôn luôn là chuyện rất quan trọng.

Tiêu hao trong trận chiến của một tháng trước, làm những cao thủ của đại lục Long Uyên có một tầng kí ức mới, tai nạn lớn suýt chút nữa làm bọn họ chết ở Huyền Chân tông, cũng làm bọn họ suốt quãng đời còn lại sau tai kiếp sinh ra bóng ma tâm lý đối với nơi gọi là Huyền Chân tông này.

Nhưng mà, một tháng sau, cho dù là bận rộn muốn chết, hay dù là hiện giờ nhìn đến Huyền Chân tông thì bụng dạ liền cảm thấy sôi trào, mọi người vẫn chạy một mạch để dâng lễ vật, một đường hướng về Huyền Chân tông.

Muốn hỏi tại sao? Dĩ nhiên là đến để dự hợp tịch đại điển của cao thủ đệ nhất Huyền Chân tông Thanh Tiêu chân nhân Lâm Tiêu và đại đồ đệ của hắn.

“Ma quân? Ngươi nói Ma quân của ma đạo cũng đến? Vì sao?!”

Trên đỉnh núi cao cao, không biết là ai bỗng nhiên rống to ra tiếng, sau đó cả đỉnh núi đều yên tĩnh.

Mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả mơ mơ màng màng trừng to mắt, không thể tin mà há to miệng: “Ngươi đang nói giỡn sao? Chúng ta không phải không đội trời chung với ma đạo à?”

Âm thanh của lão giả không tự chủ được nhỏ xuống, hậu tri hậu giác cảm thấy nhiều ánh mắt chăm chú vào người mình, thật cẩn thận hỏi tiểu đệ tử của mình: “Một tháng trước, không phải nói người Thanh Tiêu chân nhân muốn kết hôn chính là đại đệ tử của hắn sao?”

Lão giả giật mình, chợt a một tiếng: “Chẳng lẽ là thưởng thân?!” (cướp đoạt thân thể =)))

Một tiếng “Thưởng thân” kia thật sự quá lớn, thế nên Tiêu Nhu đang ở trong đám người của Tàng Kiếm Phong nghênh đón khách nháy mắt trừng to mắt.

“Hừ!” Nữ đệ tử bên cạnh Tiêu Nhu sắc mặt cứng đờ chỉ ngón tay, lo lắng vội vàng “Hừ” một tiếng: “Không có chuyện đó, lời này cũng không thể nói lung tung!” Sẽ chết người đó!

Lão giả kia giật mình, nghĩ đến chuyện mình vì bận việc trùng kiến, vốn không biết một tháng qua phát sinh cái gì, không khỏi thật cẩn thận hỏi: “Sẽ, sẽ không thật sự gặp chuyện không may chứ?”

Ma đạo không phải bị một thế lực thần bí dọa chết khiếp sao? Vị hoàng đế mới đăng cơ kia, không phải đã chiêu cáo thiên hạ, thế lực ma đạo đang tập hợp chỉnh đốn, mà vị cung phụng tân nhiệm của hoàng gia bọn hắn nhất định sẽ chỉnh đốn lại ma đạo hỗn loạn…

Từ từ! Chẳng lẽ vị cung phụng kia, chính là Ma quân mà đệ tử nhà mình vừa nói tới?!

Lão giả bị suy đoán của mình làm sợ ngây người.

Tiêu Nhu trừng to mắt nhìn, yêu kiều yếu ớt than một tiếng, như trả lời.

Trong lòng lão giả lộp bộp một tiếng, chuyển mắt nhìn những người khác, chỉ thấy không riêng gì Tiêu Nhu, ngay cả Sở Thu cũng thâm sâu lãnh lệ, Tiếu Tử Diệp lại mặt lạnh lùng, nhất thời liền nhịn không được hít một hơi lãnh khí.

Huyền Chân tông này, thực sự là không tới được a!

Lão giả không khỏi run rẩy, sờ râu bạc, khó khăn nói: “Cho nên, vị Ma quân này là muốn thưởng vị nào?”

Sắc mặt Tiêu Nhu cổ quái nhìn hắn, sau một lúc lâu mới nói: “Ngài là trưởng lão… của Thiên Huyễn môn… phải không?” Đi vắng bao lâu? Tại sao dáng vẻ rất u mê.

Lão giả gật đầu: “Ta gần đây một mực tu chỉnh khe hở không gian, cho nên đi một chuyến, các ngươi rốt cuộc là…”


Hắn chưa nói xong, chợt nghe một tiếng vang lớn.

Ông!

Đó là một tiếng chuông, tự nhiên, dày dặn trầm ổn, trong nháy mắt liền truyền khắp cả Huyền Chân tông.

Ông!

Ông!

Ông!

......

Tiếng chuông ngân vang, chín lần mới dừng lại, sau đó chỉ nghe một tiếng hô to lành lạnh vút cao, từ phía dưới núi truyền tới vị trí cao nhất của Huyền Chân tông!

“Tôn giả đến —— mời Thanh Tiêu tôn giả khai sơn môn lai!”

“Tôn giả đến —— mời Thanh Tiêu tôn giả khai sơn môn lai ——”

......

Một tiếng lại một tiếng kêu cao vút, từ xa tới gần, càng lúc càng lớn, đúng là tiếng sau cao hơn tiếng trước, tuy là khí thế hào hùng, nhưng tiếng sau so tiếng trước càng thêm tôn kính mà chân thực.

“Nhưng, thế nhưng tất cả đều là cao thủ kim đan kỳ!” Lão giả giống như tất cả mọi người, sắc mặt đại biến, ngơ ngác nhìn dưới chân núi, lúc này mới thấy, một mảnh hắc y, một hàng hơn trăm người, mỗi hai người nâng một chiếc rương lớn, men theo đường núi quanh co, hướng thẳng lên núi.

Những người này, tất cả đều là tướng mạo tuấn tú, ngoại sam thuần một sắc đen, đường viền màu đỏ rực rỡ lóe ra ánh sáng chói mắt.

Mà những chiếc rương này, lại làm mọi người mù cả mắt.

Đó không phải là rương bình thường! Mỗi một chiếc đều là huyền thiết mộc thượng đẳng, nguyên liệu quý hiếm luyện chế pháp khí!

Nhưng mà, ngay lúc này, bọn họ thấy được tới năm mươi rương như vậy!

Huyền thiết mộc, có thể bảo quản linh dược linh ngọc… Chẳng lẽ là, trong năm mươi rương kia, chứa đầy linh dược linh ngọc vô cùng giá trị?

Nhìn những rương lớn bày ra ở Tàng Kiếm Phong, mọi người bị sự hoành tráng này làm choáng váng ngây người.

Ngay khi ánh mắt mọi người không tự chủ được mà dán mắt vào mấy chiếc rương này, những hắc y nhân từ từ lui về sau tách ra, chính giữa đi ra một thanh niên tuấn lãng mặt như ngọc, trong đôi mắt hắc hồng cùng tồn tại tà tứ và ôn nhuận, hắn dừng lại trên núi, mỉm cười đi về phía đám người Tiêu Nhu.

“A! Người này, người này chính là Ma quân tân nhậm!” Có người nhịn không được hô nhỏ một tiếng, hắn là hôm nay mới lên núi, nên chỉ biết người này bất ngờ xuất hiện một cách dị thường trong ma đạo, lại không biết được người này rốt cuộc thân phận ra sao.


Mọi người lúc này mới cố nhịn xuống chấn động trong lòng, hướng về khuôn mặt người nọ nhìn lại, nhất thời con ngươi nhịn không được co lại một chút, rồi mới rất nhanh thả lỏng, sau đó lại đột nhiên co lại.

Căng thẳng, là bởi vì Ma quân trẻ tuổi tóc đen áo đỏ, khí thế mạnh mẽ, không phải ai khác, mà là đại đệ tử Quân Mặc của Thanh Tiêu chân nhân, nếu là hắn, tự nhiên sẽ không đánh cho máu chảy thành sông, cho nên, không tự chủ được thở phào, sau đó, bọn họ rất nhanh liền nhìn ra tu vi của người này…

Không! Không đúng! Là hoàn toàn nhìn không ra! Nhưng bọn họ lại rất chắc chắn, tu vi của người này, tuyệt đối cực kỳ cao thâm!

Nhất là lão giả kia, sau khi vừa mới bị nhìn thoáng qua, nhất thời cảm thấy bộ não già nua của mình đều đau nhức —— nhất định là vì hắn vừa mới nói ra hai chữ thưởng thânnày~ lão giả hậu tri hậu giác thức tỉnh.

“Đa tạ chư vị tới tham dự,” Quân Mặc dường như không nhìn đến biểu tình chấn kinh ngốc trệ của mọi người, mỉm cười, cẩm bào màu đỏ nhẹ nhàng bay lên, hai tay chắp lại, rất nghiêm chỉnh tạ lễ: “Ta cùng sư tôn đều ghi nhớ phần tình cảm này của chư vị.”

Mọi người lúc này mới bình tĩnh lại, vội vàng nói lời chúc mừng.

Sau khi năm mươi chiếc rương mở ra, lộ ra thiên tài địa bảo làm người muốn đoạt lấy bên trong, chút ý nghĩ Lâm Tiêu và Quân Mặc không môn đăng hộ đối trong lòng bọn họ, trong nháy mắt tan vỡ.

“Tiêu sư thúc, Sở sư thúc, Tiếu sư thúc, ta đến đón sư tôn.”

Quân Mặc ôn thanh nói, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười phấn hồng e thẹn, sạch sẽ đơn thuần giống như một thanh niên non nớt, lòng đầy mong đợi ái nhân của mình.

Sở Thu lạnh lùng liếc hắn một cái: “Ngươi chuẩn bị rất hoành tráng!” Sở Thu ngừng lại, âm thanh lại lạnh vài phần: “Ngươi vừa mới nói… đón?”

Tiếu Tử Diệp cũng trừng mắt: “Mang nhiều thứ tới, làm cái gì?”

Tiêu Nhu che miệng khẽ cười, trong ánh mắt ôn nhu mang theo trêu ghẹo: “Ô, mắt ngươi đỏ hơn ba ngày trước, có phải là vì không gặp được sư tôn, nên khóc chăng?”

Quân Mặc hơi cười: “Không, không phải là khóc, mà là nghẹn.”

Tiêu Nhu a một tiếng, khóe miệng hung hăng co quắp một chút —— hỗn tiểu tử này nói chắc không có ý tứ khác đi!

Quân Mặc ôn thanh cười nói: “Những thứ đó, là…” Quân Mặc dừng lại, thì thầm: “…của hồi môn của ta.”

Kỳ thật sau khi biết được Ma quân tân nhậm chính là Quân Mặc, tất cả mọi người rất hăng hái.

Tất cả thế lực ở đại lục Long Uyên đều trải qua một trận đại nạn, lão tổ tông trên phân thần kì căn bản đã chết, mà chuyện bọn hắn rời khỏi nơi của mình, đi đến Huyền Chân tông này mà nói, hậu phương trống không sẽ trở thành mồi ngon cho những người của ma đạo.

Cho nên, một phen quanh co, mọi người lại phát hiện, Huyền Chân tông vốn thoạt nhìn tổn thất… nghiêm trọng nhất, thế nhưng ngược lại bảo tồn thực lực đầy đủ nhất!

Sau khi bọn họ biết đứng đầu thế lực ma đạo lại là Quân Mặc, chuông cảnh báo trong lòng nhất thời liền vang lên.

Ngẫm lại một chút, hợp tịch đại điển, nhất là hợp tịch đại điển giới tính giống nhau, nếu không thể tỏ rõ ưu thế ở đại điển, rất rõ ràng, sẽ lưu lại trong mắt mọi người ấn tượng đầu tiên không thể tẩy sạch.


Cho nên, sau khi nhìn thấy Quân Mặc giương cờ giống trống lên núi như thế, bọn hắn kỳ thật hy vọng nhìn thấy vị Ma quân mới nổi này đến là vì tranh đoạt chủ vị, cùng cả Huyền Chân tông đấu đá.

Ít nhất, lưu lại dấu vết không thoải mái trong lòng cũng tốt.

Nhưng mà, một câu “Của hồi môn” kia của Quân Mặc vang lên, lại làm cho tất cả âm mưu của bọn họ không ngừng vặn vẹo.

Tôn nghiêm nam nhân của ngươi đâu?!

Mặt mũi của người hiện giờ đứng đầu ma đạo của ngươi đâu?!

Có cần hay không! Ngươi lại, lại vội vã lên núi, chính là vì đem của hồi môn của ngươi đến?!

Quân Mặc cũng mặc kệ việc này, hắn đến trịnh trọng như thế, chính là vì môn đăng hộ đối, chính là vì đánh vào mặt mấy kẻ muốn xem chuyện cười.

Hắn cùng sư tôn, chính là tuyệt xứng, không cho phép kẻ nào nghi vấn!

“Coi như tiểu tử ngươi hiểu biết.” Tiếu Tử Diệp cúi đầu hừ một tiếng, khóe miệng hơi cong: “Còn có một giờ liền bắt đầu, ngươi đi gặp sư tôn ngươi trước đi.”

Tiếu Tử Diệp nói, nghiêng mình tránh ra.

“Đa tạ Tiếu sư thúc!” Quân Mặc ôn nhuận cười một tiếng, nhưng động tác nhanh đến mức không ai thấy rõ.

Giọng nói còn chưa dứt, người đã biến mất tăm —— đây thật sự là cường giả chí tôn… nôn nóng xuất giá nhất mà đời này bọn hắn thấy qua.

Sở Thu lạnh nhạt liếc nhìn Tiếu Tử Diệp một cái, gương mặt búp bê giống như là bị đóng băng: “Cho nên hắn rõ ràng nói muốn đem người đón đi, ngươi vẫn đồng ý!”

Tiếu Tử Diệp a một tiếng, ngẩn ngơ, gương mặt vốn đang hài lòng nhất thời liền biến thành thẹn quá hóa giận: “Không phải nói sau khi thành thân ở tại chỗ này à?!”

Khi ấy bàn bạc xong xuôi, chưởng môn sư huynh có thể làm chứng.

Sở Thu ha ha một tiếng, mặt búp bê trách móc, xoay người bước đi: “Nguyên văn lời hắn nói ngay lúc đó là —— chỉ cần sư tôn nguyện ý, ta đều đồng ý. Nhưng mà ngươi nghĩ, ngươi bây giờ nhượng bộ, Lâm Tiêu có thể không thay đổi chủ ý?”

Tiếu Tử Diệp nhịn không được lại a một tiếng, khẳng định nói: “Tiểu sư đệ là người biết tính toán…”

Tiêu Nhu ôn nhu cười một tiếng, trừng mắt nhìn, nỉ non than: “Ta nghe nói, thành trấn dưới chân núi không xa, hiện giờ đã biến thành ổ của vị Ma quân kia, trận pháp nghiêm mật, cấm chế không đếm xuể, a đúng rồi… nghe nói còn có không ít trận pháp giống như tuyệt sát trận nhỏ trải rộng, ngay cả mao xí cũng không bỏ qua đâu…”

Cho nên nói, thành trấn thủ vệ sâm nghiêm như vậy, cấm chế vô số, lại hoa lệ đến mức làm người kinh thán, xảo đoạt thiên công* làm người ngốc trệ như vậy, chính là người ta muốn làm lễ vật tân hôn tặng cho tiểu sư đệ.

*cực kỳ khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh với trời

Trong tình huống đó, người không bị lừa đi mất?

Ha hả.

Tiếu Tử Diệp mờ mịt nhìn hai người một cái, nhớ tới Mạnh Thanh Vân vài lần đối với mình muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói “Không cần quá khách khí với tiểu súc sinh kia”, liền không có giao phó, nhất thời cảm thấy cả người không ổn.

Mà giờ phút này, tiểu súc sinh đang bị Tiếu Tử Diệp oán niệm, lại loáng một cái đi tới bên ngoài cửa phòng của Lâm Tiêu, đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng.

Mới ba ngày không thấy thôi, nhưng Quân Mặc lại cảm thấy như qua ba năm vậy.


Nhưng một khắc khi Quân Mặc đi vào phòng, một khắc khi hắn nhìn thấy Lâm Tiêu tĩnh tọa trong phòng, hắn lại cảm thấy, hắn và Lâm Tiêu cho tới bây giờ cũng chưa từng xa nhau.

“Sư tôn......”

Quân Mặc cúi đầu hô một tiếng, đi qua, nhẹ nhàng đưa tay ôm người vào lòng.

Lâm Tiêu ân một tiếng, không động, mắt nhắm thậm chí cũng không mở ra.

Lâm Tiêu ngồi xếp bằng. hai tay tùy ý khoát lên đầu gối, vẫn như ngày thường, không nhanh không chậm vận hành chân khí, hấp thu linh khí trong không khí.

“Ba ngày không gặp, sư tôn có nhớ ta không?” Quân Mặc cúi người thì thầm vào tai Lâm Tiêu, hơi thở ấm áp ngay bên tai, ngứa ngáy.

Lâm Tiêu nhàn nhạt ân một tiếng, nhưng vẫn không động.

Quân Mặc có chút bất mãn híp mắt một cái, dứt khoát dùng miệng ngậm lấy vành tai Lâm Tiêu, ngữ khí mang theo ủy khuất: “Sư tôn tại sao không để ý ta? Sắp đến giờ bắt đầu đại điển, đồ nhi cảm thấy trong lòng mình rất khẩn trương. Mấy ngày gần đây, đồ nhi thật sự là ăn không ngon, ngủ không yên, e sợ xảy ra biến cố gì, cho nên chỉ có thể càng không ngừng kiểm tra trình tự của hợp tịch đại điển, cố gắng làm tất cả đều trở nên càng thêm hoàn mỹ…”

Quân Mặc liều mạng làm một tràng hợp tịch đại điển, từng lần một kiểm tra trình tự, mỗi một chi tiết đều một lần lại một lần diễn luyện, dự đoán trong đầu, hết thảy ngoài ý muốn có thể phát sinh đều có đối sách giải quyết tốt.

Mà tất cả những kẻ có thể uy hiếp đến hợp tịch đại điển… ha ha, đáng tiếc cảnh tượng đó không thích hợp nói ra hôm nay, bằng không, hắn nhất định sẽ nói ra cho sư tôn cao hứng…

Được rồi, hắn thừa nhận mình thật sự khẩn trương muốn chết! Ba ngày không gặp Lâm Tiêu, còn không phải bởi vì hắn sợ không khống chế được mình? Nhưng nhìn thấy Lâm Tiêu bình tĩnh tu luyện, hắn lại không nhịn được ủy khuất và ngứa tay.

Sư tôn sao có thể để một mình hắn khẩn trương như vậy?

“Ta…” Linh lực xung quanh Lâm Tiêu rốt cuộc trong nháy mắt ngưng trệ, thong thà mở mắt ra, trong đôi mắt đen bóng trong vắt, ẩn chứa tơ máu: “Ta cũng… rất khẩn trương.”

Lâm Tiêu cau mày, trên khuôn mặt tuấn tú không có biểu tình gì, nhưng tơ máu trong mắt lặng yên lộ ra điều gì, tỷ như —— hắn đã thật lâu không ngủ ngon giấc.

“Sư, sư tôn…” Quân Mặc nhịn không được ngẩn ngơ.

Lâm Tiêu đưa tay, một tay kéo Quân Mặc trên người mình xuống, một tay nắm sau gáy hắn, từ từ áp lại: “Không tu luyện, ta hoàn toàn không biết có thể làm gì.”

Tay Lâm Tiêu sau gáy Quân Mặc siết chặt, khuôn mặt tuấn tú thanh lãnh, nhưng vành tai xinh đẹp kia, bất tri bất giác đã nóng rực.

Lâm Tiêu hung hăng hôn môi Quân Mặc, nhấn mạnh từng chữ một: “Cho nên, ngươi đem tất cả sự tình làm xong, lại trốn không gặp ta, nếu không tu luyện ta có thể sẽ…”

… Khẩn trương đến muốn đào hôn*!

*chạy trốn khỏi cuộc hôn nhân bị ép buộc, trước ngày cưới bỏ nhà trốn đi

Quân Mặc ngẩn ngơ, trên khuôn mặt lộ ra vui vẻ tự đáy lòng, hắn đang muốn hôn lại, lại không ngờ Lâm Tiêu sau khi hung hăng hôn hắn một trận rồi nghiện, áp xong rồi sợ, trực tiếp ném hắn ra đứng lên.

Lâm Tiêu từ trên cao nhìn hắn, đưa tay ra: “Đi thôi. Bái đường… thành thân!”

Quân Mặc nhìn bóng dáng ngược sáng của Lâm Tiêu, duỗi tay ra nắm chặt tay Lâm Tiêu, mười ngón đan vào nhau, chặt chẽ giữ trong lòng bàn tay: “Ân! Bái đường! Thành thân!”

Quân Mặc ngừng lại, đôi mắt giống như trở nên thiêu đốt, cùng Lâm Tiêu sóng vai, khi đi về phía mọi người, dùng âm thanh chỉ có bọn hắn mới có thể nghe được, thong thả bỏ thêm một câu: “Rồi mới… động phòng!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận