"..." Bản tôn dữ với ngươi ngươi lại nói bản tôn đáng yêu?
Không cứng nổi nữa, Vân Trì héo.
Nghiêng đầu lại thấy khoé miệng đồ nhi giương lên, hai mắt hơi cong.
Hiếm khi thấy đồ nhi cười vui vẻ như vậy, Vân Trì thở dài, không thèm so đo.
Y cúi đầu cắn một miếng cá, không quên giục Tống Thời Việt, "Ngươi ăn đi, mau lên."
Tống Thời Việt đành phải tuân mệnh.
Gió nhẹ lướt trên mặt nước, thổi qua mái tóc dài của hai người, tóc đen tranh nhau bay lên, quấn quýt lấy nhau.
Hai thân ảnh một đen một trắng phân biệt rõ ràng, nhưng đã rất lâu chưa từng có ai bắt gặp hai người ngồi bên cạnh nhau an bình như thế.
Với Tống Thời Việt mà nói, sau khi hắn xé rách quan hệ với sư tôn, có lần nào gặp mặt mà không một lời không hợp liền đấu võ?
Ma cung hết thảy như một cơn mơ bí ẩn, không ai biết chuyện xưa giữa Ma Tôn và mèo con, nhưng quan hệ giữa Tống Thời Việt và Lăng Vân Tiên Tôn cũng đã thay đổi.
Đối với Vân Trì mà nói lại càng xa xôi hơn, cách cả một đời, nhiều hơn đời trước ba năm.
Đời trước, y tuyệt đối không nghĩ tới còn có thể ở gần Tống Thời Việt như vậy, hiểu hắn, cảm thông hắn.
Vân Trì nhìn Tống Thời Việt, đột nhiên có chút thất thần, hiện giờ y vẫn còn có thể thấy thiện ý trong tim hắn, nhưng ba năm kia hắn trở nên tàn bạo vô độ, giết người như ma, lại là đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn hắn vừa ăn cá vừa mỉm cười, Vân Trì có chút tan chảy.
Một đời này, Tống Thời Việt không phải trải qua những chuyện đó, có thể hắn sẽ không biến thành dáng vẻ kia.
Hết thảy đều còn kịp.
Kẻ làm sư tôn y đây vẫn có thể vì hắn làm chút sự tình.
"Ngươi..."
"Sư tôn."
Vân Trì vừa mới mở miệng, Tống Thời Việt cũng đã ăn xong cá, nhìn lại đây, ánh mắt giao nhau, hai người đều sửng sốt.
"Sư tôn muốn nói gì?"
Vân Trì lặng lẽ thở dài, cảm xúc khi nãy vừa ấp ủ đã bay đi đâu hết, "Ngươi nói trước đi."
"Được." Ánh mắt Tống Thời Việt sáng quắc: "Sư tôn và Giang Uẩn Tranh...!Vì sao?"
Giang Uẩn Tranh đã từng đối xử với Tống Thời Việt rất tốt, ba ngày hai lần tới Thanh Hư Bắc cảnh, còn thường mang thức ăn ngon cho hắn, tặng hắn một ít đồ chơi, lúc đầu Tống Thời Việt vô cùng có hảo cảm với hắn.
Năm đó Hạo Giang Tiên Quân đối xử với ai cũng ôn hoà hữu lễ, nhân duyên rất tốt, ngay cả Tống Thời Việt cũng suýt chút nữa bị hắn mê hoặc.
Lúc sau hắn phát hiện, khi ở một mình với sư tôn, ánh mắt Hạo Giang Tiên Quân càng thêm nóng bỏng, ngày đó Tống Thời Việt không hiểu, chỉ cảm thấy kỳ quái.
Sau này đệ tử tiên môn xuống núi rèn luyện, ngẫu nhiên gặp được Hạo Giang Tiên Quân, nghe các đệ tử xì xào bàn tán, Tống Thời Việt lần đầu tiên biết, hoá ra người nọ nổi lên tâm tư kia với sư tôn, lòng nóng như lửa đốt.
Vì thế nên mới tiếp cận hắn sao?
Đêm đó, Tống Thời Việt mơ thấy sư tôn nắm tay Hạo Giang Tiên Quân, kết làm tiên lữ, bảo hắn gọi người nọ là "Sư mẫu".
Tống Thời Việt nửa đêm bừng tỉnh, toát một thân mồ hôi.
Lập tức ném hết đồ vật Giang Uẩn Tranh cho hắn đi, từ đây cũng chẳng cần hắn cho thứ gì.
Hắn còn lâu mới cần cái gì sư mẫu.
Trước đây hắn không hiểu, nhưng hôm nay đã biết, hắn chỉ hy vọng sư tôn có một người - là hắn.
Hắn muốn hỏi sư tôn và Giang Uẩn Tranh là quan hệ gì, nhưng lại sợ sư tôn đưa ra đáp án hắn không muốn nghe, vì thế rối rắm không dám hỏi, cuối cùng chỉ nói ra một câu mơ hồ như vậy.
Khi nãy hắn đuổi theo tới đây, thấy người nọ lôi kéo tay sư tôn, bây giờ nhớ tới vẫn còn thấy bất mãn.
Tuy rằng sau đó sư tôn đã dỗ hắn, nhưng hắn vẫn muốn hỏi một chút vì sao, vì sao sư tôn lại tay trong tay với hắn (Giang Uẩn Tranh).
Vân Trì không ngờ hắn sẽ hỏi cái này, hơi sửng sốt, sau đó trả lời: "Không có gì, chỉ là thương nghị với hắn sự tình Thượng giới."
"Ngươi cũng thấy đó, nhóm Sở Kha cũng ở đây."
Vân Trì vốn dĩ không cần thiết phải giải thích với hắn, nhưng vô thức nhiều lời vài câu.
"Vậy tay..." Tống Thời Việt cúi đầu nhìn Vân Trì vì ăn cá nên xắn tay áo, cổ tay trắng nõn đã không còn vệt đỏ, nhưng Tống Thời Việt vẫn cảm thấy khó chịu, lại muốn xoa hai cái, thậm chí cắn hai cái, thơm hai cái...! Làm trên người sư tôn chỉ có ấn ký của hắn.
Vân Trì làm như không có việc gì thả tay áo xuống, giơ tay gõ một cái lên trán đồ nhi, "Ngươi còn nói à? Hắn chỉ muốn bắt mạch cho ta, ngươi đột nhiên phát điên cái gì?"
Vân Trì thực sự khó hiểu, vì sao Tống Thời Việt lại tức giận đến thế?
Cứ âm tình bất định như này là không được.
Y kẻ làm sư tôn này phải quản giáo cẩn thận.
"Sư tôn, ta sai rồi." Tống Thời Việt rũ mắt, lộ ra biểu tình tủi tủi thân thân, bộ dáng muốn khóc tới nơi.
"..." Vân Trì đầu hàng tại chỗ.
Y sợ nhất là thấy người ta khóc, huống hồ đã sớm lĩnh giáo uy lực khóc lóc của Tống Thời Việt, tên mít ướt này khó dỗ thực sự, y thở dài, thoả hiệp rất nhanh: "Thôi.
Hiện tại không có việc gì."
Quên luôn phải hỏi hắn vì sao lại tức giận như vậy.
Thấy Vân Trì dễ lừa, biểu tình Tống Thời Việt rất nhanh khôi phục nguyên trạng, tầm mắt lại trở về trên mặt y, không buông tha bất kỳ cảm xúc nào: "Vậy sư tôn...!Tẩu tẩu mà Sở Kha nói là có ý gì?"
"...!Này."
Vân Trì nên nói cái gì đây? Không nói đến Tống Thời Việt có lẽ đã biết y chính là Lăng Thu, thân phận này ngược lại không cần giấu diếm.
Nhưng Sở Kha hiểu lầm như thế nào? Còn không phải do ngày đó thấy phệ hồn sát phát tác à?
Muốn y phải nói kiểu gì? Nói ngươi ôm bản tôn không buông, còn...!khinh bạc bản tôn?
Tống Thời Việt nhìn biểu tình sư tôn phức tạp, sắc mặt hết trắng lại hồng, trái tim hắn cũng lên xuống theo.
Vân Trì nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, còn không phải chỉ cắn một cái sao? Không coi là khinh bạc gì đó, cho nên không có gì để nói.
Quá khứ đã qua rồi thì cứ để nó qua đi.
"Đơn giản là...!Hiểu lầm thôi."
"Hiểu lầm?" Thấy y che che giấu giấu, Tống Thời Việt lại bỗng nhiên nhớ tới những lời khi y hoá thành Lăng Thu, "Sư tôn có người trong lòng rồi?"
"Đã nói nàng không cần chờ người, tự làm hôn phối?"
"Người tu tiên, không nên chậm trễ người khác?"
Tống Thời Việt nhả từng câu từng chữ, có phần nghiến răng nghiến lợi.
"..." Bản tôn, lật xe.
Đồ nhi không những biết y là Lăng Thu, còn nhớ rõ ràng từng lời y nói...
"A ha ha..."
Tuy biết rằng sư tôn khi đó có lẽ đang lừa hắn, không muốn hắn phát hiện, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng sư tôn nói tất cả đều là giả.
"Thuận miệng bịa chuyện thôi..." Vân Trì hiếm khi lộ ra thần sắc quẫn bách, "Không cần để trong lòng."
"Khụ khụ...!Đến ta hỏi ngươi."
Hiện trường lật xe quá mức xấu hổ, Vân Trì nhanh chóng lảng sang chuyện khác, đột nhiên nghiêm túc, "Ngươi có biết Ma Linh Dẫn không?"
Tống Thời Việt thở dài, bất mãn với việc sư tôn trốn tránh đề tài này, nhưng lại không thể không trả lời sư tôn, đành tạm thời gạt sang một bên.
"Đã từng nghe, vì sao sư tôn đột nhiên hỏi cái này?"
Thần sắc hắn như thường, không có nửa phần hoảng loạn.
Vân Trì thử thăm dò: "Dị thường ở Hạ giới có quan hệ với Ma Linh Dẫn, ngươi biết không?"
Biểu tình Tống Thời Việt trở nên nghiêm túc, như đang ngẫm nghĩ: "Ma Linh Dẫn cần dùng ma lực làm dẫn, tuy rằng sau đó uy lực rất lớn, nhưng giai đoạn trước cực kỳ nguy hiểm, cần năng lực cường đại chống đỡ, sơ ý rất dễ xảy ra chuyện."
"Ừm." Vân Trì nhìn hắn, "Vậy nếu là ngươi, có thể đạt tới không?"
Tống Thời Việt sửng sốt, nhìn về phía Vân Trì, có chút ngây ngốc, "Sư tôn đang hoài nghi ta?"
Vân Trì khẽ nhíu mày, y không hoài nghi hắn, chỉ là muốn xác định.
"Ta chỉ là...!Hy vọng không phải ngươi."
"Sư tôn..." Tống Thời Việt cúi đầu, thần sắc thâm trầm không rõ, "Nhập ma vốn là cá nhân lựa chọn, nhưng một khi trở thành bán ma, người thường căn bản không kiên trì nổi, khi đó không nhất định sẽ chọn theo sở nguyện của nội tâm.
Ta sẽ không làm loại sự tình này."
Vân Trì nắm lấy cánh tay hắn, đến gần thêm một chút: "Sự tình khi phệ hồn sát phác tác, ngươi có nhớ gì không?"
Tống Thời Việt nắm chặt bàn tay, tựa hồ như đang áp lực, một lúc lâu sau hắn rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía Vân Trì, ánh mắt chăm chú dán lên đôi môi hơi hé mở của y: "Sư tôn, những gì ta làm ta đều nhớ rõ, dù cho khi ấy ký ức hỗn loạn, thân thể không chịu khống chế, nhưng sau khi qua đi đều có thể nhớ lại.
Cho nên, ta không làm."
Thì ra là như vậy.
Nhưng nếu hắn đều nhớ rõ, vậy sẽ không thể không biết Hôi Nghiêu đã làm gì với hắn.
Vì sao hắn không phản kháng?
Thấy Vân Trì vẫn thất thần, Tống Thời Việt nắm lấy cổ tay y, "Sư tôn không tin ta?"
Vân Trì phục hồi tinh thần, chuyện quan trọng nhất trước mắt là phải giết kẻ kia.
Điều y muốn biết là "phải hay không phải", chỉ cần biết rằng người đó không phải Tống Thời Việt là tốt rồi.
Nếu không phải Tống Thời Việt, vậy tám chín phần mười chính là Hôi Nghiêu.
Y duỗi tay nắm lấy tay Tống Thời Việt, ánh mắt kiên định: "Ta tin."
"Ta tin ngươi."
Những chuyện tiếp đó phải làm, y không gạt Tống Thời Việt, nhưng lấy lập trường của Tống Thời Việt lại không thể nhúng tay, chỉ có thể bảo đảm không can thiệp.
Dù sao Hôi Nghiêu cũng là tuỳ tùng của Ma Tôn đời trước.
Vân Trì cũng không ép buộc.
Khi y trở lại Thanh Hư Bắc cảnh, phát hiện môn phái đại loạn, thì ra là Huyền Dương trưởng lão dẫn người ngoài tiến vào, chúng đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh không có phòng bị, người chết người bị thương.
Mà Huyền Dương trưởng lão còn trực tiếp xông vào tẩm điện của Mạnh Dục Khanh.
Một luồng kiếm lam hồng hoa phá trường không, Lăng Vân Tiên Tôn đứng giữa không trung, hai luồng ánh sáng xanh quấn quanh thân Tiên Tôn, theo gió vút xuống tạo thành từng sợi dây thừng, quấn kẻ xâm lấn không thể động đậy.
"Tiên Tôn!"
"Là Tiên Tôn đã trở lại!"
"Tiên Tôn..."
Thấy được Tiên Tôn, uy hiếp tạm thời giải trừ, các đệ tử bạch y đều thở phào một hơi, trên gương mặt chật vật ngoài mỏi mệt còn mang theo vài phần phấn khởi.
"Bọn họ bị trói rồi! Mau giết!"
"Chính là gã giết sư đệ, ta phải báo thù cho sư đệ."
"Dừng tay!" Người muốn động tay trong đám đông đều bị Vân Trì ngăn lại, bọn họ đứng sững tại chỗ, đầy mặt không thể tin tưởng.
Những đệ tử còn lại đều hoang mang.
Vì sao không cho bọn họ giết những kẻ đó?
"Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ." Vân Trì thấy được trong đám đông có người từng gặp trong bí cảnh Đông Luỹ Bích, hơn nữa những người này ánh mắt dại ra, có kẻ há hốc miệng, lộ bộ mặt dữ tợn, căn bản không giống người bình thường.
Đột nhiên có người hô lên một câu: "Tiên Tôn! Chưởng môn còn ở điện Chiếu Hoa!"
"Các ngươi ở đây canh chừng bọn họ, không có mệnh lệnh của ta không thể động thủ." Vừa dứt lời, Vân Trì chân không chạm đất, đi thẳng đến điện Chiếu Hoa.
Các đệ tử đều ở bên ngoài đối kháng với người Huyền Dương trưởng lão dẫn tới, trong điện Chiếu Hoa chỉ có Mạnh Dục Khanh và Huyền Dương trưởng lão.
Huyền Dương trưởng lão lấy cớ nói chuyện cùng Mạnh Dục Khanh để đánh lén hắn.
Mạnh Dục Khanh không chút phòng bị bị đả thương, nhưng đánh nhau một hồi, hắn vẫn không bị rơi xuống hạ phong.
"Dục Khanh, còn không mau giao cung khoá ra đây, đệ tử Thanh Hư Bắc cảnh sắp chết hết, đến lúc đó dù ngươi có cung khoá trong tay, còn bao nhiêu người có thể gọi ngươi một tiếng chưởng môn nữa?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...