Bỗng nhiên Bạch Cẩn Phong ném cho Sở Thanh Vân một thứ, y giật mình giơ tay ra đỡ.
Vật nặng cưng cứng, được đúc vuông vắn, đây là một cái ấn màu đen nhìn sơ qua cực kỳ đơn giản, không rõ công dụng để làm gì.
Sở Thanh Vân nhướng mày nghi hoặc, "Sư tôn, đây là thứ gì vậy?"
"Phần thưởng." Bạch Cẩn Phong giải thích.
"Diệp Cô Tuyệt nhờ vi sư cầm về, muốn sử dụng thì nhỏ một giọt máu lên đó là được."
Diệp Cô Tuyệt.
Đây chẳng phải là tên chưởng môn sao? Mắt Sở Thanh Vân sáng lên, "Lẽ nào đây là pháp khí cực phẩm?"
"Đúng vậy." Bạch Cẩn Phong thấy Sở Thanh Vân rất thích thú với thứ đồ chơi này, trong lòng có chủ ý, tay tiếp tục xoè ra.
"Đó là phần thưởng của môn phái, còn đây là phần thưởng của vi sư."
Sở Thanh Vân nhìn thấy một thanh chuỷ thủ đẹp mắt nằm gọn trên tay Bạch Cẩn Phong.
Chuỷ thủ này có màu đen tuyền, trên thân còn khắc hai chữ Thanh Vân rất phiêu dật.
Khắc tên? Chẳng lẽ Bạch Cẩn Phong vốn định đưa cho mình thứ này từ lâu?
"Chuỷ thủ này rất sắc bén, nếu truyền linh lực vào thì có thể chém đá như chém bùn, hi vọng Thanh Vân thích món quà này của vi sư."
Không hiểu sao Sở Thanh Vân cảm thấy thêm có một cái tên mà món đồ có ý nghĩa hơn hẳn, y cầm chuỷ thủ yêu thích không nỡ buông tay.
"Đệ tử thích lắm, đa tạ sư tôn."
Sở Thanh Vân cắn đầu ngón tay, bức ra hai giọt máu phân biệt nhỏ vào hai món pháp khí, linh quang của chúng sáng bừng lên, cách thức sử dụng và tên gọi tự động hiện lên trong đầu Sở Thanh Vân.
Ấn này có tên là Thiên sơn ấn, khi truyền linh lực vào sẽ hoá thành một ngọn núi nhỏ nặng ngàn cân, có thể đè cứng đối thủ, là một pháp khí tấn công.
Tất nhiên tu vi càng cao thì linh lực có thể truyền vào cũng càng nhiều, uy lực sẽ lớn hơn.
Sở Thanh Vân có đồ chơi mới, vui vẻ gọi hồ ly ra đằng sau núi tập luyện, tất nhiên là chỉ tập luyện thu phóng, y cũng không dám dùng Thiên sơn ấn phá nát Đỉnh Thiên Nhai đâu.
Hồ ly nhỏ không hiểu gặp việc gì mà có vẻ rất yếu ớt, cái đuôi thứ năm hôm nọ đã mọc được một nửa nay đã biến mất tiêu.
Sở Thanh Vân đau lòng thả nó vào tụ linh trận Bạch Cẩn Phong làm riêng cho nó.
Lúc trước Bạch Cẩn Phong thả nó vào đấy thì nó không chịu ngồi yên, Bạch Cẩn Phong không có kiên nhẫn trông coi nên đành lấy bùa chú trói nó vào.
Ấy vậy mà bây giờ Sở Thanh Vân chỉ cần đánh mắt một cái, hồ ly nhỏ liền ngoan ngoãn nằm im không dám động đậy.
Bạch Cẩn Phong mặc kệ Sở Thanh Vân đùa nghịch, hắn cũng tìm một chỗ xếp bằng để ổn định cảnh giới.
Lần này cãi nhau với Sở Thanh Vân, hắn giận dữ trở về Đỉnh Thiên Nhai, không ngờ tâm ma bị kích phát.
Vốn nguyên thần đang bị thương, lại thêm tâm ma quấy phá, hắn suýt nữa thì tẩu hoả nhập ma.
Không ngờ chống chọi vài ngày, nhân hoạ đắc phúc mà tu ti thăng tiến.
Tâm ma quấy phá, cơ thể tổn thương không chịu nổi, thế nhưng những điều này hắn không nói với ai cả, lẳng lặng một mình thừa nhận.
Những thứ đau đớn mình hắn phải chịu là đủ rồi.
Chẳng có ai biết mấy ngày vừa qua hắn sợ hãi đến thế nào, dường như mọi thứ vẫn cứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hắn.
Làm thế nào bây giờ? Ý nghĩ nhốt người lại nhen nhóm lên trong lòng.
Bạch Cẩn Phong cúi đầu, trong mắt là một mảnh âm u mờ mịt.
Sở Thanh Vân không hề nhận ra sự thay đổi của Bạch Cẩn Phong, vẫn vô tư chơi với Thiên Sơn ấn.
Cũng may khi nhìn thấy nụ cười trong sáng của thiếu niên, tâm tình Bạch Cẩn Phong cũng dần bình ổn lại.
Mấy ngày tiếp theo hắn lại quay về vẻ lạnh nhạt thường ngày, cũng không còn gọi tên Sở Thanh Vân thân mật nữa.
Những ngày ở trên Đỉnh Thiên Nhai tuy buồn tẻ nhưng lại học được rất nhiều tri thức.
Bạch Cẩn Phong kiên nhẫn dạy dỗ Sở Thanh Vân từ những thứ lớn lao như phi độn hay phi hành bằng phi kiếm đến những thứ nhỏ nhất như niệm ra một sợi bùa chú.
Sở Thanh Vân học niệm bùa chú bằng cách tập dùng bùa buộc gọn mái tóc của mình vào.
Luyện đi luyện lại, đến khi buộc được tóc cũng là lúc thành thục chiêu thức.
Bạch Cẩn Phong nhìn thấy mái tóc được cột bằng sợi bùa vàng, xung quanh còn có linh văn nhảy múa thì muốn cười lắm, nhưng mà sợ đụng chạm đến tự tôn của đồ đệ nên chỉ khẽ hắng giọng một cái.
Tu sĩ dùng hầu hết thời gian để minh tưởng hấp thu linh khí, Sở Thanh Vân vì mới thăng cấp nên vẫn phải ngủ để lấy sức.
Ban ngày thì luyện tập chiêu thức, ban đêm y được ưu ái nằm giường nghỉ ngơi, còn Bạch Cẩn Phong phần lớn là không ngủ.
Trừ ngày đầu tiên hai người ôm nhau nằm trên một cái giường, những ngày về sau Bạch Cẩn Phong tương đối quy củ, giữ khoảng cách với Sở Thanh Vân rất tốt.
Mới đầu Sở Thanh Vân còn cảm thấy yên tâm, về sau không hiểu sao lại hơi mất mát.
Cứ thế hai tháng trôi qua, hồ ly nhỏ hấp thu linh lực nên cũng đã khoẻ lại, tuy rằng đuôi chưa mọc lại nhưng cơ thể thì đã ổn định.
Một hôm Sở Thanh Vân đang luyện kiếm thì Bạch Cẩn Phong đột nhiên nói.
"Hôm nay tập đến đây thôi, về nghỉ ngơi đi.
Ngày mai vi sư sẽ đưa ngươi về Thanh Vân Cư."
Sở Thanh Vân thu kiếm lại, thở hổn hển, "Vâng, đệ tử biết rồi." Vẻ ngoài bình tĩnh bao nhiêu trong lòng y lại đang cao hứng bấy nhiêu.
Phải biết y muốn tự do đến điên rồi.
Dù đã quyết định bỏ qua cốt truyện, không đề phòng Bạch Cẩn Phong nữa, nhưng mà tu luyện suốt ngày ai mà chịu nổi chứ.
Bạch Cẩn Phong lẽ nào không biết suy nghĩ trong lòng của Sở Thanh Vân, nhưng mà hắn cũng chẳng còn cách nào.
Hai tháng nay, số lần niệm Thanh Tâm chú của hắn còn nhiều hơn một trăm năm nay cộng lại.
Hơn nữa nhìn biểu tình phấn khởi của Sở Thanh Vân nên hắn không đành lòng nói ra, thật ra về tiểu viện nghỉ ngơi là phụ, còn lại chủ yếu là chuẩn bị để tuần sau còn vào Hoả Liên phần thí luyện.
Thôi, hắn cũng không đành lòng phá vỡ không khí tốt đẹp bây giờ, cứ để hài tử vui vẻ đi.
Bạch Cẩn Phong nói là đưa Sở Thanh Vân về nhưng thật ra cũng chỉ tiễn y vượt qua rừng trúc.
Sở Thanh Vân hớn hở triệu hồi Câu Ly kiếm rồi niệm pháp quyết, leo lên trên rồi siêu vẹo bay về Thanh Vân Cư.
Lần đầu tiên phi hành cũng tạm coi như an toàn.
Vừa về tới nơi, Sở Thanh Vân lập tức dùng đá truyền tin gọi cho hai đồng bọn là Diệp Thần và Từ Kha đến Thanh Vân Cư làm khách.
Diệp Thần và Từ Kha nhanh chóng đồng ý.
Dù Bạch Cẩn Phong đã đích thân thông báo tình trạng của Sở Thanh Vân rồi nhưng bọn họ vẫn rất lo lắng, hai tháng vừa qua mấy lần lên Đỉnh Thiên Nhai mà cái bóng của sư đệ cũng không thấy.
Sở Thanh Vân tranh thủ lúc mọi người chưa đến đi dọn dẹp lại tiểu viện, tưới cho mấy cây hoa cỏ trước nhà.
Từ Kha ở xa nhất đến sớm nhất, lúc tới nơi còn tri kỷ mang theo một bình rượu.
"Sở Thanh Vân, hình như đệ cao lên một ít đúng không?"
Sở Thanh Vân nhìn thấy Từ Kha thì vui mừng cực độ, chẳng còn để ý hình tượng nữa mà chạy tới ôm lấy gã.
"Từ Kha sư huynh, ta nhớ huynh chết mất."
"Ha ha, được sư tôn đích thân chỉ dạy hai tháng có cảm giác thế nào? Có học được thứ gì hay ho không?"
Sở Thanh Vân u oán nghĩ lại, hai tháng trôi qua chỉ có thể chốt được một chữ "chán".
Sáng tu luyện, chiều học tập thuật pháp, tối đọc thuộc kinh thư.
Suốt hai tháng trời lặp đi lặp lại như vậy hỏi sao không chán.
"Không, ngày ngày tu luyện, ta cũng muốn phát rồ luôn ấy."
"Tuổi chúng ta bây giờ không tu luyện thì còn làm gì? Ngươi cố gắng lên, đến khi chúng ta Kim đan là được xuống núi rồi." Từ Kha thấy Sở Thanh Vân ở trong sướng mà không biết sướng thì tỏ ra cạn lời, nhưng ngoài mặt vẫn tri kỷ mà an ủi y.
"Xuống núi?" Trong lòng Sở Thanh Vân chợt động, hai từ này hiện tại cực kỳ hấp dẫn với y.
Xuống núi có phải là được đi phiêu bạt giang hồ, thoả thích đi đây đi đó không?
"Đúng vậy, xuống núi." Từ Kha vỗ ngực mình, tu vi Trúc cơ đại viên mãn tràn ra, "Ta sắp sửa Kết Đan rồi, đệ mà không tiến bộ nhanh lên ta cho đệ ở trên núi một mình.
Ngoài kia thế giới có biết bao đẹp đẽ, mỹ nam mỹ nữ nhiều như mây.
Ta sắp không chờ đợi nổi nữa rồi."
"Vậy sao?" Sở Thanh Vân phấn khích như chính y thăng cấp vậy.
"Huynh phải mau mau thăng cấp đi, không thì già mất."
"Già cái gì mà già, năm nay sư huynh của đệ mới có hai mươi ba tuổi."
"Hai mươi ba tuổi..." Diệp Thần thong thả đi vào, cho Sở Thanh Vân một cái ôm rồi quay ra ghét bỏ nhìn Từ Kha.
"Hai mươi ba tuổi là sắp già rồi, ngươi mà để thêm ba năm nữa mới Kết Đan, ta cũng có thể gọi ngươi bằng chú."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...