"Phải!"
Diệp Thần thấy Sở Thanh Vân cứ dửng dưng như không, cơn giận càng lên cao, hắn niệm chú xuất kiếm ra chỉ thẳng vào mặt y rồi quát lớn:
"Thanh Sương hiền lành tâm thiện, hắn không nỡ để ngươi bị phạt nên mới đi cầu xin, ai dè cái đồ lòng lang dạ sói nhà ngươi còn dám chọc tức đệ ấy.
Ngày hôm nay ta phải thay mặt sư tôn dạy dỗ ngươi!!!"
Diệp Thần vừa dứt lời đường kiếm sắc bén đã phóng tới, chiêu nào chiêu nấy đều mạnh mẽ sát phạt, khí thế không hề tầm thường.
Trong đầu Sở Thanh Vân loé lên như sắp nắm bắt được thứ gì đó nhưng mà Diệp Thần đang lao tới đây nên đành phải gác lại suy đoán.
Sở Thanh Vân gặp nguy không cuống, mắt thấy vô số kiếm ảnh sắp đánh đến, y nhanh nhẹn nhảy ra xa.
Lật tay xuất ra Câu Ly kiếm chặn đứng đòn tấn công, sau đó thuận thế chém tới.
Chiêu kiếm biến ảo khôn lường cuồn cuộn áp tới.
Diệp Thần không ngờ người hắn luôn tưởng là phế vật lại mạnh mẽ như vậy nên cực kỳ bị động, sơ sẩy một chút mà Câu Ly kiếm đã chặn ngang cổ hắn.
"Ngươi..."
"Làm sao? Sư huynh tính dạy dỗ thế nào?" Sở Thanh Vân câu môi lên để lộ lúm đồng tiền nho nhỏ ở một bên má.
Diệp Thần nổi tiếng nóng nảy, từ bao giờ đã bị nghẹn khuất như thế.
Khí thế trên người bùng ra, ỷ vào tu vi cao mà đẩy Sở Thanh Vân ra xa vài thước.
Sở Thanh Vân từ khi luyện kiếm đến giờ cũng không có ai so tài.
Chiến ý dâng lên cao, hai người lại nhanh chóng lao vào nhau.
Nhất thời khói bụi bay lên mù mịt, không gian hiện lên từng đường gợn sóng.
Diệp Thần vốn tưởng Sở Thanh Vân lúc nãy lợi dụng cơ hội mà chiếm tiện nghi của hắn, không ngờ lúc so chiêu rồi mới biết y nắm rất vững cơ sở.
Cùng là Hỗn độn vô ảnh quyết, đường kiếm của Sở Thanh Vân theo lối nhu hoà lấy nhu thắng cương.
Còn Diệp Thần thì hoa mỹ phô trương, kết cục không mèo nào cắn được mỉu nào.
Hai người chiến đấu ngày càng hăng, ba động của linh khí bắn ra phát tán khắp nơi trên Vô Ảnh phong.
Các đệ tử ngoại môn lẫn người hầu kẻ hạ nghe thấy động tĩnh bắt đầu chạy tới xem trò vui.
Hai vị sư huynh của Vô Ảnh phong đánh nhau nhất thời trở thành tin tức nóng hổi, người này truyền tai người kia, cuối cùng số lượng người xem đã đông nghịt.
Thậm chí còn có cả đệ tử các phong khác tới góp vui.
Sở Thanh Vân dạo gần đây cực kỳ nổi tiếng.
Y ngày xưa lúc nào cũng là nhân vật chính trong mấy tin đồn phá phách.
Còn từ lúc y Trúc cơ nhận được Ngũ sắc tường vân thì không một ai dám khinh thường nữa; tất cả đều tò mò xem tu sĩ nhận được ưu ái của thiên địa có mạnh như lời đồn không.
"Đường kiếm vừa xong thật tuyệt diệu, sao ngày xưa ta không thấy Thanh Vân sư đệ giỏi như thế chứ?"
"Diệp Thần sư huynh cũng thật bá đạo, không hổ danh là đại sư huynh của Vô Ảnh phong."
Hai người đánh nhau bất phân thắng bại, cỏ cây trên Vô Ảnh phong bị tàn phá nghiêm trọng.
Sở Thanh Vân vui sướng thi triển từng chiêu từng chiêu trong Hỗn độn Vô ảnh kiếm, giống như muốn hoà mình vào đó.
Cảnh giới này y chưa gặp bao giờ nên càng đánh càng hăng.
Bất ngờ hoả diễm từ trong người bùng ra truyền vào Câu Ly kiếm, y nương theo đó mạnh mẽ vung tay.
Diệp Thần cảm thấy nguy cơ cực độ.
Hắn vội vàng giơ kiếm ra đỡ nhưng mà không còn kịp nữa, chỉ còn trơ mắt nhìn ngọn lửa lao tới cắn nuốt chính mình.
"Uỳnh...!Uỳnh!!!"
Tro bụi bay đầy trời, một phần ngọn núi bị hoả diễm đốt trụi, cây cỏ hoa lá rơi lả tả.
Lúc này đám đệ tử đứng xem mới nhận ra có điểm không đúng.
"Diệp Thần sư huynh và Thanh Vân sư đệ đâu? Kết quả thế nào rồi?"
Lúc tro bụi tan đi, mọi người mới nhìn rõ khung cảnh bị tàn phá.
Trên không trung có hai bóng người: Diệp Thần bị Minh Ly tiên tôn xách cổ nhấc lên.
Còn ở dưới đất là Sở Thanh Vân miệng vẫn còn đang há hốc, đầu tóc bù xù.
"Là Minh Ly tiên tôn!" Đám người không hẹn mà cùng lùi lại phía sau, miệng giống như bị cấm ngôn, ngậm chặt lại.
Cây cối gãy nát, cảnh quan bị tàn phá nghiêm trọng.
Bạch Cẩn Phong nhìn thấy vậy tức đến bật cười.
"Diệp Thần, Sở Thanh Vân.
Các ngươi giỏi lắm, vi sư thật không ngờ lại nuôi ra được hai đệ tử tốt vậy."
Đôi mắt sắc bén dò xét một lượt rồi ghim thẳng vào cái tên đang gây hoạ phía bên dưới.
Sở Thanh Vân chột dạ vội cúi đầu xuống.
"Cả hai đi theo vi sư.
Còn người ở nơi này mau giải tán đi! Nhìn cái gì mà nhìn."
Sở Thanh Vân và Diệp Thần bị Bạch Cẩn Phong túm cổ lôi lên phi kiếm, luồng bạch quang loé lên rồi cả hai nhanh chóng biến mất.
Bây giờ đám đệ tử mới ồ lên tranh cãi sôi nổi, người thì bảo Diệp Thần thắng, người thì bảo Sở Thanh Vân thắng.
Nhưng có một điều chắc chắn, sau ngày hôm nay chẳng một ai dám nghi ngờ thực lực của Sở Thanh Vân nữa.
Sở Thanh Vân bám vào đuôi áo Bạch Cẩn Phong, cả người nhếch nhác không chịu nổi.
Y len lén ngước lên nhìn sườn mặt của nam nhân, thấy mày hắn nhíu chặt lại.
Lần này toi thật rồi.
Trên vạn dặm trùng mây, Đỉnh Thiên Nhai nằm cô độc một mình một cõi, ánh nắng len lỏi xuyên qua đám mây chiếu xuống rừng trúc tạo nên từng vệt sáng lốm đốm trước sân.
Diệp Thần hẵng còn đờ đẫn vì chiêu thức cuối cùng của Sở Thanh Vân, đến lúc bị Bạch Cẩn Phong vứt xuống khỏi phi kiếm, chân không đứng vững mới ngồi bệt xuống đất cho tỉnh táo lại.
"Sư tôn..."
Sở Thanh Vân thì biết điều ngoan ngoãn đứng im tại chỗ nhìn Bạch Cẩn Phong, thấy hắn khoanh tay chăm chú nhìn cả hai người thì hơi chột dạ.
"Các ngươi biết lỗi sai của mình chưa?" Ánh mắt sắc bén của Bạch Cẩn Phong liếc sang nhìn thiếu niên.
"Sở Thanh Vân, hôm trước vi sư vừa nói gì?"
Sở Thanh Vân run lên, chưa kịp đáp lại thì Diệp Thần đã quỳ xuống hét lên:
"Sư tôn! Là do đệ tử gây sự với Thanh Vân sư đệ trước, mong người trách phạt đệ tử mà buông tha cho sư đệ!"
Giọng điệu Diệp Thần rất thành thực, hắn chỉ nói sự thật thôi nhưng lại làm Sở Thanh Vân hơi mềm lòng, y nghĩ ngợi thế nào cũng quỳ xuống theo.
"Sư tôn, thật ra chúng đệ tử không đánh nhau mà chỉ đang bàn luận thôi.
Trong môn phái bàn luận với nhau là việc đương nhiên.
Đại sư huynh muốn thử kiếm nên mới khiêu chiến đệ tử."
Bạch Cẩn Phong khoanh tay phiền lòng nhìn hai thiếu niên.
Hắn sống từng này tuổi rồi, chỉ liếc qua là rõ rõ ràng ràng ai đúng ai sai.
Thế nhưng ngẫm nghĩ đến còn có nửa năm nữa là đại hội, giờ phạt nặng lại không tu luyện được, cuối cùng thở dài phất tay.
"Thôi vậy cứ cho là bàn luận, nhưng mà phạt thì vẫn phải phạt.
Diệp Thần, ngươi làm đại sư huynh mà không làm gương, còn Sở Thanh Vân thì không nghe môn quy.
Hai tội nặng như nhau."
Bạch Cẩn Phong đau đầu tính toán một lát rồi nói:
"Vậy thế này đi.
Phạt các ngươi trong nửa năm này, mỗi ngày phải luyện kiếm năm canh giờ, mục tiêu đề ra là phải thành thục tất cả kiếm pháp.
Hai ngươi phải trông chừng nhau cho tốt, sau nửa năm ta sẽ kiểm tra từng người."
"Tạ ơn sư tôn, đệ tử sẽ cố gắng hết sức!"
Sở Thanh Vân đang định há mồm ra cãi thì Diệp Thần bên cạnh đã nhanh nhảu đồng ý.
Không còn cách nào khác, đành nuốt mấy lời định nói vào bụng, nhăn nhó nói.
"Tạ ơn sư tôn."
Bạch Cẩn Phong đuổi cả hai xuống núi, trên đường đi không ngờ Diệp Thần thay đổi thái độ hẳn.
"Này, chiêu kiếm cuối ấy, đệ có thể dạy cho ta không? Rõ ràng cùng là Hỗn độn vô ảnh kiếm, tại sao ta thấy chiêu đó lại có uy lực hơn hẳn vậy?"
Sở Thanh Vân liếc nhìn Diệp Thần.
Thật ra thì trong nguyên tác nhân vật này cũng không làm gì gây hại đến nguyên chủ, cách làm người cũng khá ổn.
Hơn nữa trong đó chỉ nhắc đến hắn mập mờ với Bạch Cẩn Phong chứ không tả kỹ, rõ ràng là nhân vật qua đường mờ nhạt.
Nghĩ như vậy y cũng không đề phòng nữa, thoải mái chia sẻ:
"Đó là ta truyền hoả diễm vào Câu Ly kiếm, uy lực có lẽ đến từ hỏa diễm trong người."
"Vậy thì dễ rồi, ta cũng chủ tu hệ hoả.
Nay ta mới thấy ta với đệ cũng có khá nhiều điểm chung đó chứ.
Hơn nữa tên Câu Ly kiếm cũng rất là ấn tượng."
Sở Thanh Vân không hiểu sao nổi lên tự hào, y khoe khoang.
"Là sư tôn đặt đó."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...