Bạch Cẩn Phong ôm vai Sở Thanh Vân, “Không phải như vậy đâu, Lan thúc thúc rất quan tâm đến Thanh Vân.
Lúc nãy ở đây có cả Diệp Cô Tuyệt nữa mà, bây giờ chắc mọi người có chuyện gì đó nên đi trước một bước.”
Sở Thanh Vân im lặng không đáp, Bạch Cẩn Phong thở dài, cuối cùng đi đến trước thi thể của Bạch Ân.
“Linh hồn bên trong đã bị vi sư đánh tan, đây là thân xác của gia gia, vi sư muốn chôn cất người cho tử tế.”
Bạch Cẩn Phong nói xong nhìn gương mặt Sở Thanh Vân đầy nghi hoặc mới nhớ ra lúc y tiến vào Thiên Ngoại Thiên thì Bạch Cơ Tử chưa bị vạch trần, hắn kể sơ qua cho y biết sự thật.
Nghe xong Sở Thanh Vân cảm thán không thôi.
“Một chiếc khoá Thiên Mệnh dẫn đến bao nhiêu người phải đánh đổi mạng sống, nếu các vị ấy biết thực ra bây giờ ai cũng có thể phi thăng thì có tiếc nuối không nhỉ?”
“Không.
Lòng tham của con người là vô đáy, phi thăng chưa phải là cuối cùng.” Bạch Cẩn Phong lắc đầu, nắm lấy tay Sở Thanh Vân rồi siết lại.
“Thật ra ở đâu cũng vậy thôi, có người kìm nén được ham muốn của mình, còn có những người để tham vọng càng ngày càng bành trướng, cuối cùng vì một chút lợi ích trước mắt, sau cùng đến cả linh hồn cũng bị cắn nuốt.”
Sở Thanh Vân nghe xong thì gật đầu.
“Đệ tử đã hiểu, ɖu͙ƈ tốc thì bất đạt.
Tu vi cũng vậy, thăng cấp nhanh quá cũng không tốt, chỉ có nền móng vững chắc mới có thể đi lên đỉnh cao.”
“Thanh Vân hiểu được như vậy là tốt.”
Làm người phải có giới hạn của chính mình, sống sao để cho chính bản tâm không phải tự vấn và hối hận.
Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân thở dài, cùng đào một cái huyệt lớn chôn thi thể của Bạch Ân xuống.
Bạch Cẩn Phong đắp bia mộ rồi ghi lên đó hàng chữ “Quang Ân thánh tôn chi mộ”.
Sau khi xong xuôi, hai người quỳ xuống dập đầu.
“Gia gia, mong người an nghỉ.”
Rời khỏi đỉnh Thông Thiên, Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân nhìn nhau, sau đó mỉm cười.
Mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc.
Tông chủ Bắc Hàn Phi Thiên đã chết, Vạn Bảo tông như con ruồi mất đầu, nhi tử của Bắc Hàn Phi Thiên đang bế quan phải xông ra ổn định lại tông môn, đúng lúc này đám người chạy trốn khỏi Đỉnh Thông Thiên bắt đầu lan truyền tin tức Bắc Hàn Phi Thiên chính là ma tôn, là người đứng đầu Vạn Quỷ môn và gây ra vụ thảm sát năm trăm năm trước, còn Bạch Ân chính là đồng phạm.
Tin tức vừa được truyền ra Diệp Cô Tuyệt và ba vị trưởng lão đã đứng ra dùng lời thề Thiên đạo xác nhận việc này là sự thật, còn nhấn mạnh Bạch Ân đã bị Bạch Cơ Tử đoạt xá vài trăm năm rồi.
Diệp Cô Tuyệt dù sao cũng là Chưởng môn của một trong sáu thế lực lớn, lời thề vừa nói ra, Tu chân giới nhất thời được một phen oanh động.
Người chửi rủa Bắc Hàn Phi Thiên và Bạch Cơ Tử rất nhiều, cũng có người thắc mắc Phùng Tư Triết có vai trò gì trong chuyện này, thế nhưng hầu hết đều sáng suốt nhận ra bọn họ đã hiểu lầm Phùng Tư Triết.
Phùng Tư Triết ôm nỗi oan suốt năm trăm năm, gã vốn coi thường miệng lưỡi thế gian, cho nên dù đúng hay sai gã cũng không hề ra mặt phản bác.
Bạch Cẩn Phong và Sở Thanh Vân xuống núi xong lập tức quay lại chỗ Từ Kha và Diệp Thần, thế nhưng tìm kiếm khắp nơi vẫn không thấy hai người đó, cuối cùng đành phải trở về Thanh Phong môn.
Trêи đường đi, hai người nghe nhiều nhất chính là cái tên Bắc Hàn Phi Thiên và Bạch Cơ Tử, bọn họ liền biết Diệp Cô Tuyệt đã có động tác rồi, Bạch Cẩn Phong thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ nghe thấy có người tội nghiệp gia gia thôi chứ không hề nghe thấy câu chửi nào.
Mất hai tháng bọn họ mới về tới Thanh Phong môn.
Diệp Cô Tuyệt vừa nghe tin đã đích thân chạy ra đón, lão nhìn thấy cả hai người tay chân mặt mũi không sứt mẻ chỗ nào mới thở phào nhẹ nhõm.
Phải biết là lúc Bạch Cẩn Phong xông vào Thiên Ngoại Thiên, lão cũng muốn vào theo lắm nhưng lúc đó cánh cửa đã đóng lại, cuối cùng đành ở ngoài hộ pháp cho Sở tiền bối.
“Bạch Cẩn Phong, Sở Thanh Vân, về là tốt rồi.”
“Thanh Vân đi chào các vị bằng hữu cũ đi.” Bạch Cẩn Phong đẩy nhẹ, Sở Thanh Vân biết hắn có điều muốn nói với Diệp Cô Tuyệt nên lập tức nghe lời.
“Vậy chào Chưởng môn sư bá, chào sư tôn, đệ tử đi thăm thú một vòng, tí nữa gặp lại.”
Sau khi Sở Thanh Vân đi rồi Bạch Cẩn Phong cùng Diệp Cô Tuyệt thong thả đi lên Đỉnh Thiên Nhai, nơi đây vẫn y như cũ, cứ như hắn chưa rời đi bao giờ, hàng trúc vẫn xanh mướt, mở cửa ra bên trong căn nhà gỗ sạch không một hạt bụi.
Bạch Cẩn Phong kéo ghế ra mời Diệp Cô Tuyệt ngồi, sau đó mới lo lắng nói ra suy nghĩ của mình.
“Sư huynh, Ta không tìm thấy Diệp Thần, khí tức của hắn cứ như đã biến mất khỏi thế giới này vậy.”
Diệp Cô Tuyệt nghe thấy hắn nhắc tên nhi tử của mình cũng rất phiền lòng, “Ta cũng từng đến vách núi đó tìm kiếm, thế nhưng lại không hề thấy tung tích hai tiểu tử đó, thế nhưng về môn phái kiểm tra lại sinh tử bia thì thấy tên ai cũng sáng rực.”
Bạch Cẩn Phong suốt ruột: “Liệu bọn chúng có gặp chuyện gì không?”
Diệp Cô Tuyệt lắc đầu, sau đó xua tay.
“Thôi thôi, không chết là tốt rồi, nam nhi đại trượng phu cũng phải ra ngoài lăn lộn thì mới khá được, hơn nữa lúc bọn chúng đi ta đã để một đạo nguyên thần ở trong mi tâm của tiểu tử Diệp Thần, bây giờ kiểm tra vẫn còn, chắc là không sao đâu.”
Thấy Diệp Cô Tuyệt nói vậy Bạch Cẩn Phong mới yên tâm, hắn tuỳ ý lôi từ trong nhẫn ra một loạt Ngọc giản ném lên bàn rồi nói.
“Ta có thứ này cho huynh đây, nhờ huynh thông báo ra ngoài là Vĩnh Sinh đại lục đã có thể phi thăng bình thường.”
“Phi Thăng bình thường???” Diệp Cô Tuyệt nhảy dựng, chưa kịp nhìn xem thứ Bạch Cẩn Phong ném là cái gì liền hoảng hốt kêu lên, “Đệ không nói đùa ta đó chứ?”
Bạch Cẩn Phong: “…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...