Bắc Hàn Minh cùng một đám người đứng trơ trọi đằng kia, đám người này đến từ tất cả các thế lực, tu vi đều trêи Hợp Thể kỳ.
Nhưng đối với Bạch Cẩn Phong, đám người này không đáng để hắn coi trọng.
Ngay lúc này giọng nói của Bạch Ân yếu ớt vang lên bên tai.
“Cẩn Phong, giúp gia gia với.”
Bạch Cẩn Phong cụp mi, lạnh lùng nhìn xuống thân hình đang nằm thoi thóp đằng kia, dường như chưởng ấn của Bắc Hàn Thiên Minh có độc, làn da Bạch Ân đã biến thành màu tím tái.
Bạch Cẩn Phong do dự…
Người này là gia gia của hắn nhưng lại không giống như gia gia ở trong quá khứ chút nào, khuôn mặt tiên phong đạo cốt khi trước giờ đây nhăn nheo rúm ró, máu đen bê bết y phục trắng, trông chật vật vô cùng.
Dù sao cũng là gia gia của mình, Bạch Cẩn Phong đang định tiến lên giúp đỡ thì Bạch Ân đột nhiên đổi giọng.
“Cứu gia gia, gia gia có cách để Sở Thanh Vân khỏi chết.”
Bước chân Bạch Cẩn Phong dừng lại, nghi hoặc nhìn lão.
“Khụ khụ…” Bạch Ân ho vài cái, nôn ra một bãi máu đen, suy yếu ngước lên.
“Cẩn Phong, con không thể trơ mắt nhìn Sở Thanh Vân chết chứ, nếu con cứu gia gia, gia gia sẽ chỉ cách…”
Lòng Bạch Cẩn Phong nặng trĩu, giờ phút này rồi mà gia gia hắn vẫn còn mặc cả, lẽ nào người không coi trọng phần thân tình này?
Bạch Cẩn Phong mặt không đổi sắc nói dối:
“Gia gia, ta và Thanh Vân đã ký kết khế ước đạo lữ, là loại cùng sinh cùng tử, bây giờ Thanh Vân chết, ta cũng không thể sống.”
Bạch Ân nghe vậy liền biến sắc, ngay lập tức chống tay ngồi dậy, “Bạch Cẩn Phong, sao con hồ đồ vậy hả? Con lại đây mau, ta có cách giải trừ khế ước…”
Nói xong Bạch Ân mới chú ý đến nụ cười giễu cợt của Bạch Cẩn Phong, lão khựng người, nuốt nước bọt rồi khẽ gọi.
“Cẩn Phong…”
Bạch Cẩn Phong cười mà nước mắt rơi đầy mặt, hắn chất vấn:
“Vì sao? Ngay cả nội tôn của mình mà gia gia cũng định lừa à? Thực ra người không hề muốn cứu Thanh Vân chứ gì? Cái gọi là cách để không phải chết, chắc là sẽ làm y chết nhanh hơn đúng không?”
“Bạch Cẩn Phong con bình tĩnh lại.” Bạch Ân thở hổn hển, “Sở Thanh Vân đã định trước là không thể sống lâu, chỉ cần có y… ừm, và linh hồn của Phùng Tư Triết nữa, cánh cửa nối với Thiên Ngoại Thiên sẽ mở ra, lúc đó chúng ta sẽ có thể phi thăng, thậm chí là sở hữu đại lục này, con thử nghĩ xem, lúc đó nam nhân trong thiên hạ con muốn chọn ai mà chẳng được…”
“Người nhầm rồi,” Bạch Cẩn Phong lắc đầu, “Kết cục của ta nếu Thanh Vân chết người đã biết rõ.
Ta nói rồi, ta cũng đã trở lại, ký ức kiếp trước vẫn còn nguyên… Người biết rõ là ta mất đi Thanh Vân sẽ thế nào mà…”
Bạch Ân trợn mắt, đồng tử trong mắt co lại.
“Con nói gì? Tại sao con có thể quay về???”
“Gia gia về thế nào thì ta dùng cách y hệt,” Bạch Cẩn Phong cười tự giễu, thảo nào mà tu vi của gia gia hắn mãi mãi chỉ là Đại Thừa sơ kỳ, bởi vì tu vi kiếp trước đã mất một nửa, linh hồn chịu thương tổn, cho nên kiếp này chẳng thể thăng cấp.
“Công pháp Vạn Luân quy nhất của Bạch gia, từ mười tuổi phụ thân đã dạy cho ta rồi!”
“Không thể nào… không thể nào…” Bạch Ân lắc đầu lia lịa.
“Bạch Cẩn Xuyên không thể nào biết được công pháp này, vô lý, chắc chắn có điều gì sai ở đây?”
“Vì sao cha ta lại không thể biết Vạn Luân quy nhất?”
“Vì…” Bạch Ân nhớ đến thứ gì đó liền ngậm miệng lại.
Bạch Cẩn Phong nhìn gia gia của mình chật vật như vậy thì đau đớn, hắn mệt mỏi, phi thăng là thứ gì mà con người có thể tính kế tới tính kế lui, đến cả một hài tử cũng không tha.
Hắn đang ưu thương không đề phòng, đột nhiên ánh mắt Bạch Ân trở nên hung ác, lão vung tay tung ra một quyền, Bạch Cẩn Phong đang bế Sở Thanh Vân không kịp phản ứng, liền lấy lưng chống đỡ, một quyền này mang mười phần lực đạo, lại trộn lẫn quy tắc, khiến hắn phun ra một ngụm máu tươi.
“Cẩn Phong!!!” Sở Thanh Vân nằm suy yếu trong lòng Bạch Cẩn Phong, thấy máu của hắn phun ra ướt đẫm áo, y cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, gào lên.
Bạch Ân nhanh như cắt tranh thủ lúc Bạch Cẩn Phong chưa hồi thần liền giật lấy Sở Thanh Vân, ném y về phía vách đá.
Thân hình Sở Thanh Vân rơi vào đúng cánh cửa.
Một lực hút vô cùng mạnh mẽ cuốn phăng y đi rồi biến mất không còn tung tích.
Lúc này ngay cả Bạch Ân cũng sững sờ, lần trước khi bọn họ ép buộc Phùng Tư Triết, rõ ràng là cánh cửa đã hút hết máu huyết của gã mà không thể mở, bây giờ Sở Thanh Vân đâu rồi???
Bạch Cẩn Phong hoảng hốt, vội vàng đẩy Bạch Ân ra rồi chạy tới chỗ cánh cửa, ai ngờ bị kết giới ở đó đẩy thẳng ra ngoài.
“Có chuyện gì xảy ra??? Sở Thanh Vân đâu rồi?” Bạch Cẩn Phong lao tới chất vấn Bạch Ân, nhưng lão lúc này cũng chỉ biết lắc đầu.
“Ta không biết, rõ ràng không nên là như vậy? Rốt cuộc sai ở đâu?”
“Không thể nào… không thể nào…!” Bạch Cẩn Phong không để ý máu tươi tràn ra khỏi miệng, vô lực khuỵu xuống, hai tay ôm lấy mặt.
“Gia gia, ta gọi người là gia gia, tại sao người năm lần bảy lượt đẩy người ta yêu vào chỗ chết?”
“Gia gia…”
Bạch Ân nín lặng một lúc rồi đột nhiên nói:
“Bạch Cẩn Phong, tất cả việc gia gia làm cũng chỉ muốn tốt cho con, gia gia già rồi, có phi thăng cũng không thể tiến xa, nhưng mà Bạch gia ta không thể sụp đổ được, con chính là niềm hi vọng của cả gia tộc, mở ra Thiên Ngoại Thiên cũng để dọn đường cho con…”
Bạch Cẩn Phong lại như nhìn thấu lão, hắn hờ hững hỏi lại: “Thật không?”
“Con thử nghĩ coi, vì sao gia gia lại kiên quyết phản đối con và Sở Thanh Vân đến với nhau, vì gia gia biết y chỉ cản đường của con mà thôi, tư chất của con vô cùng tốt, còn có thể tiến rất xa… y ở bên con rõ ràng là điểm yếu của con…” Bạch Ân mím môi.
“Muốn đứng trêи đỉnh cao, con không được có điểm yếu.”
Bạch Ân nói hay đến mức Bạch Cẩn Phong suýt nữa tin là thật, hắn đang định mở miệng thì một giọng nói hổn hển từ xa vọng tới.
“Bạch Cẩn Phong, đệ đừng tin lão ta!”
Bạch Cẩn Phong ngước đầu lên, người tới là chưởng môn sư huynh của gã - Diệp Cô Tuyệt, toàn thân lão bây giờ cũng vô cùng chật vật, nhưng vừa nhảy xuống khỏi phi kiếm đã hét lớn:
“Bạch Cẩn Phong, người này không phải là gia gia của ngươi, lão thực chất đã đoạt xá Quang Ân thánh tôn từ lâu rồi!”
Bạch Ân biến sắc, vội vàng niệm pháp chú đánh về phía Diệp Cô Tuyệt, nhưng mà Bạch Cẩn Phong làm sao cho lão cơ hội, hắn vung kiếm ra đỡ làm lão chật vật lùi ra sau.
Bạch Cẩn Phong bảo hộ Diệp Cô Tuyệt ở bên cạnh mình, sau đó vội hỏi:
“Huynh nói gì?”
“Tin tức này ta đã sai Diệp Thần nói cho ngươi, thế nhưng Diệp Thần lại bất trắc gặp nạn,” Diệp Cô Tuyệt chỉ vào Bạch Ân.
“Đây không phải là Quang Ân thánh tôn, lão chính là Bạch Cơ Tử!”
Tin tức này không chỉ khiến Bạch Cẩn Phong ngạc nhiên, mà cả đám người đang đứng đó phải giật mình.
Diệp Cô Tuyệt nói tiếp: “Bạch Cơ Tử đã đoạt xá Quang Ân Thánh tôn từ mấy trăm năm trước rồi, Bạch Cẩn Phong ngươi không phải là nội tôn gì của lão, có chăng chỉ là một khối thân thể để lão làm dự trữ thôi!”
“Diệp Cô Tuyệt ngươi nổi điên cái gì vậy? Cái gì mà đoạt xá, ngươi đừng nói luyên thuyên!” Bạch Ân hoảng loạn quát lên.
Bạch Cẩn Phong choáng váng, vẫn chưa tiêu hoá được hết sự thật khϊế͙p͙ người này, nhìn sang Bạch Ân.
Hắn chợt nghĩ ra được một điểm mấu chốt.
Bạch Cơ Tử, đây chính là vị thần toán đã hai lần tung ra lời đồn đại về Vọng nguyệt sơn hà đồ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...