Có cả thành tựu này nữa à…?
Hiện tại Lưu Phong không còn thời gian mà trách móc hệ thống nữa.
Nhiệm vụ đã làm xong rồi, không rút đi thì có mà chờ chủ nhà đến véo tai lôi ra à?
Cô nhanh chóng ngự kiếm, rồi tăng tốc lao nhanh khỏi đống bẫy đã chào đón cô từ lúc đầu, cấp tốc trở lại mặt đất.
Lên mặt đất, thì trời đã tờ mờ sáng.
Vừa mới ra khỏi cửa, có 1 đám người xuất hiện.
Người mặc tử phục thêu hoa văn tỉ mỉ đó dẫn đầu, miệng cười cợt:
- Không ngờ vẫn còn 1 con chuột nhắt lảng vảng nơi đây a! Tưởng ai, hóa ra là đồ đệ người quen, không phải vị đệ tử sắp đấu trận chung kết đây à?
Lưu Phong đổ mồ hôi hột, thắc mắc vì sao tên đó lại biết được thân phận của mình.
Gã nhìn ra vẻ mặt của cô, buông giọng đùa:
- Ai lại đi ăn trộm nhà người ta mà lại để lộ danh tính ra thế kia nga?
Cô chợt nhận ra vấn đề, đưa tay lên mặt kiểm tra.
Hỏng rồi! Khăn che mặt vẫn còn ở đấy a!
Kẻ đó vỗ tay, sau đó khúc khích nói:
- Khá khen cho con chuột nhắt nhà ngươi, chui đầu vào bẫy mà vẫn an toàn thoát ra nha! Nhưng liệu bây giờ liệu ngươi có thể nguyên vẹn mà rời khỏi nơi này?
Gã phất tay, lệnh cho đám người đằng sau.
Đám người đó đồng loạt lao lên, hướng thẳng về phía Lưu Phong mà đánh.
Khi đám người kia đến gần, thì Lưu Phong biến mất, khiến cả đám tung chiêu hụt, còn xuýt người này đánh trúng người kia.
1 người chỉ tay lên nóc nhà đằng xa.
- Cô ta đã chạy thoát rồi a!
1 người khác quay lại nhận lệnh:
- Thưa tông chủ, có cần phải đuổi theo ả ta không?
Gã, tông chủ Minh Thành phái - Triệu Thanh Di, phất tay áo rời đi, còn nói vọng lại:
- Bỏ đi, đằng nào con tiện nữ đấy cũng chết sớm, động vào làm gì bõ bẩn tay.
Đương nhiên, gã biết chứ.
Đang yên đang lành động vào nữ đại đệ tử Phùng Chu phái, Xuyên Giang tông chủ để yên cho gã lộng hành thế à?
Trong thâm tâm gã hiện đang vạch ra 1 kế hoạch, để hạ bệ nữ đại đệ tử này.
—
Lưu Phong kinh công liên tục trên nóc nhà muốn ná thở, may mắn là chạy về kịp, đóng gấp cửa sổ lại, rồi nằm ườn ra sàn, thở dốc.
Lúc này, bầu trời hiện đã ửng sáng.
Hú hồn a! Tí thì bị tóm đuôi rồi!
Nhưng rất nhanh sau đó, có vấn đề khác lại khiến cho Lưu Phong bận tâm.
Liệu hôm nay có nên tham gia trận tỉ thí không nga? Tên Thanh Di kia đã biết mặt cô rồi, lần này mà đi thì chẳng khác gì rúc đầu vào rọ a! Mà nếu đem việc này kể cho Xuyên Giang thì chưa chắc cái mạng nhỏ này của cô có thể vớt được! Vì chính nàng đã quán triệt rằng những ai đi bới móc bí mật của Minh Thành phái sẽ bị phế 2 chân kia mà?
Nếu trốn trận này, chắc chắn Xuyên Giang sư phụ sẽ cầm Đông Quân chơi trò rượt bắt “tình thâm” với mình nga! Thể nào cũng dấu đầu hở đuôi cho mà xem!
Cuối cùng, sau nhiều lần đắn đo suy nghĩ, cuối cùng Lưu Phong cô đã đưa ra lựa chọn: giả ngu!
Đúng, lần này chỉ có thể giả ngu thôi!
Không biết gì hết! Không biết gì hết! Không biết gì hết!
Lẩm nhẩm khẩu hình miệng vài lần, Lưu Phong bình tĩnh trở lại, mau chóng đi thay trang phục, rồi đến khu vực võ đài.
Đến nơi, khán đài đã chật kín chỗ ngồi.
Còn đối thủ của cô - Du Ân, đang đi đi lại lại những mấy vòng, khuôn mặt thì hết sức cau có.
- Đến rồi đấy à? Thứ tiện tỳ nhà ngươi lâu quá đấy, tốn bao nhiêu thời gian của bổn tiểu thư đây rồi a! - Thấy bóng dáng của Lưu Phong, ả ta bắt đầu trách móc.
Lưu Phong gãi mã, cười trong sự bất lực, sau đó chắp tay thi lễ:
- Thực sự lần này do ta đến muộn nga! Mong tiểu thư ân xá.
Du Ân chẳng hề mảy may quan tâm, nghiêng mặt về phía trọng tài:
- Đến rồi thì đấu luôn chứ?
- Dạ, nô tài nhận lệnh! - Trọng tài kính cẩn, cúi thấp đầu xuống đáp lời.
Rồi trọng tài quay trở về vị trí cũ, hô to:
- Trận tỉ thí vòng chung kết của Giao Kiệt đại hội, giữa Chi Lưu Phong của Phùng Chu phái và Triệu Du Ân của Minh Thành phái, xin được phép… bắt đầu!
Lưu Phong nhanh chóng triệu hồi Nhã Tịnh kiếm đến, cầm chắc trong lòng bàn tay, thủ sẵn tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Còn Du Ân vẫn như cũ, cầm xấp bùa ra, rồi mân mê từng lá.
Du Ân đột ngột ném 1 tấm bùa về phía Lưu Phong.
Cô nhanh chóng né được, tung chiêu phản đòn về phía ả.
Bên kia, Du Ân cũng né được chiêu phản đòn đấy, liên tiếp tung thêm những lá bùa khác về phía Lưu Phong.
Nhanh sau đó, Lưu Phong nhanh chóng ngự kiếm bay lên, né hết đống bùa đấy.
Rút kinh nghiệm từ trận đấu của Anh Kiệt sư huynh, cô trực tiếp ở trên kiếm luôn.
Nhân lúc cô không để ý, Du Ân nhanh tay tung thêm mấy tấm bùa nữa.
Lưu Phong né kịp, nhưng còn tấm cuối cách cô tầm 2 thước, lập tức rách toạc ra, bụi từ tấm bùa đấy bay ra tứ tung.
Lưu Phong tay phe phẩy bụi, ho sặc sụa.
Bộ mấy người ở đây thích chơi bụi lắm à???
Nhìn thấy bộ dạng đó của Lưu Phong, Du Ân khẽ nhếch mép cười:
- Bộ dạng đấy khá hợp với thứ dơ bẩn như ngươi a~
Dứt lời, ả ta tính tung thêm tấm bùa nữa, nhưng Lưu Phong nhanh chóng xuất hiện từ sau lưng ả, ngón tay tụ linh lực hướng về phía gáy Du Ân.
Vậy là quán quân của Giao Kiệt đại hội lần này đã rõ!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...