Chẳng biết nhóm người Lăng Xuyên đi chơi, đi du lịch hay là đi chuyển nhà mà họ ở lì phủ của Cơ Hàn trong suốt một năm.
Một năm này, họ không đi chơi bên ngoài thì cũng chạy vô hoàng cung chơi.
Họ coi hoàng cung như nhà của mình mà thích đến thì đến thích đi thì đi.
Cơ Việt Bân và Lâm Ánh Lệ đã dùng dưỡng nhan đan, dung nhan trẻ trung quay trở về như thanh nhiên thiếu nữ mới đôi mươi.
Dung nhan của 2 người không phải cực phẩm nhưng lại làm u mê người nhìn.
Cơ Hàn rất thích vẻ đẹp này của hoàng cữu mình...có lẽ là nhìn vừa mắt hơn gương mặt khá già nua kia.
Cơ Việt Bân rất thích Lăng Xuyên, khi nào rảnh đều mời y vào cung đánh cờ, uống trà, tham quan, dùng bữa, đàm luận...cùng y.
Cơ Hàn đã nói với hắn là Lăng Xuyên rất giỏi, không thể nhìn tuổi của y mà đánh giá tâm trí.
Nếu có gì khó khăn thì cứ hỏi y, y cái gì cũng biết.
( Từ giờ đổi cách xưng hô của hoàng thượng là hắn vậy.
Dùng lão thì...k phù hợp với dung nhan hiện tại của hoàng thượng tý nào )
Đúng là Cơ Việt Bân không hề coi y là hài tử, mà nói chuyện với y như bằng hữu cùng tuổi.
Mà không chỉ như vậy, Lâm Ninh cũng hết lần này đến lần khác đến phủ của Cơ Hàn gây rối y, khiến y chỉ muốn nhanh chóng trở về nhà.
Nhưng khổ nỗi...Thanh Nhi bọn họ lại không muốn về.
Hiếm lắm mới có cơ hội xuống núi và đi xa như vậy, họ không bỏ qua đâu.
Mặc kệ Lăng Hải Minh ở nhà chửi bới họ cái gì, họ cũng chẳng thèm để tâm.
Phủ của Cơ Hàn họ xem như nhà mình mà chạy đi chạy lại, ra ra vào vào không tiếc thương cái cửa.
Lăng Xuyên hằng ngày không vào cung thì cũng đi ăn uống cùng mọi người.
Khi nào chán rồi thì lại ngồi trong phòng đả tọa, tiếp tục tu luyện.
Bây giờ y đã sắp phá vỡ được ngưỡng cửa cuối cùng của hóa thần rồi.
Nhưng chỉ mắc một cái bình cảnh, mãi không qua được....!chán nản các thứ.
Người ta bảo tu vi càng cao thì càng khó thăng.
Lúc đầu y cũng nghĩ thế, nhưng cứ từ sơ kì lên trung kì của y thì lại nhanh vô cùng.
Mắc cái bình cảnh chết tiệt gì đó khiến y mãi không lên hợp thể được.
Y không biết tìm cảm hứng để phá vỡ bình cảnh ở đâu, nên cứ trì trệ mãi không thăng tiến được.
Thực ra người ta phải mất mấy trăm, mấy nghìn năm mới có thể từ nguyên anh lên hóa thần, từ hóa thần lên hợp thể, từ đại thừa rồi cuối cùng là độ kiếp.
Nhưng Lăng Xuyên từ khi đến đã là hóa thần, y không cần phải bắt đầu luyện tập từ những bước như luyện khí tầng 1, tầng 2 như bao người khác Trong khi người khác vất vả tu luyện thì y lại được mẹ mình cho cả đống tu vi.
Muốn làm cá ướp muối không lo lắng gì nhưng y lại nghe nói...khi tu vi đạt đến độ kiếp kì, đạt đến ngưỡng cửa phi thăng thì có thể tự mở một không gian khác.
Lăng Xuyên luôn muốn về thế giới của mình, đó là lúc đầu, còn bây giờ ở đây y cũng có một gia đình.
Y mà đi thì họ làm thế nào.
Nhưng y cũng không thể không quay lại thế giới của mình được.
Nơi đó có sự nghiệp của y, có công ty, có các đồng đội từng vào sinh ra tử và có bà nội.
Cả 2 đều là lựa chọn khó khăn.
Nếu chọn bên này thì y lại phải bỏ bên kia.
Lăng Xuyên ngồi trên giường vò đầu bứt tóc một hồi cũng không hết đau đầu.
Mà những lúc như thế này thì phải thư giãn chứ nhể.
Nên Lăng Xuyên lại đến nhà bếp...bắt tay vào việc của mình.
Xong xuôi, y mang chỗ nước mình vừa đun được ra nhà thủy tạ ngoài hồ sen, vừa thưởng trà vừa ngắm hoa sen nở.
Lôi một đĩa điểm tâm ngồi ăn cùng trà.
Rất chi là nhàn nhã.
- Sư tôn ! __ Cơ Hàn thấy y ngồi một mình ngoài hồ sen nên đi ra cùng.
- Cơ Hàn ! Ngươi về rồi !
- Ừm ! Đệ tử về rồi !
Cái cảm giác có người chờ mình, và hỏi mình " về rồi à " khi vừa về nhà thật thích.
Cơ Hàn nở bong bóng trong lòng, càng hưng phấn hơn khi đi đến chỗ y.
- Sao người lại ngồi đây một mình ! Mọi người đâu hết rồi ?
- Lại đi chơi rồi ! Kệ họ đi, dù sao cũng sắp quay về rồi ! Để họ chơi cho thoải mái !
- À...sao người không đi cùng họ, cứ ở mãi trong phủ cũng rát chán.
Phủ của đệ tử không được như khi ở nhà Vũ Nguyệt.
- Không sao, như vậy đã quá tốt rồi ! Thế...ngươi định đi cùng chúng ta hay ở lại đây ?
Lăng Xuyên thổi thổi tách trà, khói bay nghi ngút làm gương mặt của y trở nên mờ ảo.
Cơ Hàn nhìn nhìn, tự nhiên nuốt nước bọt.
Miệng tự nhiên lại khô khốc...
Ây da, đang tuổi lớn mà...du sao hắn cũng đã 16 tuổi rồi...chỉ động một chút thôi ha...chắc không sao đâu ha...!chuyện thường gặp mà.
- Ta...ta đương nhiên là đi cùng mọi người rồi.
Dù sao ở lại đây cũng không có việc của ta, còn có hoàng cữu cùng các hoàng tử mà...ta không lo đâu.
Ta đi rồi cũng không hề hấn gì.
- À...!hình như hoàng cữu của ngươi rất muốn truyền lại ngôi vị cho ngươi đấy ! __ Lăng Xuyên nói nói, lại thổi tách trà, húp húp thành tiếng nghe vui tai lại húp húp tiếp.
Dường như y lại tìm được thú vui mới.
Và lại tạo điều kiện cho ai đó nuốt nước bọt...!nuốt cả bụng nước bọt luôn rồi...!y thật là ác độc mà.
- Thế...thế khi nào chúng ta xuất phát ? __ Cơ Hàn lúng túng hỏi.
- 3 ngàu sau, hay 5 ngày sau ! Chọn đi !
- Vậy cái này phải hỏi ý kiến của Thanh tỷ bọn họ đã !
2 thầy trò ngồi ăn bánh uống trà thưởng hoa bàn chuyện về nhà, sau đó nói chuyện phiếm đến khi Thanh Nhi bọn họ về.
Hỏi ý kiến của họ thì cả đám đều quyết định 3 ngày sau về.
Chơi chán rồi thì về thôi.
Lúc đi thì háo hức vô cùng, nhưng lúc về sao mà uể oải quá.
Ai cũng chán nản đi sắp sếp đồ, mà chả cần sắp gì, nhét hết vào giới chỉ là xong chuyện.
Đồ họ mua được đều nhét vào một giới chỉ riêng, quà cho Lăng Hải Minh là một túi riêng, cho các phong chủ là một túi riêng, và còn hào phóng đến nỗi mua quà cho các đệ tử trong Lục Sơn nữa, ai cũng có, không thiếu phần.
Mà tiền mua thì...toàn là Cơ Hàn chi.
Hắn không quan tâm, ai bảo hắn giàu, hắn có quyền, hắn muốn mua gì thì mua cái đó, không cần kiêng kị gì cả.
Không chỉ thế...Cơ Việt Bân còn bê hết các bảo vật trong cung tặng cho họ nữa kìa.
Nhiều đồ quá, mấy nhà kho cũng nhét không hết, nên đem tặng cho họ hết.
Dân cư giàu có, quốc khố dồi dào.
Không lo thiếu tiền.
Có vẻ như là nhóm của Lăng Xuyên mang 1/4 của cải của hoàng cung về thì phải.
Số của cải đó có thể để họ sống sung túc mấy đời lận cũng được.
------------------
- A Hàn, con sắp đi rồi sao ?
- Dạ, 2 ngày nữa chúng con đi !
- Ài, dù sao ta đã giữ họ ở đây tận một năm lận mà ! Họ làm khách của chúng ta lâu như vậy mà !
- Ừm ! __ Cơ Hàn nhẹ nhàng trả lời.
- A Hàn, ta hỏi con này ? Con có phải thích sư phụ của con không !
Câu sau của hắn không phải câu hỏi, mà như chắc chắn, nói ra cho có thôi.
- Vâng, tâm con chỉ có duy nhất mình người thôi ! Lúc đầu con cũng không xác định được, nhưng dần dà con cũng đã có quyết định rồi.
Con muốn ở bên cạnh người, chăm sóc cho người.
Con thậm chí chỉ muốn người là của một mình con, không ai được phép động vào.
Con biết đó là một thứ tình cảm dơ bẩn nhưng con lại cứ lao đầu vào, bây giờ đã không thể thoát ra nữa rồi.
Cơ Hàn không che dấu gì mà nói hết cảm xúc trong lòng mình ra.
Hắn không quan tâm Cơ Việt Bân phản đối hay chấp nhận, hắn chỉ muốn có một người biết đến, chỉ muốn có một người để tâm sự mà thôi...
Ánh mắt hắn, gương mặt của hắn cực kì dịu dàng, ôn nhu khi nhắc đến y.
Nhìn thấy gương mặt này của hắn Cơ Việt Bân chỉ biết thở dài.
- Hừmmmm...con đúng là, làm như ta không chấp nhận vậy.
Cơ Việt Bân cười mỉm thành tiếng, lắc lắc đầu mà dùng ánh mắt dịu dàng nhìn đứa cháu ngốc nghếch của mình.
- Ta với Ánh Lệ biết lâu rồi ! Chỉ là muốn xem biểu hiện của con thôi.
Nếu con muốn y thì trước hết con phải mạnh ngang y thậm chí là hơn y.
- Con biết...nhưng...
- Thôi...cố gắng là được rồi...dù sao con vẫn còn rất nhiều thời gian !
- Ừm, cảm ơn người ! Hoàng cữu !
Cơ Hàn từ biệt Cơ Việt Bân xong thì rời khỏi hoàng cung.
Trở về xem đồ đã chuẩn bị xong xuôi hết chưa.
Lâm Ninh nghe tin Lăng Xuyên sắp phải rời đi thì chạy đến ở lì ở phủ của Cơ Hàn hòng níu kéo Lăng Xuyê lại.
Đêm đến cô ta chạy đến phòng của Lăng Xuyên không cho y ngủ, y đành phải chạy đến phòng của Cơ Hàn ' xin ' ngủ nhờ.
Cơ Hàn lại vui quá, trong lòng thầm cảm ơn Lâm Ninh đã tạo điều kiện cho hắn bồi dưỡng tình cảm với y.
Đến ngàu khỏi hành, Lâm Ninh muốn đi theo Lăng Xuyên, cứ đòi đi theo, tức giận quá, Cơ Hàn không thương hoa tiếc ngọc gì cả mà đánh cô ngất luôn tại chỗ, bảo người đem cô về.
Cơ Việt Bân, Lâm Ánh Lệ cùng 1 vài vị hoàng tử ra để tiễn họ.
Còn nói nếu có cơ hội nhất định sẽ đến Lục Sơn một chuyến.
Lăng Xuyên còn hào phóng đưa cho 2 người họ mấy cái truyền tống phù.
Bảo khi nào muốn thì cứ đến, đến rồi y lại cho thêm vài cái về chơi.
Sau này đi đâu cũng không cần phải vất vả chuẩn bị ngựa ngập nữa.
Tốn thời gian.
Y đặc biệt làm cho họ, không cầm linh lực cũng có thể phát huy được.
Chỉ cần nhỏ một giọt máu lên và nói lên tên nơi mình muốn đến thì sẽ lập tức truyền tống tới đó.
Sức mạnh của hóa thần một giây đi ngàn dặm, nên truyền tống phù này cũng sở hữu sức mạnh của một hóa thần như y.
- A Hàn, Lăng phong chủ, mọi người...trẫm hôm nay tiễn biệt mọi người ở đây.
Sau này nhất định sẽ còn gặp lại.
- Từ biệt tại đây !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...