Sư Tôn Của Ta Là Một Tiểu Hài Tử


Lúc đầu còn muốn giữ lại cái vẻ ngây thơ của hắn, nhưng bây giờ Thất Sát đã không muốn giữ lại, mà muốn phá hủy thì đúng hơn.
Đúng, y muốn phá hủy đi sự ngây thơ trong trắng của thiếu niên này.

Nếu đã đi lạc vào đây thì không thể sống với dáng vẻ như vậy được.
Nếu đã vào đây rồi thì… ở lại luôn đi.

Đừng có trở về nữa.
Lăng Nam Vẫn ngây thơ không biết rằng tình mình sắp trở thành mục tiêu của ai đó.
Thất Sát nhếch mép cười cười.
- Nhóc con, ngươi có thể đỡ ta đứng dậy được không ?
Lăng Thịnh Nam lúng túng gật gật đầu, sau đó đỡ y dậy.

Khi ngồi thì chả thấy thế nào, nhưng khi đỡ y đứng dậy thì hắn mới thấy mình thấp hơn y một cái đầu.
Ôi, hắn mới chỉ là thiếu niên 15 16 tuổi thôi, vẫn còn chưa phát dục.
- Ta nên đưa ngươi đi đâu ?
Thất Sát nhìn về một phía, sau đó dùng tay chỉ chỉ.
- Ngươi đi theo thung lũng này, ra ngoài thì rẽ trái rồi đi thẳng, sau đó rẽ phải đi thẳng, lại rẽ phải đi thẳng cho đến khi đến một tòa thành.

Nhà ta ở trong đó.
Lăng Thịnh Nam lâng lâng, cố gắng nhớ kĩ rồi rìu người cao hơn mình một cái đầu từng bước từng bước đi về phía trước.
Thất Sát đang tu luyện thì bị phản phệ, vì không muốn cho mấy lão cáo già cứ nhăm nhe vương vị của mình biết nên mới phải chạy ra đây.
Bây giờ tu vi của y đã khôi phục được một chút, khi trở về vẫn có thể qua mặt được bọn chúng.
Y chỉ muốn dụ con mồi này vào tròng thôi.

Thiếu niên lang đẹp như vậy, rất phù hợp làm lô đỉnh.
Y từ trước đến giờ vẫn chưa nhìn trúng nam nhân nào đâu.

Mặc dù trong điện của y có rất nhiều nam nhân đẹp, nhưng bọn chúng không có khí chất bằng thiếu niên này.

Vừa sạch sẽ, vừa đẹp, lại vừa ngây thơ.

Đúng gu thẩm mĩ của y luôn.
Nuôi lớn hơn một tý, chắc chắn khi ‘‘ăn’’ sẽ rất ngon miệng.
Mải nuốt nước bọt trong cổ họng, đến khi thiếu niên dừng lại y mới thắc mắc mà ngẩng đầu lên.
Quái ? Đây là chỗ nào ?
Hai người đang đứng trước một vực thẳm.
Thất Sát cả người run run.

Không thể tin được cái thiếu nên bên cạnh mình.
- Đây là đâu ?
- Ta… ta không biết ! Ta cứ đi, sau đó đến chỗ này.
Lăng Thịnh Nam đỏ mặt tía tai, hắn biết mình có bệnh mù đường.


Nhưng mà hắn đúng là đã đi theo chỉ dẫn của y rồi cơ mà.

Sao vẫn bị lạc vậy ?
- Quay lại !
Thất Sát đã có chút nổi nóng.

Y phải dám sát hắn kĩ càng mới được.
Lần này được y chỉ đường cho mà hắn vẫn còn đi nhầm mấy lần, Thất Sát có chút cạn lời.
Cứ lòng vòng lèo vèo như vậy bao giờ mới về đến thành trì của y hả ?
Không bị phản phệ chết thì cũng bị thiếu niên này chọc tức chết.
Cuối cùng gần 3 canh giờ, hai người mới đứng trước một cổng thành nguy nga tráng lệ.
Lính canh ở hai bên định chặn người lại nhưng nhìn thấy ánh mắt của người phái sau, đành cứng ngắc dừng lại động tác rồi nhường đường.
Sau khi hai người đi qua thì đám lính mới túm tụm lại nói chuyện.
- Ma tôn lại lừa được ai về vậy ?
- Không biết, chưa thấy thiếu niên này bao giờ ?
- Thiếu niên này đúng là số khổ, bị lừa mà cũng không biết.
- Ma tôn đúng là, nhiều nam nhân như vậy rồi mà lại còn tìm về một thằng nhóc.

Khẩu vị đổi rồi sao ? Thích một mầm non trong sáng hả ?
- …
Lăng Thịnh Nam không hay biết mình bị lừa vẫn dìu dắt nam nhân đi trên phố.
Khác với sự hoang vắng thiếu sức sống bên ngoài, bên trong lại vô cùng náo nhiệt.
Nhà này sát nhà nọ, đình đài lầu các nguy nga tráng lệ.

Người đi người lại tấp nập, quầy bán hàng kín hai bên lề đường không thiếu một món hàng nào.
Vào tới đây Thất Sát không để cho Lăng Thịnh Nam dìu nữa mà tự đi.

Dù sao thì y vẫn còn phải có tôn nghiêm của một ma tôn.
- Đây rốt cuộc là đâu vậy ?
Lăng Thịnh Nam thấy nơi này thật lạ.

Rốt cuộc bây giờ mới chịu hỏi ra miệng.
- Ma giới !
- Cái gì ?
Lăng Thịnh Nam nghe xong thì kinh ngạc cực kì.
Sao sao sao… sao hắn lại có thể lạc vào Ma giới thế này ?
Đến bây giờ hắn vẫn còn ngây ngốc.

Nghĩ lại mình đúng là ngốc thật, một nơi khỉ ho cò gáy, cây không thèm mọc, chim không thèm ỵ này ngoài Ma giới ra thì còn nơi nào nữa a.
Nghe nói người ở Ma giới rất đáng sợ gϊếŧ người như ngóe.

Nhất là hai người đứng đầu Ma giới cái quản hai phương.
Lăng Thịnh Nam còn nghe được rất nhiều rất nhiều việc ác mà Ma giới đã gây ra cho nhân loại.


Nhưng chính bản thân mình chưa từng nhìn thấy nên không dám tin.
Thất Sát nhìn thấy một tia hoang mang cùng sợ hãi lướt qua ánh mắt của thiếu niên thì cười thầm.
Rốt cuộc cùng biết mình đi vào hang cọp rồi à, bây giờ có muốn trốn cũng không kịp nữa rồi.
- Ngươi sợ ma tộc à ?
Đột nhiên bị hỏi làm Lăng ThịnhbNam có hơi giật mình.
- Ta … ta có chút sợ !
- Thế ngươi có ghét ma tộc không ?
Thất Sát cũng chỉ hỏi chơi chơi.

Ai mà chả ghét ma tộc bọn họ chứ, làm gì có ai ngoại lệ đâu.
Nhưng trái với ý nghĩ của y, Lăng Thịnh Nam lại trả lời ngược lại.
- Ta không ghét ! Ma tộc chưa từng làm hại đến ta, ta làm sao phải ghét !
Cha ta từng nói, người có tốt có xấu, ma tộc cũng vậy ! Người phân thiện - ác, chính - tà.

Nhưng đâu là thiện, đâu là ác, đâu là chính, đâu là tà.

Đó là do mỗi người nhìn nhận.
- Có rất nhiều tiên môn tự nhận mình là chính, là thiện.

Nhưng hành động của họ thì khác gì tà ma ngoại đạo đâu.
Thất Sát không ngờ một thằng nhóc mới có tí tuổi mà đã có thể nhận thức được nhiều như vậy.

Làm một lão già như y cũng phải nhìn bằng một con mắt khác.
- Này, nhà ngươi ở đâu thế ?
Lăng Thịnh Nam hỏi.
- Nhà ta à… sắp tới rồi !
Sau đó Thất Sát lại hỏi ngược lại.
- Thế còn nhà ngươi ở đâu nha, sao lại đi lạc vào Ma giới thế này ?
- Ta à… ta bây giờ không còn nhà nữa rồi ! Vốn dĩ muốn đến môn phái nào đó bái sư học nghệ nhưng mà ai mà ngờ ma xui quỷ khiến lại đi lạc vào đây.
Lăng Thịnh Nam rũ mắt, Thất Sát thoáng nhìn thấy một tia đau buồn trong mắt hắn rồi sau đó biến mất ngay lập tức.
A… một đứa bé đáng thương a.

Thì ra là không còn cha mẹ nữa.

Một đứa bé có nhận thức cao như vậy tuyệt đối không thể để rơi vào tay bọn mặt người dạ thú kia được.
Thất Sát cười gian sảo
- Nếu ngươi không ghét ma yoocj, thế có nguyện ý ở lại đây không.

Ở đây ngươi cũng có thể tu tiên như bình thường, không ai ép ngươi tu ma đâu.
- Tu tiên ? Ở nơi này thì lấy đâu ra linh khí mà tu luyện ?

Ở Ma giới thì phải tu ma chứ, với lại hắn cũng phải rời khỏi đây để đi điều tra một số thứ.
Thất Sát lắc lắc đầu.
Y sẽ không để hắn đi dễ dàng thế đâu.

Con mồi ngon như vậy, không ăn được đúng là phí.
- Tới rồi ! Đây là nhà ta !
Lăng Thịnh Nam đi theo sau Thất Sát, hắn đi theo y vào trong một cánh cổng rất lớn, lính gác đứng canh rất nhiều.

Khi vừa tới thì lính gác đồng loạt quỳ xuống làm Lăng Thịnh Nam giật mình.
- Bái kiến ma tôn !
Lăng Thịnh Nam không thể tin được, người đứng bên cạn mình vậy mà lại là ma tôn a.
Trước sự ngỡ ngàng của hắn, Thất Sát rất tự nhiên mà nắm lấy tay hắn dắt vào trong.

Y nắm rất chặt làm hắn không rút tay ra được.
- Ngươi… ngươi lừa ta ? Sao ngươi lại có thể là ma tôn được ?
Lăng Thịnh Nam chỉ muốn rút tay ra rồi chạy đi thôi, ai ngờ một chuyến lạc đường của mình lại vào dính Ma giới, đã thế còn dây dưa với cái ma tôn này.

Bảo hắn làm sao chấp nhận nổi.
- Tại sao ta lại không thể là ma tôn ! Ta cũng chưa kịp giới thiệu thân phận của mình mà, sao gọi là lừa được.
- Ngươi đã vào đây thì đừng hòng rời đi nếu không có sự cho phép của ta ! Ta đã nói rồi, ở đây ngươi vẫn có thể tu tiên như bình thường, ta không ép ngươi thì cũng không ai dám ép ngươi cả.
- Ta chỉ cần ngươi… ngoan ngoãn làm nam sủng của ta thôi.
Thất Sát chính là vô lí như vậy, cái gì y đã nhận định và muốn giữ lại bên cạnh thì đừng hòng thoát khỏi tay y.

Cho dù có là một món đồ chơi chỉ dùng một lần đi chăng nữa, không có sự cho phép của y thì đừng hòng mà trốn thoát.
Lăng Thịnh Nam bị giọng nói lạnh lẽo của y làm cho sợ hãi.

Nam sủng là cái gì ? Tại sao y lại muốn giữ hắn lại, tại sao lại muốn hắn làm nam sủng ?
Hắn thậm chí còn không có làm gì, hắn chỉ là lạc vào đây thôi mà, sao người này lại có thể không nói lí như vậy.
- Ngươi buông ta ra… ta…ta phải trở về… ta không muốn ở lại đây !
Thất Sát quay lại, ánh mắt sắc lạnh nhìn hắn như chỉ cần hắn nói một câu nữa thôi là ngay lập tức mình không còn nhìn thấy ngày mai.
Sau đó, Lăng Thịnh Nam bị ném vào một nơi không biết tên.

Đúng như Thất Sát nói, nơi này linh khí rất dồi dào, rất thích hợp để tu luyện.

Mấy ngày sau đó sẽ có người đều đặn đưa thức ăn lên cho hắn, nhưng lại chả thấy Thất Sát đâu.
Cho đến ngày thứ 7, có một nô hầu tới đưa hắn đến chỗ của y.
Khi vừa đặt chân vào căn phòng, cánh cửa tự động đóng lại.

Lăng Thịnh Nam khó hiểu, bắt đầu đi tìm người.
Căn phòng này rất rộng rãi và sạch sẽ, Trên những cột trụ có trạm trổ hoa văn rồng bay phượng múa rất tinh tế.

Dưới sàn được trải một lớp thảm nhung vừa mềm vừa ấm.
Lăng Thịnh Nam khó hiểu, gọi hắn tới đây mà không ra gặp hắn, ma tôn này cũng quá quái đản rồi đi.

Lăng Thịnh Nam đi sâu vào bên trong phòng, bên ngoài không có người thì chắc chắn là ở bên trong.
- Qua đây !
Hắn vừa vào thì nghe thấy một giọng nói từ tính lại quyến rũ, nhưng nhuốm phần mệt mỏi vang lên trên chiếc giường duy nhất đặt trong phòng trong.
Đó là một chiếc giường rất lớn đặt giữa phòng, xung quanh là màn che màu đỏ rũ xuống che gần hết người đang ở bên trong.

Lăng Thịnh Nam đi đến bên ngoài màn che thì dừng lại, chần chừ không biết nên vào đó không.

- Vào đây ! Còn đứng đó làm gì ?
Lăng Thịnh Nam chần chừ một lúc sau đó vén màn che đi vào bên trong.
Sau đó hắn xén chút nữa là chảy máu mũi.
Người trên giường khoác hờ một kiện nội y mỏng màu đỏ, lộ ra đôi chân trần vừa dài vừa trắng.

Tóc trắng buông xõa, dường như vừa mới tắm xong nên trên tóc vẫn còn đọng lại vài hạt nước li ti.
Cả cơ thể như không xương, mềm oặt dựa vào gối lật lật một quyển sách.
Thấy hắn đi đến cạnh giường, y ngước mắt lên nhìn hắn.

Vẫn là đôi đồng tử màu tím đó, nhưng trong đó lại chứa một đống cảm xúc lười biếng.
Rốt cuộc y cũng mở miệng nói chuyện với hắn.
- Dạo này sống tốt chứ ?
Giọng điệu hỏi như người quen nhiều năm.
- Rất tốt !
Thất Sát nhàn nhạt đáp một tiếng ‘’ ừm ‘’ sau đó lại bảo trì yên lặng.
Một lúc sau y hỏi.
- Ngươi tên gì ? Ta vẫn còn chưa biết tên ngươi.
- Ta… ta tên Lăng Thịnh Nam ! Còn… còn ngươi ?
Lăng Thịnh Nam có hơi hối hận, mình trả lời thì thôi đi lại còn hỏi ngược lại người ta làm cái gì.

Liệu y có điên lên mà gϊếŧ hắn luôn không.

Nghe nói ma tôn phương Bắc này rất dễ nổi giận, tính tình xấu không tả được.

Vậy mà hắn còn buột miệng hỏi ra mất rồi.

Thế có ngu không cơ chứ.
- Ta à… ta là… ừm… Thất Sát A Lạp Diễm ! Đó là tên đầy đủ của ta ! Ngươi phải cảm thấy vinh hạnh vì là người duy nhất biết tên thật của ta đấy.
Tên như vậy, thật giống người Vu tộc.

Đó là bộ tộc đã biến mất rất lâu rồi.

Lăng Thịnh Nam cũng chỉ là nghe kể lại, nghe nói người Vu tộc rất thông minh, lại còn rất đẹp.

Khi họ tức giận lên thì màu mắt sẽ biến đổi, trông rất đáng sợ.

Họ được mệnh danh là những người bạn của thiên nhiên, vì họ có thể giao tiếp với bất kì loại động vật nào hay là thực vật.

Nhưng đó cũng chỉ là truyền thuyết, chưa từng ai chứng kiến cả.
- Ngươi đã từng chạm qua nữ nhân chưa ?
Đột nhiên Thất Sát hỏi một câu làm Lăng Thịnh Nam không hiểu gì.
Cái gì mà đã từng chạm qua nữ nhân ? Hắn một ngón tay của nữ nhân còn chưa cả nắm thì chạm vào kiểu gì.

Với lại, hắn bây giờ vẫn còn nhỏ tuổi, đã đến tuổi lấy vợ đâu.
Lăng Thịnh Nam lắc lắc đầu, hoang mang nhìn Thất Sát đang bỏ quyển sách xuống.

Y đột nhiên kéo lấy tay của Lăng Thịnh Nam là hắn ngã xuống giường, còn chưa kịp định thần lại thì y đã ngồi trên người hắn rồi.
- Đã vậy ngươi vẫn còn là một đồng nam nhỉ ! Vậy thì đêm nay, phục vụ ta đi !.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui